Trong phòng học, Chúc Yểu đang làm bài tập. Cô cúi đầu, hàng mi hơi cụp xuống, tạo thành hai cái bóng râm trên mặt. Gò má cô trắng nõn, cằm nhỏ nhắn xinh xắn, mang chút tròn trịa của trẻ con, nhìn có vẻ hiền lành ngoan ngoãn.

Thấy Nguyên Trạch đi tới, ánh mắt cô hơi hồi hộp, rõ ràng là ngồi cùng bàn đã mấy ngày nhưng mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại không kiềm chế được cảm xúc của mình.

Hàng mi của cô run khẽ, giọng nói cố duy trì sự bình tĩnh, than thở với anh. “Đề toán hôm nay khó quá.”

Tuy cô Tiêu đã giảng rất kỹ và Chúc Yểu cũng có chuẩn bị bài trước nhưng không biết sao, lúc cô giáo giảng hình như cô đã hiểu, có điều tới khi tự mình làm thì đầu óc cứ mơ hồ, hoàn toàn không tư duy được gì. Những môn khác thành tích của Chúc Yểu cũng không tốt lắm, nhưng vì Nguyên Trạch phụ trách môn toán nên cô yêu ai yêu cả đường đi, muốn nâng cao thành tích của môn toán trước.

Tiểu công chúa cau đôi mày đẹp, ra vẻ đành chịu bó tay trước bài tập toán.

Nguyên Trạch nhìn qua đề toán dưới tay cô, nói: “Để mình dạy cậu.”

Ồ. Mắt Chúc Yểu lập tức sáng rực lên.

Lúc trước cô từng cực kỳ ngưỡng mộ Chúc Hằng vì có một vị thái phó như Nguyên Trạch. Thật ra lúc đó ý của Chúc Tấn Ung là để Nguyên Hầu – Nguyên Hạc Niên làm thái phó. Sau đó Nguyên Hầu bày tỏ mình tuổi tác đã cao nên tiến cử cháu đích tôn của mình là Nguyên Trạch, còn nói là đã dốc hết tài học cả đời mình truyền thụ cho anh.

Nguyên Trạch quả thật học rộng hiểu nhiều, nhưng trong mắt của hoàng đế, tuổi anh còn trẻ, chưa đủ kinh nghiệm. Thái tử là người thừa kế Đại Ngụy trong tương lai, cho nên chức thái phó cũng không thể xem nhẹ.

Nhưng không ngờ, cuối cùng vị thái phó trẻ tuổi này lại thu phục cậu thái tử bất kham kia một cách gọn lẹ, học vấn của thái tử cũng tiến bộ rất nhanh. Điều này khiến cho hoàng đế vô cùng mừng rỡ, không ngừng tán thưởng Nguyên Trạch.

Cô là công chúa, là nữ nhi, không cần học tập tứ thu ngũ kinh và đạo trị quốc cho nên không thể trở thành học sinh của thái phó. Chỉ có những lúc Chúc Hằng lên lớp, tiểu công chúa mượn lý do đến thăm ca ca, len lén nhìn trộm thái phó đang giảng bài.

Nguyên Trạch ngồi xuống, lấy một cây bút trong hộp ra, rồi giở vở nháp ra.

Chúc Yểu nhích vở bài tập của mình ra giữa, người nghiêng về phía Nguyên Trạch.

Tháo nắp bút ra, Nguyên Trạch giảng bài cho cô trên vở nháp. “Bài này thì…”

“Lớp trưởng.”

Lâm Chỉ Y ôm một chồng vở bài tập ngữ văn thật cao, bước vào, gọi Nguyên Trạch với giọng nhẹ nhàng. “Cô Tiêu gọi cậu đến phòng giáo viên một chuyến.”

“Chẳng lẽ là bài kiểm tra hôm qua đã chấm xong?” Có một bạn đoán.

“Không phải đâu, cô Tiêu thần tốc dữ vậy à?”

Hôm qua có bài kiểm tra toán, Chúc Yểu vẫn còn nhớ như in. Cô ngước mắt nhìn Nguyên Trạch, nói: “Vậy cậu đến phòng giáo viên đi, mình tự suy nghĩ cũng được.”

“Ừ.” Nguyên Trạch gật đầu, thả bút xuống. “Lát nữa giảng tiếp cho cậu.” Sau đó thì đứng dậy đi đến phòng giáo viên.

Đúng lúc đi ngang qua Lâm Chỉ Y vừa phát xong vở bài tập, đang từ trên bục giảng về. Cô bạn ngồi ngay chính giữa, hàng đầu tiên nhận lấy vở bài tập, nháy mắt với Lâm Chỉ Y, còn bắt chước giọng điệu của cô khi nãy. “Lớp trưởng~”

Lâm Chỉ Y lập tức đỏ mặt rồi cong môi cười, ném vở bài tập cho nữ sinh kia, vừa thẹn thùng vừa tức giận lầu bầu một câu. “Cậu còn cười nữa.”

Nguyên Trạch trở về rất nhanh chóng. Quả nhiên, trên tay anh là xấp bài đã chấm xong.

Đám học sinh đang làm bài tập đều đồng loạt thả bút xuống, có bạn còn nói: “Lớp trưởng chắc lại đạt điểm tối đa.”

Bài đầu tiên là của Nguyên Trạch, kết quả là tối đa. Không có gì bất ngờ.

Có điều…

“Này, Lâm Chỉ Y, chắc cậu làm bài cũng tốt phải không?” Lâm Chỉ Y là lớp phó ngữ văn, tuy thành tích môn toán không bì được với Nguyên Trạch nhưng so với các học sinh khác thì cũng được coi là nổi bật.

Lâm Chỉ Y lắc đầu, nhíu mày nói: “Không đâu, hôm qua mình làm bài không tốt lắm.” Trông cô như thi rất thất bại. “Chỉ điền vào chỗ trống đã có mấy bài không chắc lắm, cuối cùng thời gian không đủ nên không kịp kiểm tra lại.”

Cách trả lời của học sinh giỏi, lần nào thi xong cũng nói mình thi không tốt, chỗ này chỗ kia chắc làm sai rồi. Cho đến khi bài được phát ra.

“Lâm Chỉ Y cậu được 148 điểm, lớp mình chỉ có lớp trưởng là tối đa, còn cậu cao thứ nhì.”

Bài đã được phát ra, đến tay Lâm Chỉ Y, là 148 điểm.

Chỉ sai một bài điền vào chỗ trống.

Hứa Du Du – người giúp phát bài rất tự hào. “Chỉ Y của chúng ta là lợi hại nhất, về nhà không ôn luyện gì nhiều mà cũng có thể thi tốt thế này. Cho mình mượn bài để sửa với.”

Những người khác cũng muốn mượn bài của Lâm Chỉ Y để sửa.

Phòng học bỗng trở nên náo nhiệt, phía Chúc Yểu thì lại rất yên tĩnh. Cậu bạn Triệu Khiêm Trác ở bàn trước quay lại hỏi cô. “Chúc Yểu, cậu thi được bao nhiêu điểm, mình thấy dạo gần đây cậu học hành rất nghiêm túc.” Sức học của Triệu Khiêm Trác ở trong lớp cũng bình thường, lại học lệch, tiếng Anh hơi tệ nhưng toán thì rất giỏi. Lần này cậu ta thi được 148 điểm, đứng hạng nhì giống như Lâm Chỉ Y.

Hả? Chúc Yểu cúi đầu nhìn bài thi chỉ có 37 điểm của mình, thật sự là không dám lấy ra. Cô hơi ngại, nhưng vẫn thành thực trả lời. “Mình thi… không tốt lắm.”

Hiển nhiên là khác hẳn với câu “thi không tốt lắm” không Lâm Chỉ Y, cô đúng là thi không tốt thật.

Triệu Khiêm Trác thức thời, không hỏi nữa, còn an ủi Chúc Yểu. “Không sao, lần sau cố gắng hơn là được.”

“Ừ, cảm ơn cậu.” Thành tích không thể cải thiện trong một sớm một chiều, cô không phải là thái phó, không có khả năng nhìn một lần là nhớ ngay, nghe một lần là hiểu ngay  nên rất nhiều thứ phải bắt đầu từ cơ bản.

Chúc Yểu cúi đầu, nhìn chằm chằm vào con số chói mắt trên góc trái của bài thi, khuôn mặt trở nên nghiêm túc.

Nguyên Trạch trở lại chỗ của mình, chuẩn bị ngồi xuống. Thấy Chúc Yểu vừa phát hiện mình trở lại thì lập tức đưa tay ra, nhanh chóng che bài thi lại, anh khẽ cong môi, không nói gì. Đợi đến khi ngồi xuống bên cạnh cô, anh mới thản nhiên nói một câu: “Bài thi là do mình phát ra, mình xem hết rồi.”

Mặt Chúc Yểu lập tức đỏ bừng lên.

Các bạn trong lớp đều đang hỏi điểm của nhau, chữa bài cho nhau. Lúc này có hai học sinh bước vào, một nam một nữ. Bạn nữ đi trước, hơi cúi đầu, bạn nam theo sau, cũng im lặng.

Là hai người bạn ngồi chung bàn đầu của tổ Chúc Yểu.

Bạn nữ vừa ngồi vào chỗ của mình là nằm sấp ra bàn mà khóc, âm thanh rất nhỏ, thút tha thút thít, đôi vai run run, nhìn có vẻ rất yếu đuối.

Bạn nam thì lặng lẽ dọn bàn học của mình, nhét cặp sách đeo trên vai vào hộc bàn. Chiếc ô đã được gấp gọn, nhét bên hông chiếc gặp bất ngờ rơi xuống đất, lăn vài vòng.

Cậu bạn kia khom người xuống nhặt, cuối cùng rụt tay về, còn giẫm vài cái thật mạnh lên chiếc ô. Sau đó cậu ta nhấc bàn ghế lên, chuyển chiếc bàn học sang hàng ngoài cùng, đổi chỗ với cô bạn ngồi ở dãy thứ ba bên trái.

Các bạn trong lớp đều biết chuyện gì đã xảy ra, có người thì thầm bàn tán. “Nghe nói Tiết Dịch Tài và Văn Tĩnh biết nhau hồi cấp hai, còn học chung một lớp. Cậu nói xem, họ thích nhau cũng đâu ảnh hưởng gì tới thành tích chứ, sao cô chủ nhiệm lớp mình

vô tình thế nhỉ.”

Bạn nữ tên Văn Tĩnh, người cũng như tên, là một cô gái hiền lành ít nói. Bạn nam tên Tiết Dịch Tài, trong lớp thành tích hơi thấp nhưng bình thường có mối quan hệ rất tốt. Tiết Dịch Tài vốn có tình cảm với Văn Tĩnh, sau khi phân ban còn trở thành bạn cùng bàn. Tiết Dịch Tài thường mượn cớ hỏi bài này nọ để nói chuyện với Văn Tĩnh, thỉnh thoảng trêu chọc cô, hai người nhanh chóng trở thành một đôi.

Các bạn trong lớp cũng thường trêu ghẹo họ, nhưng phần lớn là lời đùa thiện ý và ngưỡng mộ.

Ai ngờ số họ không may, trong giờ học chuyền tờ giấy nhỏ bị giáo viên bắt được, giao cho cô chủ nhiệm Ưng Úc Lưu, thế là lập tức bị xử lý rất nghiêm khắc.

Yêu sớm à. Chúc Yểu nghe những lời xì xào bàn tán của các bạn, mặt lập tức hoang mang.

Ở Đại Ngụy, con gái mười bốn tuổi là có thể xuất giá, còn con gái nơi này, mười bảy mười tám tuổi yêu đương mà còn bị chủ nhiệm phê bình.

Cô đưa mắt nhìn sang bên cạnh mình.

Chàng trai mặt rất tỉnh, có vẻ dửng dưng vì không liên quan gì đến mình. Anh quay lại, cầm bút lên, nói: “Mình giảng bài cho cậu.”

……

Sau tiết thứ ba, lớp phó phong trào Triệu Thiến Đình bước lên bục giảng, vỗ vào bục vài cái, nói lớn: “Tiết sau là giờ sinh hoạt tập thể của lớp, cử hành tại phòng nhạc của tòa nhà số 7. Mọi người cùng mình qua đó, phải khẩn trương lên.”

“Tổ chức ở phòng học không được sao? Đi xa thế chẳng phải hành nhau à?”

“Đúng vậy, mình còn hai bài nữa là xong bài tập về nhà môn toán rồi.”

Gần như cả lớp đều không muốn đi cho lắm, Triệu Thiến Đình mỉm cười rồi tung át chủ bài ra. “Lát nữa Lâm Chỉ Y sẽ đánh đàn piano đó, các cậu chắc là không đi chứ?”

Lâm Chỉ Y biết chơi dương cầm, các bạn trong lớp đều biết, có điều chưa từng được thưởng thức. Bây giờ vừa nghe Triệu Thiến Đình nói, những bạn lúc nãy nói không muốn đi đều cảm thấy hứng thú.

Chúc Yểu và Tưởng Điềm Nha cùng nhau đi đến phòng nhạc, chậm rãi bước xuống cầu thang.

Phía trước là mấy người Lâm Chỉ Y. Sáu bảy bạn nữ vây quanh cô, cười nói ríu rít khá là náo nhiệt. Lâm Chỉ Y học lực hạnh kiểm đều tốt, càng đáng nể hơn là ngoài giờ học, cô còn luyện được kĩ năng chơi đàn khá tốt. Các bạn nữ rất hâm mộ vì thấy bình thường cô ấy học tập cũng không phải quá chăm chỉ, lúc cần chơi thì cũng chơi, chỉ hoàn thành bài tập thầy cô cho chứ không học thêm lớp nào khác.

Mỗi lần có ai đó hỏi cô bí quyết học tập, cô chỉ mỉm cười nói mình cũng không nỗ lực quá, chỉ học những kiến thức trong sách giáo khoa, nhìn vài lần là hiểu. Từ nhỏ việc học của cô đã nhẹ nhàng hơn người khác, dễ dàng có được thành tích xuất sắc nên càng khiến người ta ngưỡng mộ không thôi.

Chỉ có Tưởng Điềm Nha là không phục, cảm thấy Lâm Chỉ Y rất giả tạo.

Ấy vậy mà rất nhiều người lại thích cái kiểu của cậu ta.

“Cái gì mà về nhà chỉ xem tivi, chỉ cần lên lớp chăm chú lắng nghe là được. Theo mình thấy, nói không chừng còn âm thầm học tập khắc khổ hơn cả chúng ta, mỗi đêm học cho đến khuya đấy.”

Tưởng Điềm Nha cũng chỉ buột miệng nói mà thôi. Nếu Lâm Chỉ Y có thể duy trì hình tượng học sinh ưu tú thế này thì đó cũng là một loại năng lực. Có điều Lâm Chỉ Y thầm mến Nguyên Trạch, cố ý xây dựng hình tượng khá giống với anh, kiểu người đặc biệt xem qua một lần là nhớ khiến cô nhìn không vừa mắt.

Chúc Yểu không nói gì, chỉ im lặng.

Cô không nhìn đường, không để ý đã hết bậc thang, theo quán tính bước thêm bước nữa nên cả người đổ về phía trước.

“Yểu Yểu!” Tưởng Điềm Nha hét lên một tiếng.

Ngay sau đó có người nhanh chóng bắt lấy vai Chúc Yểu, nhẹ nhàng vịn cả người cô đứng vững lại.

Chúc Yểu như nín thở. Lưng cô kề sát vào lồng ngực của người đằng sau, mũi tràn ngập hương vị trên người anh, không thanh mát như thường ngày mà mang theo chút mùi mồ hôi, không rõ ràng lắm, chỉ khi đến rất gần mới ngửi thấy được.

Chúc Yểu nghiêng người qua, ngẩng đầu lên, từ góc của cô vừa vặn có thể nhìn thấy cằm của anh.

Tư thế này nhìn khá ám muội, giống như là anh đang ôm cô từ phía sau vậy.

Chúc Yểu không kiềm chế được, bỗng trở nên lắp ba lắp bắp. “Nguyên, Nguyên…”

Nguyên Trạch thả tay ra, sắc mặt nghiêm nghị, giọng cũng không ôn hòa như mọi khi. “Đi đứng cẩn thận chứ.”

Ừm… Chúc Yểu thầm trả lời trong bụng.

……

Phòng nhạc rất rộng rãi, Triệu Thiến Đình chỉ huy mọi người dọn bàn ghế sang hai bên, sau đó bắt các bạn xếp hàng từ thấp tới cao. Chúc Yểu đứng chung một chỗ với Tưởng Điềm Nha, Tưởng Điềm Nha cao hơn cô nên cô đứng trước cô ấy.

Triệu Thiến Đình nhìn đội hình một lượt, bỗng thấy hàng bị lõm xuống một cái đầu nên kéo Chúc Yểu ra. “Cậu đứng trước Hứa Du Du đi.”

Chúc Yểu có vóc người nhỏ nhắn, lúc ra khỏi hàng trông rất dễ thương. Triệu Thiến Đình vừa nói xong, mọi người đều không nhịn được mà bật cười.

Thế là Chúc Yểu nghe lời đứng trước Hứa Du Du, thay thế cô ấy trở thành người đứng đầu hàng.

“Được rồi, mọi người nối đầu hàng và cuối hàng tạo thành vòng tròn, rồi ngồi xuống.”

Mọi người lười nhác di chuyển, Chúc Yểu bước sang một bên, nối với bạn đứng cuối hàng. Chúc Yểu bước rất chậm, đợi đến khi đến gần bạn phía trước thì mới dừng lại.

Chân Chúc Yểu mang giày vải, trên giày thêu những đường viền hoa tinh xảo, mũi giày tròn tròn.

Mũi giày vừa vặn chạm vào giày của bạn phía trước.

Người kia cũng mang giày vải, màu trắng có viền đen, cùng nhãn hiệu với cô.

Hai mũi giày chạm vào nhau thân thiết, tim Chúc Yểu thót lên, vô thức ngẩng đầu.

Quả nhiên…

Không hoảng hốt như lúc nãy, Chúc Yểu bất ngờ mỉm cười.

Cô cười rất ngọt ngào, mắt cong cong như hai vầng trăng non.

Phòng nhạc lót sàn gỗ, được quét dọn rất sạch sẽ, các bạn tạo thành vòng tròn, ngồi xuống. Tiểu công chúa cao quý lúc này cũng không xét nét, vui vẻ ngồi xuống sàn.

Kề sát với người ngồi bên cạnh mình.

Sinh hoạt lớp hoàn toàn chẳng có ý tưởng gì mới mẻ, có trò bỏ khăn vốn cũ rích. Tuy nhiên hôm nay không hát đồng dao mà đổi thành chơi đàn dương cầm.

Lâm Chỉ Y đánh đàn, khi tiếng đàn vừa dứt, quyển vở bài tập được chuyền từ bạn này qua bạn khác nãy giờ rơi đúng tay ai thì người đó phải lên biểu diễn một tiết mục.

Ngay cả tiểu công chúa trong cung cấm cũng cảm thấy thật tẻ nhạt.

Lâm Chỉ Y xõa mái tóc dài mượt mà, ngồi bên cây đàn dương cầm, hai tay thuần thục chạm nhẹ vào những phím đàn, nghiêng đầu, tư thế rất tao nhã.

Tiếng đàn vừa vang lên, cuốn vở bài tập màu xanh lam liên tiếp được chuyền từ tay bạn này sang bạn khác, ai cũng sợ lỡ bất cẩn một cái là nó sẽ dừng trong tay mình. Khi tiếng dương cầm sắp kết thúc, Hứa Du Du bên cạnh Chúc Yểu dừng tay lại một giây, sau đó lập tức nhét quyển vở vào lòng Chúc Yểu.

Tiếng đàn bỗng nhiên im bặt.

“Là Chúc Yểu à.”

Những người có tính cách hướng nội sợ nhất là những hoạt động thế này. Nhưng càng sợ hãi thì càng hay rơi vào mình. Chúc Yểu trước kia chỉ có thể luống cuống chân tay đọc bừa một bài thơ xưa trong tiếng reo hò thúc giục của các bạn, coi như qua ải. Tuy các bạn đều cảm thấy như thế thật mất hứng nhưng cũng không biết phải làm sao với cô.

“Hình như Chúc Yểu chẳng có năng khiếu gì cả.”

“Đừng nói lần này lại ngâm thơ nữa nha.”

Triệu Thiến Đình – người chủ trì trò chơi – tươi cười, hỏi cô: “Chúc Yểu, hay là cậu hát một bài đi, nhạc thiếu nhi cũng được.” Cô gợi ý cho Chúc Yểu một cách đầy thiện ý.

Hứa Du Du bên cạnh Chúc Yểu lên tiếng, vừa cười vừa nói: “Chúc Yểu là tiểu thư nhà giàu mà. Mấy cô tiểu thư quý tộc trên tivi chẳng phải đều học dương cầm hay ba-lê từ nhỏ sao? Vừa khéo ở đây có đàn dương cầm, hay là cậu lên chơi một bản đi, xem thử cậu và Lâm Chỉ Y ai đàn hay hơn.”

Trong lớp có những người từng là bạn cùng lớp với Chúc Yểu từ hồi cấp hai, biết Chúc Yểu vốn chẳng biết chơi piano hay múa ba-lê, hơn nữa Hứa Du Du cũng thừa biết. Cô nói như thế, rõ ràng là cố tình muốn Chúc Yểu mất mặt.

Nguyên Trạch bỗng nhiên sa sầm mặt lại.

Nhưng mặt Chúc Yểu thì vẫn rất bình tĩnh, không có chút hoảng loạn hay lo lắng. Cô đưa hai tay ôm đầu gối, từ tốn nói: “Dương cầm và ba-lê, mình đều không biết.”

Hứa Du Du đương nhiên biết rõ là cô không biết, chẳng qua là ngứa mắt khi thấy cô thân thiết với Nguyên Trạch mà thôi. Cô ấy cảm thấy chỉ có người xuất sắc như Lâm Chỉ Y mới xứng ngồi bên cạnh lớp trưởng.

Công chúa hoàng gia cao quý, tuyệt đối không thể ca hát mua vui trước mặt bao người thế này.

Nhưng bây giờ tình hình đã khác. Chúc Yểu nghĩ ngợi một lát rồi nhìn Hứa Du Du nói: “Mình đánh đàn tỳ bà rất hay.”

Ở đây chỉ có một cây đàn piano, Hứa Du Du cảm thấy Chúc Yểu cố tình nói như thế cho đỡ mất mặt.

Cô hừ nhẹ một tiếng, nói: “Thật là không biết khiêm tốn. Cậu nói đàn hay là đàn hay sao. Tiền Vi là bạn cùng lớp hồi cấp 2 của cậu, sao trước giờ chưa nghe cậu biết chơi tỳ bà? Mình nói này Chúc Yểu, không biết thì nói không biết, mọi người sẽ không làm khó cậu, cậu nói khoác làm gì chứ?”

Không biết ai đó đứng dậy đề nghị. “Mình nhớ phòng nhạc cụ lầu ba có cây đàn tỳ bà, hay là bây giờ mình đi mượn?”