Nó bây giờ thu lại vẻ mặt cực đểu của mình nhưng giọng nói thì lại vô cùng gian:
- Ồ! Thế mà dám giấu tui! Thì ra hôn phu đó là Ken. Ồ! Ồ!- Á trời ơi sao tôi lại ngu thế này! Bị con bạn này chưa đánh đã khai! Huhu_ Ana kêu than ầm ĩ.- Thôi ko trêu bà nữa_ nó quay lại bộ mặt thường ngày_ im dùm tui cái đi!- Được rồi. Ko chơi nữa. Khai rồi đành chịu vậy.Im lặng.- Nè Băng Băng_ Ana như nghĩ ra điều gì, ngập ngừng hỏi_ Bà… Có về nữa ko?- Về ?_ nó thoáng buồn_ về làm gì chứ? – là quê hương của bà mà. Sao lại hỏi thế chứ? Hơn nữa, chúng ta có nhiều người quen ở đó mà. Chồng tớ, papa ruột, anh Quân, pama nuôi, nhóc Lâm, Key, Minh Tuấn và em gái cậu ấy nữa chứ!_ Ana hào hứng.- Em gái Minh Tuấn?_ nó khó hiểu_ hắn có em gái?- Ừ! Cô bé xinh lắm! Lại dễ thương nữa! Bà muốn coi ko?- Cho tui coi ảnh xem giống hắn ko.Nó nhìn vào điện thoại của Ana và… Đùng! Sấm chớp nổ ra trên đầu nó. Là cô bé lúc trước tới tìm hắn. Đó là em gái hắn ư? Ko phải là người hắn yêu?- Là… Em gái… Minh Tuấn… Thật sao?- Đúng mà. Đâu nhầm được_ Ana nhìn nó khó hiểu.- Tui… Biết rồi… Thôi tui lên phòng đây_ nó đi lên phòng một cách khó khăn.- Khoan đã_ Ana gọi với lại_ Bà sẽ về chứ?Nó ko trả lời mà gật nhẹ đầu. Ko hiểu sao lúc này nó lại gật đầu lúc này nữa. Nó đã quyết tâm ko về đó nữa rồi mà? ” Mình đã hiểu nhầm hắn ư? Cô bé đó là em gái? Haha. Thật nực cười. Mình đã ra đi chỉ vì nghĩ em gái hắn là người hắn yêu như thế này? Băng Băng, cũng có lúc mi lại có thể suy nghĩ rất nông cạn vậy sao. Nực cười! Thật sự mi rất nực cười.”Nó nằm xuống giường ngủ quên mất. Gương mặt nó lúc này thật thanh thản.