Phùng Tinh Vãn đang vừa đi vừa học từ vựng, bước chân đều đặn, cùng cậu bạn bên cạnh mỗi người đọc một từ. Đang đọc say sưa thì bỗng nhiên, một đôi chân mang giày thể thao bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, ngang ngược chặn đường cô đi.

Không cần ngẩn đầu lên, tim Phùng Tinh Vãn đã đập thình thịch mấy tiếng, mặt thoắt cái trở nên trắng bệch. Quả nhiên, giọng nói ngang tàng quen thuộc vang lên trên đầu cô: “Ồ, cùng đến trường à. Còn học tiếng Anh nữa, thật chăm chỉ nhỉ.”

Lòng bàn tay Phùng Tinh Vãn đẫm mồ hôi lạnh, trong vô thức cô vẫn còn sợ cậu. Cô cắn môi, chân bước chếch về phía bên trái, đôi chân kia cũng bước sang trái theo. Cô cau mày, bước sang phải một bước, cậu lại chặn đường bên phải, thiếu điều còn muốn nhào vào người cô. Phùng Tinh Vãn lập tức lùi lại, ngẩng đầu lên nói: “Anh tránh ra.”

Chúc Hằng nghiêng đầu, tay khoanh trước ngực, bộ dáng rất lưu manh, mắt hàm chứa nụ cười, cười rất xấu xa. “Cũng lớn lối quá nhỉ.”

Làm con gái hiệu trưởng thì gan lớn hơn sao. Cậu không còn là thái tử nữa thì cô có thể trốn được cậu à. Không có cửa đâu.

Cậu học sinh bên cạnh Phùng Tinh Vãn chỉ là bạn bình thường với cô, trên đường đi học vừa hay gặp được. Cậu có dáng vẻ thư sinh trắng trẻo, ngoại hình coi như khá ổn. Nhưng lúc này đứng trước mặt Chúc Hằng, chiều cao hơn kém nhau cả chục phân khiến cậu bạn trông càng mỏng manh yếu đuối. Cậu ta nhìn Phùng Tinh Vãn rồi lại nhìn Chúc Hằng, biết đại ca Hành Dương chuyện gì cũng dám làm, mấy ngày trước cậu còn tận mắt chứng kiến Chúc Hằng lôi một nam sinh vào trong hẻm đánh cho tơi bởi… Học sinh Hành Dương không ai dám dây vào Chúc Hằng.

Chúc Hằng cứ thế mà chắn ngang, không nhường đường. Mắt đảo một vòng, cậu nhìn bạn nam bên cạnh, giọng trở nên lạnh tanh: “Thế nào? Sao còn chưa đi? Chưa thấy ông đây theo đuổi con gái sao?” Nói xong thì rút tay từ trong túi ra, vỗ mạnh vài cái lên đỉnh đầu cậu kia.

Bị đập vài cái, nam sinh lảo đảo thối lui vài bước, sau khi đứng vững thì hai chân bắt đầu run, tiếp đó cúi đầu nói với Phùng Tinh Vãn. “Mình, mình đi trước đây.”

Nói xong liền co cẳng bỏ chạy.

Chúc Hằng hừ lạnh một tiếng, chỉ vào bóng lưng chạy trối sống trối chết của cậu ta, nói với Phùng Tinh Vãn: “Thấy rõ rồi chứ? Ở bên cạnh loại con trai như thế, em mà gặp nguy hiểm, cậu ta chạy còn nhanh hơn em, trông mong gì cậu ta bảo vệ em.”

Quả thật Phùng Tinh Vãn cũng cảm thấy hơi thất vọng. Cậu bạn kia bình thường cũng khá thân với cô, quan hệ với mọi người cũng khá tốt. Nhưng cô biết Chúc Hằng xấu xa cỡ nào, đắc tội cậu không có kết cục tốt nên có thể thông cảm cho cậu bạn kia. Cô mấp máy môi, nói: “Anh có thể đừng… đừng quấn lấy tôi nữa được không? Bây giờ tôi… tôi đã không còn là…”

“Phùng Tinh Vãn, có phải trí nhớ của em không được tốt hay không?” Chúc Hằng bất ngờ lên tiếng.

Trong không trung có những bông tuyết li ti sẽ sàng đậu lên mái tóc ngắn của cậu. Đôi mắt phượng dài và hẹp của cậu toát lên ánh nhìn sắc bén. “Từ khi sinh ra, em đã là người của Chúc Hằng tôi. Đời trước tôi là thái tử, em là thái tử phi. Đời nay tôi không phải thái tử, nhưng em vẫn thuộc về tôi như cũ.”

Cậu đã nói với cô từ trước rồi, cô chạy không thoát đâu. Muốn cắt đứt quan hệ với cậu à, chỉ cần cậu còn ký tức thì kiếp sau cũng đừng mơ.

Phùng Tinh Vãn không thích cậu chút nào, hơn nữa cô biết cậu cũng không thích mình. Lúc còn ở Đại Ngụy, cậu có thể trái ôm phải ấp ngay trước mặt cô. Bây giờ chuyển kiếp đến đây, bên cạnh cậu cũng không thiếu phụ nữ. Cậu giống như một đứa trẻ được chiều hư, thứ mình không cần nhưng cũng sẽ không cho người khác.

Cô không nói gì, chỉ cúi đầu, bộ dáng như sắp khóc đến nơi.

Chúc Hằng cảm thấy phiền não, càng nghĩ càng tức giận. Cậu bước tới gần một bước, từ trên cao nhìn xuống cô. “Thằng nhãi lúc nãy có quan hệ gì với em? Có phải đang theo đuổi em không? Họ Phùng các người dòng dõi thư hương, cho dù có thay đổi hoàn cảnh thì cũng phải biết nam nữ thụ thụ bất thân chứ…”

Cuối cùng, cậu không nhìn được, hỏi: “Phùng Tinh Vãn, đừng nói em thật sự thích tên mặt trắng ấy chứ?” Giọng bỗng to tiếng hơn.

Phùng Tinh Vãn nhu nhược yếu đuối, bảo thủ đoan trang, trước kia tuyệt đối sẽ không gặp riêng người khác giới thế này, càng sẽ không hẹn nhau cùng đến trường.

Phùng Tinh Vãn cắn môi: “Liên quan gì đến anh.”

“Sao lại không liên quan đến tôi?” Chúc Hằng cảm thấy buồn cười, không biết buồn cười chỗ nào nhưng nhịn không được bắt đầu cười to. Có điều nụ cười của cậu rất lạnh.

Thấy Phùng Tinh Vãn định bỏ đi, cậu vội vàng bước tới chặn đường cô. Đưa tay nắm lấy cằm của cô, cậu nhoài mặt mình tới gần, nhìn vào mắt cô, hung hãn nói: “Em nói xem, không liên quan tới tôi thì liên quan tới ai?”

Hơi thở phả vào mặt, Phùng Tinh Vãn vội vàng quay mặt sang hướng khác.

Cậu rất mạnh, Phùng Tinh Vãn không thể tránh thoát, trong cơn quýnh quáng, nước mắt liền trào ra như hạt châu bị sút chỉ. Giống hệt với bộ dáng liên tục bị Chúc Hằng bắt nạt ở Đại Ngụy hồi trước, cô nghẹn ngào: “Tôi… tôi không thích anh.”

Cô không muốn gả cho anh, trước kia không, bây giờ càng không. Cô chỉ muốn học thật giỏi mà thôi.

Màn lệ giăng trên mắt cô khiến Chúc Hằng cảm thấy hơi chột dạ. Nghe cô nói, cơn giận trong lòng anh càng mãnh liệt. Nghẹn cả buổi trời, cậu mới thốt ra một câu: “Tôi làm gì… mà em không thích?”

Mấy cô gái cậu để mắt tới đều ngoan ngoãn bâu lấy cậu. Còn cô, một tiểu thư khuê các tẻ nhạt, sao lại không thích cậu? Cậu không tốt ở chỗ nào? Lẽ nào còn không bằng tên mặt trắng hèn nhát, bỏ chạy có cờ khi nãy?

Phùng Tinh Vãn thút thít, trả lời rất thẳng thắn: “Tôi… tôi không thích con trai học dốt.”

Chúc Hằng sững cả người. Còn chưa kịp phản ứng lại thì Phùng Tinh Vãn  đã nhân lúc anh không để ý, thuần thục tránh thoát, thoắt cái đã chạy thật xa.

“Hứ!”

Đút đôi bàn tay lạnh như băng vào túi, Chúc Hằng nhìn theo dáng người chạy còn nhanh hơn thỏ kia, cười xùy một tiếng. Cậu phà ra một làn hơi, mày càng nhíu càng chặt, cuối cùng ngửa đầu, lấy hết sức hét lớn: “Đó là do tôi không muốn học. Tôi mà nghiêm túc học thì kiểu gì cũng thi hạng nhất!”

Đến khi đó em sẽ phải thích tôi.

…….

Trình Gia Úy thức thời đi trước, Chúc Yểu chậm rãi đi bên cạnh Nguyên Trạch. Đến bãi đỗ xe đạp, anh đi cất xe, Chúc Yểu đi đến bên cạnh bồn hoa, tháo đôi găng tay ra cho vào túi rồi khom người xuống, vốc một vốc tuyết tinh khôi từ dưới nền gạch men lên, sau đó vo thành một cục.

Nguyên Trạch cất xe đạp xong, đứng bên cạnh cô, thấy tay cô cầm một quả cầu tuyết tròn trịa thì nhẹ nhàng bảo. “Lạnh lắm, chơi một lát thôi nhé.”

Chúc Yểu cúi đầu ừ một tiếng khe khẽ, vừa đi vừa nghịch tuyết. Lúc ném quả cầu tuyết xuống, tay cô đã bị đông lạnh đến sưng đỏ nên vô thức xoa xoa lòng bàn tay.

Nguyên Trạch cúi đầu nhìn sang, mỉm cười rồi kéo tay cô đặt vào lòng bàn tay mình.

Cảm giác ấm áp ấy từ đôi tay lan ra đến trái tim. Dưới chiếc nón len, Chúc Yểu nhìn anh bằng đôi mắt hàm chứa nụ cười, cô ngắm anh thật kỹ rồi hé môi nói: “Thật ấm áp.”

Sưởi ấm xong, anh cũng không buông tay cô ra mà nắm nó đi tiếp.

Tiếng chuông xe đạp vang lên nghe leng keng, Chúc Yểu nhìn về hướng phát ra âm thanh, ngay đằng trước, có người đang dắt xe đạp đi về phía này.

Là cô Tiêu Thục Tuyết – giáo viên môn toán.

Cô Tiêu đã đến trước mặt họ. Cô mang đôi bao tay bằng da màu đen, dắt xe đạp, dừng lại ngay đằng trước.

Nguyên Trạch và Chúc Yểu đồng thanh chào: “Chúng em chào cô Tiêu.”

Cô Tiêu Thục Tuyết gật đầu nhìn hai học sinh trước mặt, ánh mắt từ từ rơi vào đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người.

Lúc này Chúc Yểu mới kịp phản ứng, vội vội vàng vàng buông tay anh ra, khuôn mặt trắng trẻo nấp sau lớp khăn quàng cổ cũng thoáng chốc đỏ ửng lên. Ngược lại, Nguyên Trạch vẫn trấn tĩnh như thường, thần thái ung dung, như cây tùng cây bách đứng giữa trời tuyết, thanh cao ngạo nghễ.

Trên gương mặt của cô giáo vốn nghiêm túc mô phạm bỗng hiện lên nụ cười nhẹ, cô nói: “Các em đến thật là sớm.” Không nói gì nữa, cô tiếp tục dắt xe đi, lúc ngang qua họ, cô dừng lại trong chốc lát.

Chúc Yểu như bị ép tim không thở nổi. Cô mím môi, vô thức nhìn sắc mặt của cô Tiêu, ánh mắt e dè, vô cùng căng thẳng.

Chỉ thấy cô Tiêu quay đầu lại, đưa tay đẩy gọng kính trên mũi lên, nói với giọng hiền từ. “Nguyên Trạch này, em đừng chỉ lo học phần mình, có thời gian thì cũng phải dạy bạn cùng bàn nhiều hơn nhé.”

Tai Nguyên Trạch đỏ lên một cách hiếm thấy, sau đó thì trấn tĩnh, ngoan ngoãn trả lời. “Em biết rồi, thưa cô Tiêu.”