.

.

.

- Tôi thích cô!_ hắn nhìn thẳng vào nó, ánh mắt kiên định như muốn xuyên thủng con người, khiến tim nó rung lên từng đợt.

Nó cúi đầu xuống tránh ánh nhìn đó, khoé mắt rơi dần những giọt lệ long lanh như pha lê. Hắn lấy tay ngửng đầu nó lên, thấy nó đang khóc thì rất hoảng hốt:

- Tôi… Tôi xin lỗi! Lẽ ra tôi ko nên như vậy! Tôi xin lỗi!

- Ngốc!_ nó phì cười trong khi giọt nước mắt vẫn đang rơi.

- Hả?_ hắn nghệt mặt nhìn nó.

- Ngốc! Ko sao cả!_ nó vẫn cười_ chỉ vì tôi vui quá thôi!

- Nghĩa là…? .

.

.

- Minh Tuấn, tôi… cũng… Thích anh!_ nó ngập ngừng nói, trên môi vẫn ko thiếu nụ cười.

Hắn tim như ngừng đập vì quá vui mừng. Sợ mình nghe nhầm nên hắn lay lay nó hỏi lại:

- Thật… Thật ko? Tôi… Ko nghe nhầm chứ? Là sự thật phải ko?

- Anh ko nghe nhầm_ nó khẳng định_ nhưng… Tôi sẽ ko nhắc lại lần hai đâu.

- Ừm… Tôi biết rồi mà!

- Anh khác với mọi khi quá. Ai mà nhìn thấy anh như thế này chắc sụp đổ hình tượng trầm trọng!

- Vợ lo cho anh hả? Vậy thì anh phải cố giữ hình tượng để vợ ko phải xấu mặt mới được!

- Ai là vợ anh chứ! Đáng ghét!_ nó đỏ mặt, đánh vào ngực hắn.

- Thui đau chồng mà! Vợ gì ác thế!_ hắn cười đểu.

- Đi chết đi!

- Hahaha!