Nó đang một mình trở về nhà. Hôm nay Ana muốn về cùng nó nhưng nó đã bảo Ana đi chơi với Ken. Nó đã dễ dàng nhận ra quan hệ của Ana với Ken trong lớp. Hắn thì hôm nay vừa trống hết giờ là chạy đâu mất tiêu. Chắc lại việc của bang. Key lại bận việc ở studio rồi. Chỉ còn lại nó…
Nó đi nhẹ nhàng, mặt ko biểu lộ chút cảm xúc nào men theo con đường góc phố về nhà. Ai cũng ngước nhìn nó. Biết sao được, nó quá xinh mà!- Băng Băng! Bé Băng!Có ai đang gọi nó. Theo phản xạ nó quay ngoắt đầu lại. Nhưng nhìn thấy người đó, nó lại quay người bỏ đi.- Bé Băng! Chờ anh Bin với!Nó vẫn bước tiếp. Người đó vẫn kiên trì đuổi theo nó, nắm lấy bàn tay nó:- Bé Băng, anh…Nó giật phắt tay ra:- Xin lỗi, tôi ko phải tên Băng Băng. Tên tôi là Bảo Nhi! Nguyễn Bảo Nhi!Nói rồi nó đi tiếp mặc kệ anh ấy đứng nhìn mình đau khổ. Nó băng qua đường lớn.Bỗng nhiên từ đằng xa có một chiếc ô tô đi rất nhanh đang lao tới chỗ nó. Anh vội chạy đến và thét lên:- BÉ BĂNG, CẨN THẬN!!!...- ANHHH BINNNN!!!! RẦMMM!!!Chiếc xe đâm rầm vào người anh. Anh đã đẩy nó ra xa và hứng lấy tai nạn này. Máu… túa ra từ anh, chảy tràn trên mặt đường, vài giọt bắn ra rất xa và bắn vào người nó.- Anh hai… Có lỗi với Bé Băng… Anh xin lỗi…Nói rồi anh ngất đi. Nó bò tới bên anh, mắt hoảng loạn:- Anh… Anh Bin… Anh tỉnh lại đi… Anh ko được chết… Anh chưa giải thích cho em mọi chuyện mà… ANH BINNNN!!!!Mọi người xung quanh chạy tới xung quanh nó. Ai cũng lo lắng.- Cấp cứu… Gọi cấp cứu mau!!!Vài phút sau, xe cấp cứu được đưa đến. Anh nhanh chóng được chuyển đi. Nó cũng được đi theo. Trong xe, nó chỉ nhìn anh nó được sơ cứu mà nước mắt chực rơi…Nhưng tính cách của nó…Ko cho phép…Nó phải cứng rắn…Anh nó không chết đâu! Anh chỉ ngủ thôi…Ước gì… đây chỉ là mơ… Là mơ……Anh nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Nó phịch xuống, mắt chỉ nhìn vào phía cửa vừa khép lại…Sẽ qua thôi…