Chúc Yểu cầm hai chiếc vé xem phim, mắt dõi theo Nguyên Trạch đang xếp hàng mua bắp rang.

Rất nhiều đôi yêu nhau đến xem phim, cử chỉ khá thân mật.

Trông anh cao lớn, khôi ngô nên chỉ đứng giữa đám đông thôi là có rất nhiều cô gái len lén liếc nhìn về phía này. Có người còn ngắm một cách đường đường chính chính, thậm chí có cô còn nhào tới xin WeChat. Chúc Yểu siết chặt tay, đôi mày lập tức cau lại, định đi qua đó. Nhưng không biết Nguyên Trạch nói gì mà cô bạn kia nhìn về phía Chúc Yểu một cái rồi không tiếp tục dây dưa nữa.

Thái phó có sức hút dữ dội, lúc ở Đại Ngụy cô đã được chứng kiến. Các thiếu nữ quý tộc trong độ tuổi thành hôn đều muốn gả cho anh.

Đang nghĩ ngợi, đột nhiên nghe thấy có người gọi tên cô. Chúc Yểu quay đầu qua nhìn thì thấy những gương mặt quen thuộc đang tề tựu đứng đó. Mắt cô trọn tròn lên… Đó đều là các bạn lớp 12.9.

Các bạn lớp 12.9 cũng đều nhìn về phía Chúc Yểu.

Hành Dương có quy định nữ sinh không được xõa tóc nên đại đa số các bạn nữ đều buộc tóc đuôi ngựa, Chúc Yểu cũng vậy. Còn bây giờ, Chúc Yểu xõa mái tóc dài quá vai, những lọn tóc được uốn gợn sóng vừa trông mềm mại vừa thanh nhã. Cô mặc một bộ váy theo phong cách học đường, phần hông có xếp li tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, còn để lộ đôi chân vừa dài vừa trắng. Lúc này đôi môi cô hơi hé mở, đôi mắt tròn xoe, mang theo chút ngạc nhiên, thoạt nhìn… chẳng phải rất giống với một tiểu tiên nữ vừa rơi xuống trần gian sao.

Chúc Yểu nào có ngờ được rằng tiệc sinh nhật của Triệu Khiêm Trác cũng được tổ chức tại đây.

Cô vo chặt hai chiếc vé xem phim trong tay, bước qua đó.

Mắt Tưởng Điềm Nha sáng lên, ra sức kéo lấy tay Chúc Yểu, nói: “Hôm nay Yểu Yểu thật là xinh đẹp. Đây là lần đầu tiên mình thấy cậu mặc váy dài đó.”

Trước đó, với một khúc nhạc tỳ bà, Chúc Yểu đã làm cả lớp kinh ngạc. Hôm nay cô ăn mặc thế này, ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp đều không kìm được, bị cô thu hút. Đây mới chính là hình mẫu của một đại tiểu thư chân chính.

Cậu bạn lúc nãy hò hét lớn nhất khi nghe có Lâm Chỉ Y đến bây giờ đang dùng khuỷu tay huých cánh tay Triệu Khiêm Trác một cái, trêu ghẹo. “Còn bảo cậu ấy không đến, ai dè là muốn cho chúng ta một bất ngờ. Triệu Khiêm Trác, đại tiểu thư này cũng thật thú vị.”

Triệu Khiêm Trác ngồi phía trước Chúc Yểu, bình thường khá thân thiết nên các bạn nam thường mang anh ra trêu đùa. mà thật sự thì Triệu Khiêm Trác cũng có ý với Chúc Yểu. Dù gì cô cũng là một cô gái xinh đẹp, đáng yêu, ai mà không thích chứ.

Triệu Khiêm Trác ngượng ngùng gãi đầu. Bình thường rất vô tư, thế mà bây giờ lại hơi đỏ mặt. “Chúc Yểu, cậu đến thì tốt quá rồi.”

Chúc Yểu định giải thích nhưng nghĩ lại bây giờ có nhiều bạn bè ở đây như vậy, nếu cô nói đi xem phim với Nguyên Trạch thì không biết sẽ bị hiểu lầm thế nào nữa. Nghĩ ngợi một chút, cô bèn không giải thích, thế là bị Tưởng Điềm Nha kéo vào giữa đám con gái, ngơ ngác đi theo sau đám người Triệu Khiêm Trác.

Tiền Vi lặng lẽ đưa tay sờ  vào chiếc váy của Chúc Yểu một cái, hâm mộ nói. “Mình nhớ đây là kiểu dáng mới nhất của Miumiu, chắc phải hơn hai mươi ngàn nhỉ. Chất liệu quả nhiên nhìn rất khác.”

Chúc Yểu hoàn toàn không biết kiểu mới hay kiểu cũ gì. Cô chọn trong tủ quần áo cả buổi trời, có những bộ còn lộng lẫy hơn cái này nhiều, cũng có những bộ còn phiêu bồng thanh thoát hơn cái này nhiều, nhưng cuối cùng cô vẫn chọn chiếc váy có vẻ phù hợp với học sinh này.

Tưởng Điềm Nha cảm thấy rất hãnh diện.

Lâm Chỉ Y vốn chỉ xuất thân từ gia đình hơi khá giả, cố xây dựng hình tượng nữ thần bạch phú mỹ cái gì không biết.

Sau khi Lâm Chỉ Y đến, Hứa Du Du nói luôn mồm như két, bây giờ nhìn thấy Chúc Yểu xuất hiện, cậu ta trở nên câm như hến. Nghe thấy Tiền Vi nói thế định buột miệng trả lời ngay là “bộ váy này rất có thể là hàng nhái” nhưng nghĩ lại mẹ Chúc Yểu là chủ tịch tập đoàn Bích Mậu, thư viện và sân thể dục mới xây trong trường Hành Dương đều thật sờ sờ ra đấy… Nhà Chúc Yểu đúng là rất giàu.

Lâm Chỉ Y bên cạnh Hứa Du Du cũng chỉ mím chặt môi, không nói gì.

Đến phòng karaoke, các bạn nam rất chu đáo, cố ý để Chúc Yểu ngồi ở giữa sô pha chung với Lâm Chỉ Y. Đúng là Lâm Chỉ Y rất được các bạn yêu thích, nhưng dù sao ngắm cũng nhiều rồi, vả lại đây là lần đầu tiên Chúc Yểu đi chơi chung với mọi người, nhìn cô có vẻ hiền lành ngoan ngoãn, khiến mọi người rất muốn che chở cô.

Bất giác, Chúc Yểu đã trở thành trung tâm.

Từ khi sinh ra tiểu công chúa đã quen được người người vây quanh bợ đỡ nên không cảm thấy gì. Có điều mọi người đều ngồi bên cạnh cô thế này thì làm sao nhắn tin cho Nguyên Trạch được đây.

Hứa Du Du nhớ ra điều gì, đứng dậy nói. “Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì trước tiên nghe Chỉ Y hát một bài đi.” Cô cố gắng kéo sự chú ý của mọi người về phía Lâm Chỉ Y.

Quả nhiên, Hứa Du Du vừa nói xong thì các bạn nam lại bắt đầu hò hét.

Lúc đầu, Lâm Chỉ Y có hơi ngượng ngùng, sau đó từ tốn nói: “Vậy… mình hát trước một bài nhé.” Cô còn rất khiêm tốn nói: “Lạc tông thì không được cười mình đó.”

Lâm Chỉ Y hát rất hay, giọng hát uyển chuyển, hợp với những bài hát trữ tình có giai điệu chậm, êm dịu.

Các bạn trong lớp đều bắt đầu vỗ tay cổ vũ, Chúc Yểu cũng vỗ tay theo. Triệu Khiêm Trác vẫn luôn chú ý đến Chúc Yểu, thấy dáng vẻ lơ đãng mất hồn của cô thì cứ tưởng tính cách cô hướng nội nên không được tự nhiên, cũng biết Chúc Yểu không biết hát nên rất tâm lý, nói: “Chúc Yểu, cậu sang ngồi chỗ máy tính chọn bài giúp mọi người đi.”

Chúc Yểu đang định tìm cơ hội nhắn tin cho Nguyên Trạch, nghe xong lập tức gật đầu, sang chỗ chọn bài ngồi.

Bên tai là tiếng hát của Lâm Chỉ Y, Chúc Yểu cúi đầu, ánh sáng phát ra từ màn hình máy tính bảng chiếu lên mặt cô, trong căn phòng lờ mờ này, trông cô thật mông lung. Chúc Yểu lấy điện thoại trong túi xách ra, nhắn tin cho Nguyên Trạch. “Xin lỗi, không thể xem phim với cậu được rồi. Mình gặp được mấy người Triệu Khiêm Trác.”

……

Bên ngoài rạp chiếu phim, những người  yêu nhau có cặp có đôi, tren tường dán đầy những tấm poster của các phim đang hot. Nguyên Trạch đang nghịch điện thoại, nghe thấy tiếng “ting ting” của tin nhắn gửi tới, tay anh lướt qua màn hình, ảnh đại diện của tiểu công chúa đang phát sáng, mở ra thì thấy tin nhắn cô vừa gửi qua.

Lúc nãy Nguyên Trạch nhìn thấy các bạn lớp 12.9 kéo cô đi. Anh nhanh chóng gửi tin nhắn trả lời, một giây sau đó, một tin nhắn khác được gửi đến. Tốc độ nhắn tin của tiểu công chúa rất chậm nên đương nhiên không phải là của cô.

Nguyên Trạch thoát khỏi cửa sổ hội thoại, nhìn thấy tin nhắn của Trình Gia Úy. “Sinh nhật Triệu Khiêm Trác, bạn cùng bàn của cậu cũng đến rồi, hơn nữa hôm này còn mặc váy. Đám con trai trong lớp đều mở mắt nhìn chằm chằm. Nếu đến thì nhanh một chút nhé.”

Phía dưới kèm theo địa chỉ và số phòng.

Hai mắt Nguyên Trạch thâm thúy, nhìn chằm chằm vào mấy dòng chữ trên màn hình với vẻ mặt thích thú.

……

Lâm Chỉ Y hát hai bài, sau đó có một bạn nam đề nghị chơi trò chơi. Trò chơi kinh điển nhất trong phòng karaoke chính là nói thật hay mạo hiểm. Tất cả mọi người ngồi thành một vòng tròn, Triệu Khiêm Trác bắt đầu trước, xoay vỏ chai bia trên bàn, quay về phía ai thì người đó phải chọn nói thật hay mạo hiểm, hoàn thành nhiệm vụ thì qua ải, không thì phải chịu phạt một ly bia. Sau đó người này sẽ xoay cái chai để chọn mục tiêu tiếp theo.

Chúc Yểu cũng cùng ngồi vây quanh cái bàn, bên cạnh Tưởng Điềm Nha.

Triệu Khiêm Trác xoay cái chai, mọi người đều đổ dồn mắt vào nó, nhìn cái chai từ từ dừng lại, cuối cùng miệng chai chỉ về phía Lâm Chỉ Y.

“Lâm Chỉ Y! Lâm Chỉ Y!” Tất cả mọi người đều hò reo.

Lâm Chỉ Y hơi đỏ mặt, nghĩ ngợi một chốc rồi nói: “Mình chọn nói thật vậy.”

Các bạn nam nghĩ câu hỏi giúp Triệu Khiêm Trác. “Hay là cậu hỏi từng quen bao nhiêu bạn trai rồi? Nụ hôn đầu có còn không? Hoặc là thích bạn nam nào trong này nhất. Nhất định phải chọn.” Lâm Chỉ Y thầm mến Nguyên Trạch là chuyện mà tất cả mọi người đều biết cho nên họ muốn hỏi lịch sử tình trường của cô hoa khôi thanh thuần này, cùng với ngoại trừ lớp trưởng ra, trong lớp họ còn bạn nam nào có cơ hội hay không.

Câu hỏi cũng không phải rất quá đáng, Triệu Khiêm Trác không muốn làm mọi người mất vui nên hỏi Lâm Chỉ Y. “Vậy hỏi nụ hôn đầu đi.”

Hứa Du Du khoác vai Lâm Chỉ Y, nói thay cho cô. “Nhà Chỉ Y rất nghiêm, bình thường cũng không tiếp xúc nhiều với các bạn nam, đương nhiên là chưa từng có bạn trai rồi.”

Lâm Chỉ Y gật đầu, nói với giọng rất tự nhiên. “Đúng vậy, mình chưa từng có bạn trai nên nụ hôn đầu vẫn còn.”

Cô là con ngoan trò giỏi chính hiệu, thấy Lâm Chỉ Y nghiêm túc trả lời như vậy nên vòng này coi như cho qua. Sau đó đến lượt mấy người, họ đều chọn phương án nói thật. Lần này miệng chai hướng về phía Hứa Du Du, cô cũng chọn nói thật.

Cậu bạn ngồi phía trước cô hỏi. “Nếu được chọn một bạn trong lớp mình làm bạn trai thì cậu chọn ai?”

Hứa Du Du nghĩ ngợi một lát. Bình thường cô dạn dĩ là thế mà bây giờ bỗng trở nên thẹn thùng rồi nhìn Triệu Khiêm Trác ở đối diện một cái. Cậu bạn bên cạnh cô lập tức reo lên. “Không hổ là bạn cùng bàn, lâu ngày sinh tình à.”

Triệu Khiêm Trác vội vàng phủ nhận: “Đừng nói lung tung.”

Thái độ của cậu khá lãnh đạm, Hứa Du Du không được vui cho lắm, có điều thế cũng tính là qua ải. Sau đó tới lượt cô quay cái chai. Hứa Du Du xoay thật mạnh, cái chai lạch cạch xoay mấy vòng, chậm rãi lướt qua vài người, cuối cùng dừng lại trước mặt Chúc Yểu.

“Đúng rồi, Chúc Yểu không hay nói chuyện lắm nhỉ. Làm bạn cùng lớp lâu như vậy, hay là chúng ta hỏi cái gì kích thích một chút.”

Tưởng Điềm Nha vội vàng che chở Chúc Yểu. “Này Trương Kha, đừng tưởng Chúc Yểu nhà tôi dễ bắt nạt nhá.” Trương Kha chính là cậu bạn nói nhiều nhất.

Hứa Du Du đùa nghịch cái chai trên bàn, nói với giọng hờ hững. “Mọi người đều trả lời câu hỏi rồi, sao tới lượt Chúc Yểu thì lại nói bọn tôi bắt nạt cậu ấy. Hay là đại tiểu thư đây cao quý hơn bọn tôi.” Nói xong, cô nắm vỏ chai bia, dựng đứng trên mặt bàn, nhìn Chúc Yểu. “Nói thật hay mạo hiểm, cậu chọn một cái đi. Đừng có bảo tới phiên cậu thì có ngoại lệ. Mọi người không dễ gì ra đây chơi một chuyến, đừng làm mọi người mất vui.”

Nói thật hay mạo hiểm, trước đó không quay trúng Chúc Yểu nhưng đối với tiểu công chúa có tư tưởng khá bảo thủ này, những câu hỏi của các bạn khi nãy là hơi phóng khoáng. Ngẫm nghĩ giây lát, cuối cùng cô trả lời Hứa Du Du. “Mình chọn mại hiểm.”

“Ồ.” Hứa Du Du bật cười. Cô đang nghĩ vài câu hỏi để làm khó Chúc Yểu, không ngờ Chúc Yểu dám chọn mạo hiểm.

“Được lắm. Vậy thì…” Hứa Du Du giả vờ nghĩ ngợi, dừng lại một chút rồi mới nhìn vào mắt Chúc Yểu, nói: “Bây giờ cậu ra ngoài, ôm người đầu tiên mà cậu gặp được trong… một phút. Không tính nhân viên phục vụ ở đây nhé.”

Trương Kha ngạc nhiên reo lên. “Woa, yêu cầu này thật là kích thích nha. Ai biết được là nam hay nữ, nếu là nam thì khác nào Chúc Yểu…”

Khác nào Chúc Yểu bị sàm sỡ.

Hứa Du Du khoanh hai tay trước ngực, nghiêng đầu qua, hỏi cô với ánh mắt khiêu khích. “Thế nào? Cậu dám không?”

……

Căn cứ vào số phòng mà Trình Gia Úy cung cấp, Nguyên Trạch đi dọc theo hành lang, đến trước cửa phòng karaoke của lớp 12.9. Quán karaoke âm thanh ồn ào huyên náo, đèn chớp nháy liên tục, bên trong phòng rất náo nhiệt, có lẽ là đang chơi trò gì đó. Nguyên Trạch giơ tay lên, chuẩn bị đẩy cửa bước vào thì một giây sau… cửa mở ra.

Nguyên Trạch nhìn vào, đằng sau cánh cửa là một dáng người mảnh mai, mái tóc dài gợn sóng xõa trên vai. Lúc nhìn thấy anh, cô trợn tròn hai mắt như rất ngạc nhiên, dáng vẻ ngốc nghếch rất đáng yêu. Sắc mặt Nguyên Trạch rất ôn hòa, nhìn cô với vẻ rất hứng thú. Cô nhìn anh, đôi môi hơi hé mở như muốn nói gì đó nhưng không dám nói.

Các bạn trong lớp đang ở đằng sau, chụm đầu lại nhìn về phía này. Anh dẵ hiểu được đại khái, vì vậy thu mắt về, tiếp tục nhìn tiểu công chúa trước mặt. “Định làm gì đó?”

Chúc Yểu há miệng, thành thật trả lời. “Phải… phải ôm người đầu tiên gặp được trong một…” Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, hơi thở nam tính đã ập vào mũi.

Nguyên Trạch dang rộng hai cánh tay, người hơi khom xuống, một tay vỗ lên lưng cô, tay còn lại đặt lên sau đầu cô, ấn nhẹ nó về phía lồng ngực mình, hỏi với giọng trầm thấp. “Thế này phải không?”