Lưỡi nếm được vị ngọt ngào. Ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua, làm nóng cánh môi mềm mọng. Chóp mũi Chúc Yểu đỏ hồng, mắt như được nước suối giội rửa, long lanh, trong trẻo, tim lại đập loạn một nhịp.

Đứng ngây ra một lát, vành tai đỏ bừng, cô mới thỏ thẻ đáp lại một câu: “Mình… mình biết rồi.”

Trả lời xong mới cảm thấy có gì đó không ổn. Trong nhất thời, Chúc Yểu cũng biết không ổn chỗ nào, tóm lại… đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, hoàn toàn không có cách nào tư duy như bình thường được.

Chúc Yểu cắn một miếng kem với vẻ mặt ngơ ngác.

Sau đó cô và Nguyên Trạch đi mua vé xem phim. Theo sự bàn bạc tối qua, họ chọn một bộ phim thanh xuân vườn trường rất hot gần đây. Nam nữ chính đều là những gương mặt mới nhưng lại nổi một cách bất ngờ, điểm đề cử trên mạng rất cao. Lúc chọn ghế, Chúc Yểu đứng bên cạnh Nguyên Trạch, bỗng nhớ đến lời đề nghị của Tưởng Điềm Nha… ghế đôi.

Cô nhìn một bên mặt của Nguyên Trạch, mím môi, rồi lại thả lỏng. Tay cô nắm lấy ống tay áo, càng níu cáng chặt.

Nhân viên bán vé là một cô gái trẻ chừng hơn hai mươi tuổi. Lúc nói chuyện với những người trước đó, cô đều lạnh lùng lặp lại những câu đầy tính công thức như một cái máy. Đến lượt Nguyên Trạch, lúc đầu cũng hờ hững như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy mặt anh thì lập tức mỉm cười, giới thiệu một cách ân cần.

Đẹp trai thì ở đâu cũng được ưu tiên. Cô nàng mỉm cười tươi tắn nhìn Nguyên Trạch, rồi lại nhìn cô gái nhỏ bên cạnh anh, vừa thầm ngạc nhiên khen ngợi nhan sắc của cô, vừa hâm mộ tình cảm ngây ngô trong sáng của lứa tuổi học sinh.

Vì thế cô chu đáo nói: “Những vị trí xem phim tốt nhất đều đã được mua hết rồi, hay là hai em chọn ghế đôi ở hàng cuối nhé.”

Tim Chúc Yểu phấp phỏng, cực kỳ khẩn trương, cứ đập thình thịch liên hồi. Lúc nãy cô gái này cứ nhìn Nguyên Trạch, cô không được vui cho lắm, bây giờ nghe cô ấy đề nghị như vậy, cô lập tức thấy rất hài lòng. Cô len lén nhìn Nguyên Trạch, còn anh thì mặt không biểu cảm, chỉ cúi đầu, mắt nhìn cô, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ.

“Cậu không đeo kính có nhìn rõ không?”

Chúc Yểu muốn nhảy cẫng lên. “Mình nhìn rất rõ.”

Giọng nói trong trẻo, hơi vội vàng, cũng hơi… lớn tiếng.

Nguyên Trạch cong môi cười, hơi liếc mắt, cứ thế mà nhìn cô. Chúc Yểu lập tức hiểu ra, mặt bỗng chốc đỏ bừng lên. Rõ ràng là anh cố ý, rắp tâm trêu đùa cô chứ thật ra anh biết cả…

Cô nàng bán vé cũng cười xùy một tiếng, vui vẻ nói: “Bạn gái em thật dễ thương.”

Mặt Nguyên Trạch trở nên ôn hòa, anh ừ khẽ một tiếng.

Ai cũng đang cười cô. Chúc Yểu hơi giận dỗi, nhưng phần nhiều là xấu hổ. Cô không nói chuyện với anh, im lặng đi đến chỗ thùng rác để ném vỏ que kem. Bóng lưng cô nhỏ nhắn yêu kiều, tóc đuôi ngựa đung đưa, chiếc móc treo hình con gấu trên balo cũng lắc lư theo nhịp bước.

Ném xong vỏ kem, Chúc Yểu tìm một chiếc bàn tròn nhỏ trong khu sảnh chờ, ngồi xuống, balo đặt trên đùi, sau đó nhìn vào mũi giày mình ngẩn người. Không bao lâu, cô ngửi thấy một mùi thơm nức mũi… Có một bàn tay bưng một hộp bắp rang bơ to đùng, đưa đến trước mặt cô. “Này.”

Bắp rang bơ vàng ươm, xốp giòn, đầy vun lên. Mắt Chúc Yểu lóe sáng, cô không hờn dỗi nữa, đưa tay nhận lấy, ôm chặt vào lòng. Nhớ ra điều gì, cô bỗng à một tiếng rồi đặt hộp bắp rang bơ xuống bàn.

Cô cúi đầu kéo khóa balo ra, từ trong đó lấy ra một hộp quà nho nhỏ, đưa hai tay cho Nguyên Trạch.

Mắt Nguyên Trạch cũng lóe sáng, anh đặt thức uống trên tay xuống, nhận lấy hộp quà.

“Cậu có thể… mở ra bây giờ.” Tiểu công chúa nói lí nhí.

Nghe cô nói thế, tay anh từ từ kéo chiếc nơ ruy băng màu đen bên ngoài chiếc hộp, cẩn thận mở hộp ra. Một chiếc móc khóa hình chú gấu đang lẳng lặng nằm trong đó, chú mặc chiếc áo khoác màu nâu truyền thống, cực kỳ đáng yêu.

Nguyên Trạch khẽ nhướng mày, lấy chú gấu ra.

Chúc Yểu quan sát vẻ mặt của anh không chớp mắt. “Cậu… thích không?” Cô hơi lo là con trai thường không thích mấy thứ linh tinh thế này.

“Thích chứ.” Nguyên Trạch mỉm cười, móc chú gấu lên trên balo của mình. Móc xong xuôi, anh nhìn vào mắt cô. “Giơ tay ra đi.”

Chúc Yểu vui vẻ ra mặt, mắt nhìn anh sáng long lanh, ngoan ngoãn đưa tay ra. Dưới ống tay áo màu kem có lông nhung mềm mại, bàn tay cô thoáng chìa ra và bị Nguyên Trạch nắm lấy. Cổ tay cô nhỏ nhắn, trắng ngần, mịn màng như ngọc ngà. Một chiếc lắc tay bằng bạc xinh xắn vòng lên tay cô, dưới ánh đèn phát ra ánh sáng lấp lánh, kích thước rất vừa vặn với cô.

Chiếc lắc tay nhỏ nhắn, có gắn hình bông tuyết và cái chuông, chạm khắc khá tinh xảo.

Bàn tay cô hoàn toàn nằm gọn trong bàn tay anh, Chúc Yểu thì thầm: “Mình rất thích…”

Anh luôn luôn làm cô thích.

Phim sắp bắt đầu chiếu, Chúc Yểu ôm hộp bắp rang bơ theo Nguyên Trạch vào rạp. Trong nhà cũng có phòng chiếu phim, Chúc Yểu đã xem với Chúc Tấn Ung khá nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên bước vào rạp chiếu phim. Bước vào trong, rạp chim rất tối, ánh sáng cực yếu. Chúc Yểu đi trên tấm thảm mềm mại, bất ngờ từ ngoài sáng đi vào trong tối, mắt vẫn chưa thích nghi được, cảm thấy xung quanh đen kìn kịt.

Nguyên Trạch cẩn thận dắt cô đi, từng bước từng bước lên bậc thang, đi đến hàng cuối cùng, tìm ghế của mình ngồi xuống.

Ghế đôi thì ở giữa không có tay vịn, giống như một cái sô pha cho hai người ngồi vậy. Bình thường ở trường, cô cũng ngồi sát bên anh nhưng dường như cảm giác không giống lúc này. Xung quanh tối om làm cho cảm giác càng thêm nhạy. Hai người ngồi sóng vai bên nhau, mùi hương mát lành trên người anh càng thêm rõ ràng.

Chúc Yểu ngồi rất thẳng, may mà trên tay còn ôm này nọ nên mới đỡ lúng túng phần nào.

Những tiếng bước chân lục tục vang lên, mắt cô mơ hồ, hoàn toàn không nhìn rõ xung quanh. Mãi đến khi phim bắt đầu chiếu, rạp phim yên tĩnh trở lại. Tay Chúc Yểu cầm bắp rang bơ, cho từng viên từng viên vào miệng mình. Trên màn ảnh rộng, từng thước phim trong veo lướt qua, tình yêu thời học sinh vừa ngọt ngào vừa chua xót. Dần dần, Chúc Yểu bị bộ phim thu hút, cơ thể căng thẳng cũng từ từ thả lỏng, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình không chớp.

Trong rạp phim tối om, Nguyên Trạch từ từ quay đầu qua, lẳng lặng nhìn tiểu công chúa bên cạnh thật lâu.

Bộ phim kể về một chuyện tình tay ba.

Nam nữ chính thầm mến nhau từ thời cấp hai, mà nam phụ – bạn thân của nam chính cũng yêu thầm nữ chính, hơn nữa còn theo đuổi cô trước. Nam phụ xuất sắc, rạng rỡ như ánh dương làm chàng nam chính hướng nội, tự ti chỉ có thể im lặng nhìn nam phụ theo đuổi nữ chính. Còn nữ chính nhận được thư tình của nam phụ lại hiểu lầm là của nam chính cho nên thẹn thùng đến chỗ hẹn. Tại nơi đã hẹn trong rừng cây, nữ chính đợi nam chính với nụ cười ngọt ngào. Nhưng tiếp đó, nam phụ xuất hiện sau lưng nam chính… Biết được chân tướng, nữ chính nhìn nam chính, đồng ý nhận lời yêu nam phụ. Nam chính không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nữ chính và nam phụ bên nhau thắm thiết. Mãi đến nhiều năm sau, tại một thành phố xa xôi, nam chính – lúc này sự nghiệp đã thành công – mới gặp lại nữ chính. Tình cũ không rủ cũng tới, lửa bén vào rơm…

Đè nén nhiều năm, hai nhân vật chính hôn nhau cuồng nhiệt, từ thang máy ra tới hành lang, từ cửa vào tới phòng khách, gấp gáp đến nỗi quần áo cũng không kịp cởi hết, ở góc ngoặt ngay cửa trình diễn một màn thân mật khá là táo bạo…

Hiệu ứng âm thanh của rạp chiếu phim rất tốt, tiếng thở dốc ấy dường như phảng phất bên tai. Chúc Yểu ôm hộp bắp rang, trong bóng tối, mặt đã đỏ bừng bừng. Cô lặng lẽ dời mắt khỏi màn hình, nhưng tiếng thở dốc kia lại ngày càng rõ ràng, có vài tiếng vang lên từ chiếc ghế đôi bên cạnh… cực kỳ triền miên…

Dường như Chúc Yểu đã hiểu ra… tại sao Tưởng Điềm Nha lại kiên quyết bảo cô phải chọn ghế đôi, còn đề cử bộ phim này.

Ngón tay đặt trong hộp bắp rang khẽ nhúc nhích, Chúc Yểu từ từ đặt hộp bắp xuống, len lén… liếc sang Nguyên Trạch. Những đường nét trên gương mặt anh góc cạnh, sống mũi cao, góc nghiêng hoàn mỹ. Có điều vẻ mặt anh vẫn rất trấn tĩnh, giống như hoàn toàn không bị tình tiết kích thích kia ảnh hưởng đến, có cảm giác như anh bình thản đến mức không nhuốm màu trần thế.

Khoảnh khắc ấy, tiểu công chúa nhớ lại hình ảnh anh còn là thái phó lúc trước.

Như cách nhau cả mây ngàn.

Mắt Chúc Yểu tối dần, trong lòng càm  thấy hơi mất mát. Cô cứ tưởng anh sẽ…

Không nghĩ ngợi nhiều nữa, cô thu mắt về, tiếp tục ăn bắp rang bơ. Còn trên màn hình, sau cảnh kích thích ấy, bộ phim cũng dần đến hồi kết… Không có kết cục hoàn mỹ như trong tưởng tượng. Trong phim, nữ chính đã đính hôn, hơn nữa tháng sau sẽ kết hôn. Vị hôn phu cũng không phải nam phụ, thậm chí không hề xuất hiện. Nam nữ chính cuối cùng không ở bên nhau. Cảnh ân ái kia giống như một dấu chấm hết cho cuộc tình không thể đơm hoa kết trái này.

Bộ phim kéo dài 90 phút, sau khi kết thúc, ánh đèn sáng lên, mọi người lục tục ra về.

Nguyên Trạch đưa Chúc Yểu về nhà như thường ngày. Cô nói muốn đi bộ về, anh không nói gì mà đồng ý ngay.

Hoàng hôn buông xuống, chân trời một màu vàng cam. Vẫn là con đường quen thuộc ấy, gió lạnh thổi qua làm vài sợi tóc nhẹ nhàng tung bay trên gương mặt của Chúc Yểu. Đi được một đoạn ngắn, cô trò chuyện với anh về bộ phim khi nãy. “Cậu nói xem, tại sao nam chính không dũng cảm bày tỏ chứ? Anh ấy yêu nữ chính đến thế cơ mà…”

Nguyên Trạch bước chậm lại, trả lời: “Bởi vì anh ấy không có tự tin. Lúc đó, anh ấy không thể cho người mình yêu thứ gì cả.”

Kết thúc bộ phim, cuối cùng nữ chính không ở bên nam chính cũng là vì thời gian. Cuộc tình này cuối cùng đành dang dở. Nếu lúc trước nam chính có thể dũng cảm bày tỏ, có lẽ đã có một kết thúc khác.

Chúc Yểu nhếch môi. “Chỉ cần yêu nhau thì những thứ khác đều không quan trọng nữa…”

Nguyên Trạch mím môi, ánh mắt như đăm chiêu nhìn cô một cái, đáp: “Đúng, đều không quan trọng.”

Chúc Yểu bỗng nhiên dừng bước, nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: “Nguyên Trạch, nếu cậu là nam chính, cậu sẽ làm thế nào?”

Chóp mũi cô lạnh đến ửng hồng nhưng đôi mắt thì vẫn rất sáng. Nguyên Trạch cũng dừng chân theo, nhìn thẳng vào mắt cô, không trả lời.

Chúc Yểu nhẹ nhàng à một tiếng, nói: “Tính cách của cậu và nam chính không giống nhau, chắc chắn sẽ không hành động như anh ta.” Nguyên Trạch vốn được ông trời ưu ái, làm sao lại tự ti nhu nhược như nam chính, thích một người mà đến bày tỏ cũng không có dũng khí, phải chờ đến khi sự nghiệp thành công mới chịu thổ lộ lòng mình với nữ chính.

Họ tiếp tục đi. Càng đến gần khu nhà cô, hai bên đường càng vắng vẻ. Những tia sáng xuyên qua kẽ lá, chiếu xuống tạo thành vết loang lổ rồi đậu lên vai đôi trẻ đang đi bên nhau. Chúc Yểu im lặng. Cô không lên tiếng, Nguyên Trạch càng không nói tiếng nào.

Nhà càng lúc càng gần, bước chân Chúc Yểu càng lúc càng chậm. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng gọi anh. “Nguyên Trạch…”

“Ừm.”

Cô cúi đầu, không nhìn anh, giọng thỏ thẻ. “Lúc nãy… lúc nãy cậu… không muốn hôn mình sao?”

Anh không muốn hôn cô ư?

Trong hoàn cảnh ấy, lẽ ra anh nên…

“…Muốn.”

Chúc Yểu lập tức dừng bước, ngơ ngác ngẩng đầu lên. Dưới ánh chiều tà, thân hình anh cao lớn, đĩnh đạc. Đôi môi hồng hé mở, ánh mắt thâm thúy, anh nói với giọng khàn khàn. “Rất muốn.”

Không chỉ hôn thôi.