Đầu tháng 9, mặt trời rực rỡ.

Chúc Yểu chính thức đến làm thủ tục nhập học tại đại học Tấn Thành. Lần đầu tiên ở ký túc xá, Tiêu Minh Châu và Chúc Tấn Ung đều không yên tâm, phải đích thân đưa cô đến.

Sau khi làm thủ tục, được phân ký túc xá xong, Chúc Yểu cầm chìa khóa đi vào phòng. Ký túc xá nữ bốn người chung một phòng, ba người kia đã đến trước, chỉ còn lại chiếc giường bên dưới gần cửa ra vào. Sắp xếp xong chăn mền, Tiêu Minh Châu tặng cho ba cô bạn cùng phòng mỗi người một hộp mỹ phẩm nhập khẩu đã chuẩn bị từ trước đó, bảo: “Yểu Yểu nhà cô lần đầu ở ký túc xá, có rất nhiều điều chưa biết, mong là thường ngày các cháu quan tâm chỉ dẫn nó nhiều hơn.”

Hôm nay bà còn cố ý trang điểm sao cho thật hiền hòa, thậm chí không thoa màu son đỏ sang chảnh như mọi ngày mà đổi thành màu hồng vỏ đậu thanh nhã, nhìn vừa trí thức vừa gần gũi.

Trưởng phòng Hà Vi Lam là một cô gái cao một mét bảy ba, trông rất ra dáng đàn chị, thích nhất là quan tâm chăm sóc đàn em nhỏ nhắn ngoan ngoãn như Chúc Yểu. Nhận được quà, cô hơi ngượng, vừa cười vừa đảm bảo: “Cô chú cứ yên tâm giao con gái cho cháu, chắc chắn cháu sẽ trông nom cậu ấy.”

Chúc Yểu cảm thấy cô bạn trưởng phòng này khá là buồn cười.

Hai người còn lại là Trương Giai Giai và Chân Điềm cũng không nhịn được cười.

Tiêu Minh Châu và Chúc Tấn Ung còn muốn đưa Chúc Yểu đi lòng vòng làm quen với trường nhưng cô nói: “Không cần đâu, ba mẹ về trước đi, mình con đi là được…”

Hai vợ chồng nhìn nhau, sau đó lập tức hiểu ra… Chắc chắn là cô muốn đi chung với Nguyên Trạch. Chúc Tấn Ung bĩu môi không hài lòng nhưng Tiêu Minh Châu thì rất yên tâm. “Vậy được, ba mẹ về trước đây. Nhớ ăn cơm đúng giờ, hàng ngày phải gọi về…”

Bà căn dặn rất nhiều, Chúc Yểu gật đầu lia lịa.

Chúc Tấn Ung cũng không ngừng lải nhải: “Lúc ngủ đừng bật điều hòa quá lạnh, coi chừng bị cảm; Lúc học quân sự thì không được quên dùng xem chống nắng, ba đã cho vào trong vali của con mấy tuýt rồi…”

Chúc Yểu tươi cười, không ngừng gật đầu.

Cuối cùng cũng tiễn được hai người ra về.

Chân Điềm rửa nho xong mang đến, chia cho mọi người cùng ăn. Cô nói chuyện hay làm việc đều khá từ tốn, vóc dáng tròn trịa trắng trẻo, trông khá đáng yêu. Khi đưa nho cho Chúc Yểu, cô nháy mắt, khen ngợi: “Ba mẹ cậu thật là có khí chất.”

Hà Vi Lam cũng nói: “Đúng vậy, lúc nãy mẹ cuậ bước vào, mình còn tưởng là minh tinh điện ảnh nào đó chứ…” NÓi xong cô quan sát Chúc Yểu. Lúc này Chúc Yểu đã cắt tóc, đuôi tóc được vuốt gọn gàng, khuôn mặt cô nhỏ nhắn thanh thoát, toát lên khí chất cổ điển, có cảm giác rất ngoan hiền. Cả ba người trong gia đình đều có ngoại hình xuất chúng, Chúc Yểu thừa hưởng nét đẹp cả cha lẫn mẹ.

Thế là cô tò mò hỏi thêm về công việc của ba mẹ Chúc Yểu.

Chúc Yểu nghĩ ngợi rồi thành thật nói: “Mẹ mình mau bán bất động sản, ba mình…” Cô ngừng một chút rồi nói tiếp: “Tạm thời còn chưa tìm được việc, trước mắt đang ở nhà.”

À…

Khá với trong tưởng tượng của mọi người.

Trương Giai Giai đang đọc hàng chữ tiếng Anh trên vỏ bao bì mỹ phẩm lập tức ngẩng đầu dậy, vui vẻ nói: “Thật trùng hợp, mẹ mình cũng kinh doanh bất động sản đấy…” Mẹ của Trương Giai Giai là quản lý mảng kinh doanh nhà cũ sang tay cho nên cô rất hiểu nỗi vất vả của công việc này, cô cảm thấy mẹ Chúc Yểu thân là phụ nữ mà phải gánh trọng trách trụ cột gia đình nên rất cảm phục.

Trò chuyện với Trương Giai Giai một lát, Chúc Yểu đồng tình gật đầu: “Đúng vậy, mẹ mình rất bận.”

TRong mắt Tiêu Minh Châu, công việc xếp thứ nhất. Mà làm việc, chính là vì con gái.

Lần đầu ở ký túc xá, Chúc Yểu khó tránh khỏi lo lắng, bây giờ thấy ba người bạn cùng phòng đều rất thân thiết nên nỗi bất an mới tan biến. Điện thoại trên bàn sáng lên, Chúc Yểu vội vã cầm lấy, mở khóa màn hình. Có tin nhắn của Nguyên Trạch gửi đến. Chúc Yểu cong môi cười, nhắn tin trả lời anh.

Nguyên Trạch đến làm thủ tục một mình, cũng sắp xếp xong ký túc xá nên giờ đến tìm cô.

Chúc Yểu đáp: “Ừ, vậy cậu qua mau đi. Đến thì gọi mình.”

Nguyên Trạch trả lời OK rồi hỏi tiếp: “Cậu muốn uống trà sữa loại nào?”

Chúc Yểu cầm điện thoại nghĩ ngợi rồi trả lời: “Vị dâu.”

Trương Giai Giai lém lỉnh ngoài người qua, đưa mắt quét nhìn Chúc Yểu một lượt, cười hì hì hỏi: “Đang trò chuyện với ai mà cười ngọt ngào quá vậy?”

Chúc Yểu nở nụ cười tươi tắn, thoải mái trả lời: “Bạn trai mình.”

“Wao!” Hà Vi Lam đang mang giày cũng ngạc nhiên bảo: “Không ngờ luôn đó… Mình cứ tưởng mẫu học sinh con ngoan trò giỏi như cậu sẽ không yêu sớm chứ.”

Con ngoan trò giỏi? Chúc Yểu khẽ bật cười, thành thật đáp: “Thành tích của mình khá tệ…” Nói một hồi bèn nhắc đến Nguyên Trạch. “Nếu không nhờ cậu ấy phụ đạo cho mình cả năm lớp12 thì chắc chắn mình sẽ không thi vào đây được.”

Thì ra bạn trai mới là học sinh ưu tú.

Mấy cô bạn còn độc thân càng hâm mộ cô, hâm mộ năm cấp 3 có một bạn trai học giỏi, càng hâm mộ tốt nghiệp rồi mà còn ở bên nhau, hơn nữa thoạt nhìn tình cảm có vẻ rất tốt.

Trương Giai Giai nói: “Bạn trai nhà người ta chưa bao giờ làm tớ thất vọng.”

TRương Giai Giai ngoại hình xinh xắn, gia cảnh cũng sung túc, hồi cấp 3 cũng từng có bạn trai, cậu ta học rất tệ nhưng lại rất bảnh bao. Vì mê vẻ đẹp trai ấy mà cô hẹn hò với cậu ta, nhưng sau khi ở bên nhau mới phát hiện ngoại trừ khuôn mặt ra thì cậu ta chẳng có gì khác, thảm hại hơn là thành tích của cô cũng sa sút theo nên đành tàn nhẫn nói lời chia tay, sau đó thành tích của cô mới ổn định trở lại.

Một lát sau.

“Thùng thùng thùng…” Có người gõ cửa.

Chân Điềm ra mở cửa. Cửa mở ra, bên ngoài là một cô bạn có mái tóc dài gợn sóng, mắt nhỏ nhưng sống mũi cao, trên má lấm tám tàn nhang trông khá đáng yêu. Thấy Chân Điềm, cô hỏi: “Có Hà Vi Lam ở đây không cậu?”

Hà Vi Lam lập tức ngẩng đầu lên, nhìn thấy người ngoài cửa bèn thân thiết gọi “Ái phi” sau đó bước tới khoác vai cô bạn kia, giới thiệu với mọi người. “Đây là bạn thân của mình, tên Cát Thiến Phi, cũng là bạn cùng lớp với chúng ta.”

Cát Thiến Phi và mọi người chào hỏi nhau, sau đó cô ra vẻ bí mật nói: “Lúc nãy mình và bạn cùng phòng xuống lầu mua trà sữa, phát hiện một anh chàng cực phẩm nhé…”

Giọng cô cực kỳ hưng phấn.

“Thật không?”

Cấp 3 cấm yêu đương, vất vả lắm mới lên được đại học, các cô gái thanh xuân phơi phới rất tò mò về bạn khác giới.

Cát Thiến Phi gật đầu thật mạnh, không ngừng ca tụng. “Thật đấy, siêu siêu siêu đẹp trai luôn…” Cô nghĩ ngợi rồi nói: “Ừm… hơi giống với Trần Tiễn – hot boy của khoa pháp luật bên cạnh – có điều còn đẹp hơn Trần Tiễn nữa.”

Nói đến trai đẹp, dù là các cô gái chưa quen biết nhau cũng có thể thân thiết tám chuyện, thậm chí lập tức trở thành bạn tốt.

Trương Giai Giai đề nghị. “Vậy chúng ta còn ở đây làm gì, mau mau xuống lầu thưởng thức mỹ nam chứ nhỉ.”

Cát Thiến Phi thất vọng nói: “Mình thấy anh đẹp trai đó bưng ly trà sữa, chắc là có bạn gái rồi.”

Con trai hiếm khi mua trà sữa, hơn nữa bên này là ký túc xá nữ mà.

Trương Giai Giai mở to mắt, nghiến răng nói:: “Không phải đâu, ai mà ra tay nhanh vậy.” Những phán đoán không có chứng cứ xác thực đều là võ đoán, lỡ như người ta đang đợi chị em gái gì thì sao.

Các cô gái vẫn rất tò mò nên quyết định xuống lầu xem.

Chúc Yểu đang nghiêm túc lắng nghe, điện thoại trên tay bỗng rung lên, Nguyên Trạch nhắn tin đến: “Mình đến rồi.”