"Đại ca!!!"

Phượng Ánh Tuyết hét lên trong vô lực. Cảm giác tuyệt vọng bất lực này khiến nàng câm ghét tới tận xương tuỷ.

Không khí xung quanh nàng bắt đầu hạ xuống, cơ thể nàng xuất hiện ánh sáng trắng đan xen là những ánh sáng tím quỷ dị thành hình những cổ ngữ. Đôi mắt của nàng tràn đầy sát khí sau đó bắt đầu chuyển sang màu tím yêu mị, đôi tai của nàng cũng đã nhọn thành hình chóp mũ như những tinh linh phải có. Ba ngàn sợi tóc đen tuyền của nàng cũng đã đổi sang màu tím theo cùng màu mắt. Và cả cơ thể nàng đã khôi phục lại thành người tinh linh yêu mị, nhưng..chỉ có vết sẹo ngay má nàng là không bao giờ thay đổi được.

Bàn tay vừa phất ra, lá chắn của nàng đã bay về phía Phượng Dạ Hàn bao bọc hắn lại một cách kĩ càng. Lần này Phượng Ánh Tuyết không dùng lá chắn nữa mà để mặc cho Nhiếp Hồn trận không ngừng tấn công vào mình để dùng Mê Ảnh. Lúc này hai tay nàng đan xen vào nhau trong miệng thì không ngừng lẩm nhẩm gì đó. Chỉ thấy ánh sáng lóe lên một cái, một thủy cầu khổng lồ to bằng người nàng bắn đi một cái chỉ trong tích tắt sau đó biến thành vô số thủy cầu nhỏ đi khắp tám phương tứ hướng. Thủy cầu vừa đi vừa va chạm khắp nơi trong Nhiếp Hồn trận. Như đụng phải thứ gì đó thủy cầu vừa chạm lập tức bị bốc hơi và thổi sang hướng khác, thổi qua hướng khác lại biến mất không dấu vết nhưng ở dưới đất chỗ thủy cầu biến mất cây cỏ chỗ đó tươi tốt lạ thường. Mặc dù khắp nơi điều có Phong, Hỏa, Mộc hỗ trợ lẫn nhau nhưng có một nơi khác thường đó chính là hướng đông nam.

Phượng Ánh Tuyết khẽ cong khoé môi, cười một cách quỷ dị. "Tìm thấy ngươi rồi a!".

Thân hình Phượng Ánh Tuyết khẽ động một cái lập tức biến mất tại chỗ, nhưng thật ra thì nàng đã dùng Phong nguyên tố cộng thêm khinh công do nàng kết hợp tạo cho nàng chạy nhanh đến nổi chỉ còn lại tàn ảnh mà hơn hết nàng còn trở lại hình dáng tinh linh khiến cho nàng mạnh hơn.

Như cảm nhận được điều gì đó, Hoả nguyên tố trong Nhiếp Hồn trận đang ở hướng đông nam đã đổi thành hướng bắc cứ như là đang chạy trốn.

"Hừm! Muốn chạy trốn sau!!" Phượng Ánh Tuyết khẽ "hừm" lạnh rồi đuổi theo.

Nhờ sự trợ giúp của Phong nguyên tố, Hoả nguyên tố đã chạy nhanh hơn nhưng nàng là ai chứ! Là người của tộc tinh linh! Không phải là con ngốc không có năng lực bảo vệ như con người vô dụng kia. Thoáng cái nàng đã đuổi kịp được Hoả  nguyên tố hơn nữa đã dồn nó vào đường cùng. Như cảm nhận được nguy hiểm Hoả nguyên tố không chạy trốn nữa quyết sống chết một phen với kẻ địch trước mặt. Một hoả cầu phóng ra với tốc độ kinh người kèm theo đó là những mùi cháy của nhánh cây ngọn cỏ khi hoả cầu đi qua.

Phượng Ánh Tuyết nhìn thấy như thế không khẽ cười lạnh. Nàng đứng nguyên tại chỗ không nhút nhích mặc cho hoả cầu ngày càng tới gần mình với sức nóng bỏng rát. Hoả cầu đã ngày càng tới gần chỉ cảch nàng khoản 10cm thì dừng lại và..tiêu tán trong không khí như chưa hề có chuyện gì xảy ra. Hoả nguyên tố thấy vậy không khỏi lo sợ vội phóng thêm ra mấy hoả cầu nữa nhưng chưa chạm vào người nàng thì lại biến mất. Hoả nguyên tố thầm kêu lên "không ổn!" nhưng đã không còn kịp. Chỉ thấy thân hình nàng loé lên một cái chỉ còn lại tàn ảnh, đứng trước mặt Hoả nguyên tố sau đó làm một cái kết ấn trước ngực vây hảm Hoả nguyên tố lại khiến cho nó không thể dậy giủa càng đừng nói huống chi là thoát.

"Sao! Còn muốn chạy nữa không?!"