CỘC...CỘC..CỘC..

Tiếng gõ cửa vang lên , nó giật mình thon thót rồi định thần lại . 

"Vào đi"

Kééét...............

Cánh cửa được mở ra với âm thanh nặng nề , lạnh lẽo. Sau bóng tối đó, xuất hiện một người đàn ông cao to , quý phái nhưng khuôn mặt lại hiện lên nỗi lo lắng ,sợ hãi .Ông bước tới phía giường lớn , đưa mắt nhìn sắc mặt của con gái mình mà trong lòng không khỏi xót xa, ông ân cần hỏi :

"Con lại mơ thấy cơn ác mộng đó à?"

Nó không trả lời , quay đầu nhìn ra phía cửa sổ . Nơi những ký ức tràn về.

"Có cần ta mời bác sĩ tâm lí tới không?"

"Bảo họ cút hết!" - Nó nghiến răng rít nhẹ, âm hơi lạnh lẽo.

Bất lực, buồn bã , thở dài ......Ông ngồi xuống giường, giang tay kéo đứa con bướng bỉnh vào lòng , miệng nặn ra nụ cười khổ .

"Tại sao con cứ phải giày vò mình như  vậy chứ ? Cô ta hành hạ con như vậy mà con vẫn thương yêu cô ta như thế ư?"

ẦM.....

Lời nói này đã đụng trúng nỗi đau của nó. Nó phẫn nộ ,đẩy người đang ôm mình ra. Hét lên :

" ÔNG KHÔNG CẦN BIẾT!!!"

Âm thanh vang vọng xuống cả tầng dưới , khiến cho những người giúp việc kinh sợ. Nó cũng không quan tâm , hừng hực đi ra khỏi phòng , để lại ông trong gian phòng trống trải,lạnh lẽo.