Chap 7
Thôi tui về đây. Tạm biệt_ Ana cười, chạy đi.- Ừm. Pipi."Cậu đã nói dối việc tại sao cậu lại ở đây. Nhưng cậu ko muốn nói tớ sẽ ko ép. Vì cậu là bạn của tớ, Lee Ana. Cậu là người bạn mà tớ luôn trân trọng"Buổi tối, sau khi ăn cơm xong, nó cùng nhóc Lâm đi chơi quanh khu phố. Nó đã lột bỏ gương mặt xấu xí trên trường và thay vào đó là vẻ mặt xinh đẹp băng giá.- Bà chị hôm nay có hứng đi chơi quá ta. Ko phải làm việc hả_ nhóc Lâm em nó đùa.Cốp!- Chị đã nói bao nhiêu lần là ko được gọi chị là bà mà. Muốn thử đòn karate hả?_ nó cốc đầu nhóc Lâm, hạ giọng xuống 0 độ.- Au ui. Bà chị… _ thấy nó chuẩn bị rra tiếp đòn, nhóc Lâm vội thay đổi_ chị Nhi đánh đau quá!- Cẩn thận đó!_ nó lườm.- Hix!Nó và nhóc Lâm đi một hồi nữa rồi tách ra đi chơi riêng. Nó đi dạo quanh bờ hồ. Ánh trăng phản chiếu xuống nước thật đẹp. Mặt nước lóng lánh dát vàng tựa cái gương rộng lớn.Nó thư thả ngắm cảnh vật thì bất chợt đâm sầm vào một chàng trai. Cả hai cùng ngã ra đường.- Xin lỗi, tôi vô ý quá. Cô bé có làm sao ko?_ chàng trai hoảng hốt bật dậy, chạy tới đỡ nó.- Ko sao. Cảm ơn anh_ nó nở nụ cười khiến chàng trai ngây người ra. "Nụ cười này… Quen quá…"Riêng nó cảm nhận được sự ấm áp… Quen thuộc… Khi ở cạnh anh…- Thôi, tôi phải đi rồi. Tạm biệt cô bé!Chàng trai rời đi để lại cho nó bao suy nghĩ.Cảm giác ấm áp đó…Đôi mắt màu cà phê…Mái tóc nâu…Giống hệt…Người đó…