*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

┃Biệt viện Hứa Châu.┃ 

Một con bồ câu đưa thư lượn trong sân nửa vòng, đáp trên bệ cửa sổ, vỗ vỗ cánh, nhảy vào cái bàn bên trong cửa sổ.

Nguyên Thương lấy một ống trúc nhỏ bằng nửa ngón út trên đùi của nó, ở trên bàn rẩy một chút ngũ cốc làm phần thưởng, ngồi bên giường rồi lấy tờ giấy trong ống trúc ra. Sau khi xem xong, dùng sức xoa một cái, tờ giấy liền hóa thành bột phấn.

"Người đâu!"

Mộ Sính đẩy cửa tiến vào, cẩn thận đóng cửa lại, thấp giọng nói: "Gia, tin tức đến?"

Nguyên Thương gật đầu, nói: "Trong nửa năm qua, Tương vương liền trốn ở thôn trang của Ngô vương. Hắn chẳng những mai danh ẩn tích, còn trốn ở thôn trang rất ít đi ra ngoài. Nhưng tính hắn trời sinh ương ngạnh, trong khoảng thời gian ẩn trốn này cũng đã tiêu hết nhẫn nại của hắn, nửa tháng trước hắn nhịn không được đi ra ngoài, ở Nhạc Châu cùng một vị công tử nhà viên ngoại tranh giành tình nhân, đánh chết mười mấy hạ nhân. Nếu không phải như vậy, ta muốn tìm được hắn cũng phải tốn một chút công phu [ sức lực ]!"

Mộ Sính nghĩ nghĩ, hỏi: "Gia, chúng ta có nên lặng lẽ..." Bàn tay làm một cái thủ thế bổ xuống.

"Giết hắn, chẳng phải rất tiện nghi hắn sao? Bắt lại! Ta muốn dùng Tương vương lôi ra Ngô vương!" Nguyên Thương lạnh lùng nói, "Người phủ Công chúa ta, ai cũng có thể tùy tiện chọc sao? Nếu hắn dám mua người ám sát Mẫn nhi, thì phải chịu chút giác ngộ [ thức tỉnh ]!"

Mộ Sính nói: "Mộ Dung tướng quân nói, thành lũy của Ngô vương đã sợ muốn vỡ mật, nay thận trọng từ lời nói đến việc làm, sợ là bắt không được nhược điểm của hắn. Bệ hạ mới đăng cơ, ngôi vị Hoàng đế còn chưa củng cố, chỉ sợ không tiện trừng trị huynh trưởng, nói không chừng cứ thể phải cho qua..."

Nguyên Thương nói: "Đến lúc đó rồi nói sau! Nếu là có thể hạ Ngô vương, vậy thì tốt, nếu không thể, về sau còn nhiều thời gian để ép buộc hắn! Nói vậy nhóm phụ tá của đông cung sẽ rất thích ý nhìn tranh đấu của chúng ta."

Mộ Sính cười chắp tay, lui ra ngoài.

----------

"Phò mã thật sự nói như vậy?" Cố Nguyệt Mẫn tay trái chống cằm, tay phải chậm rãi phe phẩy quạt tròn, thần sắc như có vài phần ý cười.

"Điện hạ, Phò mã gia thoạt nhìn không có sát khí nặng như trước kia nữa, thuộc hạ nhìn thấy, gia đem chuyện này xem như trò chơi." Lục tú tài cũng cười theo.

Cố Nguyệt Mẫn hướng cửa vẩy tay, Trần Khiêm đi vào, nói: "Điện hạ."

"Ngươi đi giúp đỡ Phò mã, hành sự đừng sơ sót, ngươi cẩn thận chút, đừng để Phò mã biết."

"Vâng! Điện hạ yên tâm!"

Cùng thời khắc đó, trong viện cách vách vô cùng náo nhiệt.

"Ngươi là nghịch tử! Ta đánh gãy chân ngươi!" Thành Thiên Xa rút trường kiếm bên hông, gắt gao cầm chuôi kiếm, tay run rẩy dữ dội, toàn bộ lỗ chân lông trên cánh tay chậm rãi chảy máu.

"Ha ha ha ha Thành Thiên Phách ở cách mấy trượng cười lớn, "Tử lão đầu! Dựa vào hình dáng muốn chết không muốn sống hiện tại của ngươi còn muốn dạy dỗ ta? Từ nhỏ đến lớn ngươi đánh gãy chân của ta bao nhiêu lần rồi? Ha ha, ngươi cũng có lúc bị phế võ công! Ông trời có mắt a, rốt cục để cho ta chờ được ngày hôm nay!"

Hai phụ tử ở trong sân giằng co, quần chúng vây xem thật bình tĩnh quạt mát uống trà, nhàn nhã ngắm nhìn. Nguyên Thương, Tô Ấm, Trúc Ngữ, bốn thị trưởng của phủ Phò mã, thậm chí cả mấy vị tông sư vô cùng buồn chán trên đỉnh núi Bạch Mã cũng đều ở một bên xem kịch vui.

Một đám chẳng những không khuyên can, ngược lại ầm ầm trầm trồ khen ngợi, Phong Lão Nhị ngang nhiên mở sòng cược. Cũng may còn có lão hòa thượng cùng Cố Thường Y canh giữ ở bên cạnh Túc Sa Duyệt Dung, nếu không còn không biết vị cao tăng đắc đạo này sẽ có biểu tình như thế nào.

"A phi, a phi!" Đã là trung niên - Thành Thiên Phách lại có ý định chọc giận lão tử của hắn, tùy tiện ở trong hai lòng bàn tay phun một ngụm nước bọt, giống như một võ giả làm xiếc khí phách đầu đường, vẻ mặt vô lại, "Tông sư thì như thế nào? Tiên thiên đỉnh thì sao? Hôm nay ta cho ngươi nhìn xem, cái gì gọi là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát!" Hắn nói lời cuối cùng, âm điệu hơi cao, vô cùng vô lại.

Nguyên Thương nhìn Thành Thiên Xa người đầy " máu ", thấp giọng hỏi đạo cô mỹ mạo bên cạnh: "Sư tổ, Thành cốc chủ sẽ không xảy ra chuyện gì đi?" Nếu bỗng nhiên chết bất đắc kỳ tử, nàng thân là chủ nhân của viện này sẽ thêm nhiều chuyện phiền toái.

Thiên Cơ chân nhân bình thản uống trà, "Công pháp " phá rồi lại xây " trứ danh của Hoàng Tuyền Cốc, thành cốc chủ lại từng là tông sư, không sao đâu." Sở dĩ là " từng ", là vì vị võ si này vì nghiệm chứng hiệu quả của " Cấm mạch " trong 《 Võ đạo chân kinh 》, không tiếc tự mình làm mẫu, phế đi võ công của mình.

Thiên Cơ chân nhân là cao nhân bối phận cao nhất ở đây, Thần Cơ Tử cũng chỉ xem như sư điệt của nàng, nàng cũng là người dừng lại ở đỉnh phong lâu nhất, từ lâu đã là đệ nhất thiên hạ, thống lĩnh võ lâm hai mươi năm, nàng nói không có việc gì, vậy thì nhất định không có việc gì.

Nhìn kỹ những người trong gian viện này, sẽ phát hiện có một chuyện rất lạ, nếu để người võ lâm khác thấy sẽ nghẹn họng nhìn trân trối — thế gian võ lâm nhân sĩ vô số, cao thủ thì rất ít. Đừng nói Tiên thiên, cao thủ hậu thiên tầm thường cũng rất ít khi nhìn thấy. Nhưng cao thủ luôn cùng cao thủ có giao tình, Nguyên Thương Cố Nguyệt Mẫn - hai vị này ở triều đình hay giang hồ, người bên cạnh đều là người cao quý có bối cảnh, có thể nói là:

Hiệp khách nhiều như cẩu, cao thủ đầy trên đường, Hậu thiên tùy ý gặp, Tiên thiên cũng thường trông thấy.

Không nhìn đâu xa, chỉ nói thủ hạ của nàng, chín đại thị vệ phủ Công chúa, phủ Phò mã đi theo Công chúa Nam hạ, mười mấy thị vệ bao gồm Trúc Ngữ, ai không phải là cao thủ Hậu thiên,Tô Ấm cùng Cố Nguyệt Mẫn bản thân cũng đã là Hậu thiên đỉnh, Nguyên Thương liền không cần phải nói, vừa bước vào Tiên thiên.

Nguyên Thương nội lực dù sao không phải chính mình luyện ra, đến Tiên thiên, cũng không còn cách nào hấp thu nội lực của người khác để tăng lên, ngược lại còn phải không ngừng rèn luyện nội lực, nếu không sẽ bị tẩu hỏa nhập ma.

Cố Thường Y từng nói, biện pháp này có thể gia tăng công lực nhưng quá mức tổn hại, nếu tiết lộ ra thì không thể tưởng tượng được. Thiên Cơ Môn đời đời tương truyền bằng miệng. Đến bước cuối cùng còn cần nàng phải hỗ trợ. Môn chủ Thiên Cơ Môn làm người giám sát và là trọng tài của võ lâm, đời đời đều mang danh là giang hồ hiệp khách, sát phạt tà ma không nương tay, làm vậy đương nhiên cũng vì hành hiệp trượng nghĩa, nhưng trọng yếu hơn là mượn cơ hội hấp thu nội lực của những người này.

Đợi đến khi bước vào Tiên thiên, không thể lại hấp thu nội lực, sư phụ phải hao phí công lực suốt đời giúp đệ tử ngưng luyện nội lực, để tránh không bị tẩu hỏa nhập ma. Năm đó Cố Thường Y chết cũng không muốn nội lực của sư phụ, may mắn sau đó Túc Sa Duyệt Dung dùng thần đan của Tần Hoàng bảo tàng thay thế, nếu không Cố Thường Y hiện tại sao có thể vui vẻ?

Cố Thường Y vốn nghĩ Túc Sa Duyệt Dung đã chết, tâm tồn tử chí, nội lực ra sao cũng không có gì, hạ quyết tâm chờ Nguyên Thương tiến vào Tiên thiên rồi sẽ truyền công. Ai biết quanh co, Túc Sa Duyệt Dung vẫn còn sống, cần cao thủ Tiên thiên mỗi ngày ôn dưỡng kinh mạch. Mà Nguyên Thương cũng nhận được bảo tàng mẹ vợ đưa cho, khiến cho Thiên Cơ Môn một phái xuất hiện ba đời Tiên thiên.

Hai cha con Thành gia tinh lực vô cùng dư thừa, khoa tay múa chân cả ngày cũng không cảm thấy mệt. Đặc biệt còn dưới tình huống có đông đảo người xem.

Thành Thiên Xa dù sao cũng tông sư nhiều năm, nội lực tuy rằng đã phá, thân thể cường hãn rèn luyện hơn mười năm vẫn còn, kiếm pháp vài thập niên cũng chưa từng lui, hơn nữa biết rõ nhược điểm của Thành Thiên Phách, đánh đến hai phụ tử tám lạng nửa cân.

Thành Thiên Phách tách ra dùng kiếm đâm về phía bụng dưới, chửi bậy nói: "A — lão già này, ngươi hướng chỗ nào đón đó? Không muốn tôn tử sao? 

Thành Thiên Xa không chút do dự, lại một kiếm đâm tới: "Lão tử có hai tôn tử đã đủ rồi!"

Thành Thiên Phách một bên ở trong lòng mắng hai đứa con của mình, một bên né tránh kiếm của lão gia tử, nhưng như trước bị kiếm phong đảo qua, làm mở ra một hàng nút thắt thật dài ở trước ngực, tức giận đến kêu to: "Oa nha nha nha nha, lão bất tử ngươi! Có giỏi thì đừng dùng thần kiếm gia truyền!"

"Phi! Lão tử không giỏi thì có thể sinh được ngươi sao? Ngươi là thằng nhãi con, lão tử làm thịt ngươi, coi như chưa từng sinh!"

Thật vất vả đợi cho hai cha con này mệt mỏi trở về nghỉ ngơi, mọi người mới hẹn hôm sau sẽ trở lại vây xem.

Môn phái đứng đầu võ lâm, môn quy đều rất nghiêm túc, truyền thừa lâu dài, môn quy càng là thần thánh. Thiên Cơ Môn không có cái gọi là môn quy, chỉ có đời đời truyền dạy, bởi vì mỗi đời chỉ có một đệ tử, nên truyền thống lâu dài được lưu truyền từ xưa đến nay. Ví dụ như, tôn sư trọng đạo.

Nguyên Thương rất đồng ý điểm này. Giống như thế giới hắc ám của nàng trước đây, tôn ti trên dưới không thể thiếu. Mỗi ngày vào sáng sớm, nàng cùng Cố Nguyệt Mẫn phải đầu tiên đi đến phòng của Cố Thường Y thỉnh an, tựa như đi vấn an của các đại gia tộc.

Cốc cốc —

"Vào đi!" Cố Thường Y thanh âm mang theo ý cười hoàn toàn khác với lúc ở Tấn Dương. Khi đó Cố Thường Y thái độ hoàn toàn là cợt nhả vui đùa nhân sinh [ cuộc sống ], thanh âm kia giống như lục bình nổi trên mặt nước, đè áp tâm tình nặng trịch, nhưng không có rễ; Hiện tại Cố Thường Y, ý cười tràn đầy ôn nhu, băn khoăn của nàng đã tiêu tán, bất lực của nàng đã không còn. Bởi vì bên cạnh nàng còn có Túc Sa Duyệt Dung.

Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn đi vào, thấy Cố Thường Y ngồi ở bên giường, màn hạ xuống, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng tiểu mỹ nhân tựa vào đầu giường. Cố Thường Y trong tay bưng một chén không biết là cái gì đó.

Hai người khom mình hành lễ: "Cô cô, mẫu thân."

"Đứng lên đi!" Cố Thường Y cầm chén đặt trên chiếc bàn con bên cạnh, đối với người trên giường cười nói, "Duyệt Dung, ta nói cho ngươi, con rể của ngươi là phu cương bất chấn [ làm chồng nhưng không nghiêm ]! Ngươi đừng không tin, nàng nếu dám hung dữ với Mẫn nhi một câu, ta lập tức sẽ đánh gãy chân nàng!"

Nguyên Thương thấy nàng như thế, lòng tràn đầy kinh ngạc: Hay là Túc Sa Duyệt Dung tỉnh rồi? Như thế nào Cố Thường lại cùng nàng nói tới nói lui?

Túc Sa Duyệt Dung vẫn không nhúc nhích, cũng không nói chuyện. Cố Thường Y nói tiếp: "Này này, Duyệt Dung, ngươi lại chê cười ta! Mẫn nhi có thể quản thúc được đó là bản lĩnh của nàng, nhưng ngươi dám nói không có công lao nhờ cô cô ta đây làm chỗ dựa sao?"

Nguyên Thương tròng mắt chuyển hướng nhìn về phía giường, Cố Nguyệt Mẫn bên cạnh cười nói: "Cô cô, ta cùng Thập Tam không quấy rầy ngươi cùng mẫu thân nói chuyện nữa, ngươi cùng nương nói một tiếng, một hồi nữa sẽ khởi hành lên đường."

Cố Thường Y phất tay nói: "Đi đi, biết rồi." Xoay người lại đối Túc Sa Duyệt Dung nói chuyện: "Ngươi xem đi, nha đầu kia trưởng thành rồi thì không thèm dính lấy ta nữa, có phu quân không cần cô cô, hiện tại cũng không muốn ta ôm..."

Trong lúc Cố Thường Y vẫn còn thao thao bất tuyệt lải nhải, hai người lui ra ngoài. Nguyên Thương nói: "Mẫn nhi, ta thấy mẫu thân vẫn còn chưa tỉnh..."

"Ừ." Cố Nguyệt Mẫn gật đầu, "Không phải ngươi nói, mẫu thân có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện sao? Cô cô cũng mặc kệ mẫu thân có thể đáp lời hay không, mấy năm nay nàng tương tư như biển, nói ba hay năm năm cũng không chán được... Chỉ hy vọng mẫu thân sớm ngày tỉnh lại."

Nguyên Thương thấy nàng rầu rĩ không vui, cầm tay nàng, nói: "Đừng lo lắng."

Cố Nguyệt Mẫn ngẩng đầu, trông thấy ánh mắt quan tâm của nàng, mặt đầy ý cười. "Ồ, Thập Tam, ngươi cũng học được an ủi người khác?"

Nguyên Thương hắc tuyến.

Cố Nguyệt Mẫn chuồn chuồn lướt nước ở môi nàng hôn một cái, nói: "Chúng ta cùng Tâm nhi trước xuất phát đi! Đừng cùng nhóm lão ngoan đồng này đi chung!"

Nguyên Thương được Cố Nguyệt Mẫn ban ngày ban mặt chủ động hôn choáng váng đầu óc, dưới mỹ sắc gật đầu đồng ý ý nghĩ đột phát của Cố Nguyệt Mẫn, cũng không quản an toàn hay không, thật sự một nhà ba người bỏ lại mọi người " bỏ trốn ".

Cố Thường Y cùng Túc Sa Duyệt Dung ngồi xe ngựa, cho nên con bão mã màu trắng " Dung Dung " thành ngựa cỡi của Cố Nguyệt Mẫn và Tâm nhi, Nguyên Thương cưỡi tảo sắc [ màu quả táo ] bảo mã tịch thu được từ Hung Nô, ba người hai ngựa chạy đến Nhạc Châu.