Nhi Nhi bước về phòng mình. Nàng như người mất hồn kể từ lúc ra khỏi tẩm cung Tiểu Ngọc, câu nói của Tiểu Ngọc cứ thế mà bay vòng vòng trong đầu nàng. Nàng trút hơi thở nặng nề

“- Tân Tử không phải người bình thường. Ta mong cô để ta đến hắn”

- Không bình thường là sao chứ. Thấy hắn cũng là người mà đâu phải ma...

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sáng hôm sau

Cộc!Cộc!

-Nhi Nhi, Bát vương gia gọi cô kìa...Nhi Nhi...Nhi Nhi

Cô nô tỳ không nghe thấy tiếng trả lời của Nhi Nhi,liền đập cửa xông vào,ngay lập tức thấy Nhi Nhi khuôn mặt trắng bệch,đổ rất nhiều mồ hôi,hai tay nắm chặt lấy chiếc chăn,cô nô tỳ hoảng hốt liền chạy đi tìm Tân Tử.

BẬP!!!

Hắn đứng dậy đập mạnh xuống bàn.

-SAO,Nàng Ta Bị Gì??

-Nô...nô tỳ không biết..

-ngươi còn đứng đó,đi gọi thái y cho bổn vương...

Hắn bước nhanh đến phòng Nhi Nhi, lòng hắn nóng như lửa đốt nhưng không hề thể hiện bên ngoài

~~~~~~~~~~~~~~

- Hồi vương gia, thân thể cô nương này khá yếu, mặc dù lần này chỉ sốt khá nhẹ nhưng không nên chủ quan.

- Cảm ơn ông, Ân thái y. Sa Sa, cô đi với Ân thái y kê thuốc cho Nhi Nhi. Cẩm Thư, cô đi nấu cho ta tô cháo

-Vâng, vương gia

~~~~~~~~~~~~~~

- Tin được không, bát vương gia đến chăm sóc Nhi Nhi kìa

- ả... là cái gì...hức.... vương gia của ta

Những lời nói tỳ kia nói lọt vào tai hai người, khuôn mặt cả hai tối sầm lại 

~~~~~~~~~~~~~~~~

Nhi Nhi khẽ cựa người mệt mỏi, mắt nhắm mắt mở, nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng

- Trời ạ, mơ cũng gặp trên trời đánh này. Hự hự

- Nhi Nhi,cô mới gọi ta là gì?

Nghe hắn nói cô mở to mắt tỉnh ngủ luôn.

“KHÔNG PHẢI MƠ?!”

- Vương gia cháo đây ạ.

Cẩm Thư đưa chén cháo lên cho Tân Tử. Ả nhìn hắn với nàng cắn răng chịu đựng

Nàng định ngồi dậy

- Ui Za, cái lưng của tôi!!!!

Hắn đỡ nàng ngồi dậy,cầm chén cháo đút cho nàng từng chút một. Nàng né đầu sang một bên

- Để ta tự ăn

Hắn nhìn nàng, ăn một ngụm cháo rồi hôn nàng. Nàng đơ tại chỗ

Cháo cứ thế từ miệng hắn qua miệng nàng

Hắn thả nàng ra. Nàng giơ tay định tát hắn thì bàn tay nàng liền bị chụp lại

- Nhi Nhi, bổn vương thích nàng 

Nàng trợn tròn mắt, thật không dám tin tai mình nữa

.....

-nhìn lén không tốt đâu công chúa à

Tiểu Ngọc đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng nói sau lưng, tim muốn nhảy ngoài, nhìn vào trong không phát hiện ra, nàng quay sang nhìn người mới nói

- ngài rảnh lắm hả, Nhị vương gia

- hồi đại công chúa, bổn vương rất rảnh

-ngài... Bổn cung nhịn ngài

Nàng lướt qua hắn rồi đi luôn. 

....

-vương gia,ngài.... ngài đùa vừa phải Thoii. Haha

Nàng cười ngốc bản thân

- Ta nói thật nàng tin ta được không

- nhưng ta chỉ là nô tỳ thật sự không có gì cả, ngài hiểu không hả??

-Ta không cần biết.Chỉ cần.... Nàng yêu ta. Tất cả ta có thể lo