Chúc Yểu bước vào phòng học, Triệu Khiêm Trác lúc đó đang ở bàn đầu thảo luận bài tập toán với một bạn trên đó. Nhìn thấy Chúc Yểu, cậu lập tức nở nụ cười tươi tắn. “Chúc Yểu, đến sớm thế.”

Chúc Yểu gật đầu, chào hỏi lại. “Cậu cũng đến sớm thế.” Cô đeo cặp sách, đi về phía bàn cuối.

Lưng cô rất thẳng. Tuy cô im lặng ít nói nhưng tư thế, cử chỉ rất quý phái. Triệu Khiêm Trác cầm cây bút đen trên tay, mắt bất giác dõi theo bóng lưng cô.

Lúc hoàn hồn lại, cậu bạn thảo luận bài tập với cậu đang nháy mắt cười, nụ cười đầy ẩn ý. Triệu Khiêm Trác lấy lại tinh thần, sượng sùng tằng hắng một cái, cầm bút lên viết hí hoáy, lầu bầu một câu: “Bài toán đơn giản thế này mà cũng không biết tự làm.”

Hứa Du Du đang ngồi bên cạnh Lâm Chỉ Y, đối chiếu kết quả của bài tập ngày hôm qua. Nhìn thấy thái độ của Triệu Khiêm Trác đối với Chúc Yểu, cô bĩu môi một cái, mặt không vui, nói nhỏ: “Không lo mà học, chỉ biết dụ dỗ con trai.”

Nhớ đến buổi sinh nhật của Triệu Khiêm Trác hôm đó, cô cố tình ăn mặc đẹp, ai ngờ con nhỏ Chúc Yểu này, rõ ràng nói là không đến, ấy vậy mà còn cố tình tạo sự bất ngờ, ăn diện tỉ mỉ mới đến. Đúng là toan tính ghê gớm.

Hứa Du Du nhìn gương mặt thanh tú của Lâm Chỉ Y, nói: “Chỉ Y, chẳng phải hôm qua cậu nói có thể sẽ đổi chỗ sao, sao chưa đổi vậy?”

Lâm Chỉ Y dừng bàn tay đang cầm bút lại, mặt nở một nụ cười nhẹ, trả lời. “Mình cũng không biết…” Cô ngước mắt lên, nhìn về phía Chúc Yểu ở hàng cuối cùng.

Đó là vị trí mà bất cứ ai trong lớp đều muốn ngồi.

Nhớ lại hôm qua cô chủ nhiệm bảo cô gọi Chúc Yểu đến, Lâm Chỉ Y biết rất rõ, có lẽ là muốn đổi cô đến ngồi cạnh Nguyên Trạch. Trong lòng cô rất vui, bởi vì thành tích của Nguyên Trạch rất tốt. Còn Chúc Yểu, nếu không phải bạn cùng bàn với anh, anh làm gì phải giảng bài cho cậu ta.

Hứa Du Du “à” một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.

Cô tiện tay lật vở toán của Lâm Chỉ Y ra, mắt bỗng trợn tròn xoe, giọng cũng lớn hơn. “Chỉ Y, vở ghi chép của cậu đều soạn đủ hết rồi à…” Kiến thức toán lớp 12 gần như đã được dạy xong, tiếp theo đây sẽ là thời gian ôn tập.

Hứa Du Du lật xem vở ghi chép đã được Lâm Chỉ Y sửa sang lại đầy đủ, nét chữ thanh thoát, ngay ngắn gọn gàng. Cô nhoài người đến gần, cười nói: “Mình mượn photo một bản nhé.”

Lâm Chỉ Y sượng mặt, nhưng nhìn bộ dáng vui vẻ của Hứa Du Du, đành mỉm cười gật đầu. “Đương nhiên là được.”

Các bạn bên cạnh nhìn thấy, cũng muốn một bản. Đây là vở ghi chép của học sinh giỏi, ai cũng muốn có.

Hứa Du Du ôm cuốn vở như ôm châu báu, nói với Triệu Khiêm Trác vừa về tới chỗ ngồi. “Triệu Khiêm Trác, cậu có cần không? Hay là mình photo thêm cho cậu một bản?”

Triệu Khiêm Trác ngồi xuống, uống một hớp nước, lắc đầu nói: “Không cần đâu.”

Biết thành tích môn toán của Triệu Khiêm Trác cũng xêm xêm với Lâm Chỉ Y nên Hứa Du Du không tiếp tục nói gì nữa.

Chúc Yểu yên lặng ngồi ở chỗ của mình, lật vở bài tập toán ra. Triệu Khiêm Trác ở bàn trước nhanh chóng quay đầu lại, giọng rất nhiệt tình. “Có bài nào cần mình giảng cho không?”

Toán học là một môn rất phức tạp, có khá nhiều chỗ Chúc Yểu không hiểu. Cô ngước mắt lên nhìn Triệu Khiêm Trác ở bàn trước, chợt nhớ đến lời Nguyên Trạch dặn mình hôm trước, vì thế lắc đầu. “Cảm ơn cậu, mình tự làm cũng được.”

Nụ cười trên mặt Triệu Khiêm Trác cứng đờ, nhưng chỉ trong một giây, ngay sau đó lại vui vẻ cởi mở nói: “Ok, mình không làm phiền cậu nữa.”

Chúc Yểu cầm cây bút trên tay, cau mày nhìn ví dụ trong sách. Triệu Khiêm Trác nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, chăm chú một lúc rồi quay người lại, đứng dậy đi vệ sinh.

Khi Nguyên Trạch bước vào, lập tức nhìn thấy hình ảnh này. Anh đi đến bên cạnh Chúc Yểu, lúc ấy cô mới phát hiện ra.

Anh mang đôi giày vải màu trắng cùng hiệu với đôi giày mà cô đang mang dưới chân. Lần trước sau khi phát hiện điều này, Chúc Yểu bèn mang nó đến trường nhiều nhất. Mà hình như Nguyên Trạch cũng rất thích đôi giày này, cũng thường xuyên mang nó.

Nguyên Trạch đặt cặp lên bàn, lấy mấy cuốn sách trong đó ra. Những học sinh lớp 12 khác ai cũng cố gắng mang thật nhiều sách và tài liệu về nhà xem, còn Nguyên Trạch thì lại mang rất ít. Bàn tay anh to, ngón tay thon dài kéo phec-mơ-tuya của chiếc cặp lại rồi cúi người treo nó lên lưng ghế. Làm xong thì nhìn thấy tiểu công chúa bên cạnh đang nhìn mình bằng đôi mắt xinh đẹp.

Cô do dự một lát rồi ấp úng nói một câu: “Mình… mình không để cậu ấy giảng bài cho mình.”

Giọng của tiểu công chúa trước giờ vẫn rất mềm mại ngọt ngào, cộng thêm khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn, làn da trắng hồng không tì vết, mang theo chút tròn trịa trẻ con trông hết sức đáng yêu. Nghe cô nói, đôi môi mỏng của Nguyên Trạch thoáng cong lên, nụ cười trông khá rõ. Anh nhìn cô, một lúc sau mới nói. “Mình giảng bài cho cậu.”

Mắt Chúc Yểu sáng lên, ngoan ngoãn ừ một tiếng.

Nguyên Trạch ngồi xuống bên cạnh cô, sau đó rút từ trong đống sách vở ra một cuốn tập ghi chép, từ từ đẩy dọc theo mép bàn, đến bên cạnh cô. “Cho cậu này.”

Hả? Chúc Yểu hơi ngẩn ra, mắt nhìn cuốn vở, sau đó đưa tay cầm lên, chậm rãi lật ra một trang… Bên trong ghi chép kiến thức môn toán, nét chữ rắn rỏi, lực mạnh mẽ, có vẻ nắn nót hơn so với lúc bình thường anh viết, cho nên nhìn vào trông rất ngay ngắn, rõ ràng.

Chúc Yểu lật thêm vài trang.

Trong đó bao quát kiến thức toán cơ bản của cả ba năm cấp ba, thứ tự đâu vào đấy. Cô bỗng nhớ đến cuốn vở ghi chép bình thường rất lộn xộn cẩu thả của mình, lập tức cảm thấy xấu hổ.

Chúc Yểu không nén được lời khen ngợi. “Cậu ghi chép thật cẩn thận…” Nghĩ đến điều gì đó, cô ngước mặt lên, nhìn vào mắt anh, giọng vừa thăm dò vừa vui mừng. “Cái này… cho, cho mình sao?”

Nguyên Trạch ừ khẽ một tiếng: “Cứ ôn tập theo cuốn vở này, có lẽ sẽ có ích cho cậu.”

Chúc Yểu mừng thầm trong bụng. Cô bỗng nhớ lúc trước khi Nguyên Trạch còn là thái phó, dạy anh trai cô, phải chăng anh cũng thế này. Mắt cô sáng lấp lánh, cẩn thận nâng niu cuốn vở, ngây người một lát mới ngửa đầu nhìn anh, nói: “Mình nhất định sẽ học thật tốt môn toán.”

Cô không thể để anh thất vọng.

Nguyên Trạch đặt tay trên bàn, đôi mắt trong trẻo, lẳng lặng nhìn cô, im lặng hồi lâu, sau đó dịu dàng thốt ra một tiếng. “Ừ.”

……

Giờ ăn trưa, Tưởng Điềm Nha nắm tay Chúc Yểu đi thẳng về phía căn-tin. Trong căn-tin, người người đông đúc nhốn nháo, xếp thành cả một hàng dài. Tưởng Điềm Nha nhíu mày, nói. “Xem ra hôm nay lại không có đồ gì ngon rồi.” Mỗi lần chuông tan học reo lên, các học sinh của trường ước gì có thể chắp cánh bay đến căn-tin ngay. Đến chậm vài bước thôi là đồ ăn trong này đã vơi đi một cách nhanh kinh hồn.

Tưởng Điềm Nha tinh mắt, đảo mắt một cái liền nhìn thấy Trình Gia Úy và Nguyên Trạch đang xếp hàng ở sau cùng. Thấy có một nữ sinh tươi cười, định xếp vào sau Nguyên Trạch, Tưởng Điềm Nha lập tức chạy như bay tới, sau đó không chút do dự đẩy Chúc Yểu bên cạnh mình qua.

Trán bỗng đụng vào lưng người đằng trước, da thịt gì cứng ngắc, Chúc Yểu khẽ cau mày, đang định quay qua nói chuyện với Tưởng Điềm Nha thì bỗng nghe thấy giọng của Trình Gia Úy. “Là các cậu à, thật trùng hợp.”

“Phải, phải. Thật trùng hợp.”

Chúc Yểu ngửa đầu, Nguyên Trạch cứ thế đứng trước mặt cô, đang quay người lại nhìn cô. Bốn mắt chạm vào nhau, cô lập tức hiểu được dụng ý của Tưởng Điềm Nha. Anh chỉ nhìn cô một lát, nơi này ồn ào đông đúc nên không nói gì, tiếp tục quay đầu lại xếp hàng.

Chúc Yểu giơ tay lên xoa trán, xoay người lại trò chuyện với Tưởng Điềm Nha.

Còn Tưởng Điềm Nha thì gác cằm lên vai cô, cười hi hi.

Rõ ràng là không nói gì, nhưng không biết sao mặt Chúc Yểu lại đỏ bừng lên. Cô chau mày, đưa tay chọt vào trán Tưởng Điềm Nha, bất đắc dĩ nói một câu thật khẽ. “Cậu thật là.” Thật là ma lanh.

Hàng người chậm rãi tiến về phía trước, Tưởng Điềm Nha nhón chân lên, thò đầu ra thật dài, nói với cô. “Yểu Yểu, hình như món sườn chua ngọt chỉ còn có ba phần, không biết đến lượt cậu thì có còn không…”

Chất lượng đồ ăn trong căn-tin Hành Dương khá ổn, nhất là món sườn chua ngọt, Chúc Yểu rất thích ăn. Có điều hôm nay hết giờ học phải đi vệ sinh với Tưởng Điềm Nha nên đến căn-tin hơi trễ.

Chỗ lấy thức ăn chia thành hai luồng, hai bên có hai bà cô chia thức ăn. Trước mặt Chúc Yểu còn có ba người, ở giữa là Nguyên Trạch và Trình Gia Úy, phía trước nhất là một cô bạn, không may là cô ấy cũng chọn món sườn chua ngọt. Đầu hàng bên cạnh cũng có mấy nữ sinh đứng, người trước nhất cũng chọn sườn chua ngọt.

Chúc Yểu nói: “Chắc không còn đâu.”

Chỉ còn một phần cuối cùng.

Đến lượt Nguyên Trạch, cô bạn ở hàng bên kia chọn món trước. Cô ấy đang định đưa tay lấy thì bỗng nghe bên cạnh có một giọng nói trầm ấm vang lên. “Bạn ơi, có thể nhường cho mình món sườn này không?”

Cô bạn kia ngẩn ra, mắt lập tức trợn tròn lên. Đương nhiên cô ấy sớm đã chú ý đến bên này, trong Hành Dương ai mà không biết Nguyên Trạch chứ. Tuy không dám nhìn thẳng nhưng mắt cứ liên tục liếc về phía này. Không ngờ… Nhìn chàng trai cao lớn, khôi ngô bên cạnh mình, cô bạn lập tức đỏ mặt. Không ngờ anh sẽ chủ động nói chuyện với mình.

Còn nữ sinh phía sau – có lẽ là bạn thân của cô – thì hưng phấn cực độ, liên tục đưa tay chọc vào lưng cô, thì thầm xúi giục. “Nhường đi, nhường đi, phải nhường chứ.”

Cô bạn nở nụ cười tươi tắn, trả lời. “Đương nhiên là được.”

“Cảm ơn cậu.”

Nguyên Trạch đưa tay nhận lấy đĩa sườn chua ngọt, sau đó quay đầu lại nhìn tiểu công chúa sau lưng mình, hỏi một cách tự nhiên. “Còn gọi món nào nữa không?”