Sau khi phu thê Nhạc Xích Vũ rời đi, Dư thị hạ tầm mắt xuống nhìn Dương Cảnh Phong đầy khinh thường: “Còn trang?” Dám qua mắt một người học y như nàng? Đương nhiên lúc này không người nàng mới dám nói như vậy.

Dương Cảnh Phong vẫn như chưa từng có gì phát sinh trang sỏa: “Ngươi nói gì bổn vương không hiểu.” Hắn quay mặt đi nơi khác, trong đầu suy nghĩ về Dương Thiên Phong.

“Hừ! Trước mặt cô nãi nãi không cần trang nữa. Lúc này phản ứng của chân ngươi hệt như người bình thường.” Dư thị nhếch môi đắc ý lại bước về phía bàn ở lương đình ngồi xuống chậm rãi dùng trà.

Dương Cảnh Phong một bụng nộ khí, như vẻ mặt kia hắn có lẽ cũng không gạt được nữa rồi. Hắn đứng lên từng bước chắc chắn bước về phía Dư thị, “Ngươi muốn gì?”

Dư thị hả hê nhìn hắn: “Không muốn gì to tát, chỉ cần vào được thái y viện thôi.”

“Ngươi muốn vào thái y viện nên mới giúp nhị hoàng huynh chữa trị?” Bắt ngay vấn đề chính mà hỏi, Dương Cảnh Phong có thể không cần nghe đáp án cũng biết hắn đoán đúng.

“Đúng vậy.” Không vòng vo, Dư thị trực tiếp xác nhận sự thật, “Ta không thích ở trong phủ, chỉ thích làm việc ở thái y viện, ngươi chỉ cần trả lời ta, được hay không?”

Dương Cảnh Phong ngồi xuống ghế đối diện nàng, nâng mắt lên quan sát biểu tình đối phương một hồi: “Được thì sao, không thì sao?”

“Được thì ta giúp ngươi giữ bí mật, không thì ta tố cáo với phụ hoàng mẫu hậu để ngươi vinh hạnh ngồi trên thái tử vị.” Nàng đoán hắn giả tàn phế là vì không muốn ngồi thái tử vị đi. Dù gì Thiệu Khánh đế Thiệu Khánh hậu luôn đề cập vấn đề này với nàng, còn bảo nếu hắn có thể nhân đạo chi loại thì mặc kệ tàn hay không tàn đều lập hắn làm thái tử.

Tròng mắt của Dương Cảnh Phong khẽ động, nữ nhân chết tiệt này dám uy hiếp hắn. Bình tĩnh lại hắn lại nói: “Bổn vương lấy gì để tin tưởng ngươi.”

Dư thị vỗ bàn phẫn nộ quát: “Câu này phải ta nói mới đúng, ngươi gạt toàn đại lục có tư cách gì bảo cô nãi nãi tin ngươi.” Nếu không nhờ có hôm nay nàng cũng là bị gạt rồi a. Hắn ẩn giấu quá tốt rồi.

Dương Cảnh Phong nghĩ tới nghĩ lui hồi lâu mới nâng mắt nhìn Dư thị: “Phụ hoàng mẫu hậu sẽ không đồng ý, ngươi vẫn là chết tâm đi.” Dứt lời hắn bước trở về xe lăn cao giọng hô bảo hạ nhân đẩy mình trở về phòng.

Dư thị mím chặt môi, tự biết có bức hắn cũng vô dụng a. Chí ít nàng giữ lại điều kiện này sau này hắn không trang nữa sẽ bảo hắn hưu mình lập tân phi. Nghĩ như vậy nàng tạm thời ghi sổ sau này cùng hắn từ từ tính.

—-Phân Cách Tuyến Luna Huang—-

Dương Thiên Phong ngồi trên xe ngựa lấy thê tử gục đầu vào vai nàng vờ ngủ. Hắn từ đời trước là biết Dương Cảnh Phong trang nên cũng không có ngạc nhiên khi thấy được tràn cảnh kia.

Nhưng nhớ lại ánh mắt thoáng kinh ngạc cùng lời nói dối vụng về lúc nãy sợ cũng là Dư thị không biết gì đi. Vậy vì mục đích gì nàng ta muốn giúp hắn chữa trị?

Đột nhiên hắn nhớ đến có lần Dương Thiên An cùng Mai thị khuyên nhủ nàng ta là nữ nhân không nên vào thái y viện làm gì. Còn chưa kể thân phận vương phi cao quý làm sao có thể làm những việc kia. Xem ra nguyên nhân hắn cũng thông suốt rồi.

Nhạc Xích Vũ đưa tay vuốt vuốt tóc của sỏa trượng phu. Lúc này nàng đang nghĩ vì sao mỗi lần nàng muốn giúp hắn chữa trị thì liền không theo ý nàng? Lão thiên gia là không muốn nàng rời khỏi hắn sao?

Nhưng nếu kết cục cũng như đời trước thì phải thế nào mới đúng. Nàng cũng không muốn như đời trước nữa, nàng còn phải chữa thương, còn phải nói chuyện mình biết cho Hàn Chí Vỹ phòng tránh.

Về đến phủ, nàng gọi Trạch Nghiễm đỡ Dương Thiên Phong trở về phòng, bản thân gọi Phong Linh chuẩn bị nước nóng. Loay hoay hết một ngày rồi, nàng cũng mệt mỏi rồi, muốn tắm rồi ngủ một giấc.

Dương Thiên Phong thấy được thê tử vào trong phòng tắm hắn thấp giọng phân phó Trạch Nghiễm: “Cho người quan sát kỹ Việt vương phủ cùng thái tử phủ một chút, phủ đệ cũng phải tăng cường phòng vệ sâm nghiêm.”

Nếu đại hoàng huynh nghi ngờ tam hoàng đệ cũng có thể cho người điều tra hắn. Nếu ngược lại thì cũng sẽ có lai vãng. Hắn cũng đã từng cho người nhìn chằm chằm Việt vương phủ từ năm năm trước, còn thái tử phủ chỉ mới gần đây thôi. Nhưng vẫn điều tra không được gì, xem ra vẫn nên tăng cường thêm nhân thủ rồi.

“Vâng.” Trạch Nghiễm ứng tiếng xong như thực vậy vì chủ tử tháo hài đắp chăn rồi mới lui ra. Dù gì chuyện của chủ tử chỉ mỗi mình hắn biết, hiện có Phong Linh cùng vương phi đang ở bên trong cũng nên diễn cho trọn vai thôi.

Trạch Nghiễm làm xong nhiệm vụ liền đứng gác bên ngoài nhân tiện chờ Phong Linh. Không hiểu sao dạo này dường như Phong Linh đối với hắn có cái gì đó rất lạ, hình như nàng tránh hắn.

Vừa thấy Phong Linh bước ra hắn vội gọi lại: “Linh muội.”

Phong Linh có chút kinh ngạc, bước về phía Trạch Nghiễm: “Nghiễm ca ca, có chuyện gì?” Từ lúc cùng vương phi trò chuyện và nghe đối thoại của Việt vương phi nàng cảm thấy rất có lý. Trạch Nghiễm luôn lạnh nhạt như vậy sợ là cũng không có ý gì với nàng. Nếu nàng tiếp tục mê muội chỉ có thể làm khổ bản thân thôi.

Trạch Nghiễm có chút chinh lăng nói không nên lời. Hắn cũng có biết nói gì với nàng đâu. Thế là cả hai mặt đối mặt mắt đối mắt rất lâu.

Phong Linh đỏ mặt cúi đầu xuống: “Nếu không có gì muội trở về trước.”

Ngay khi Phong Linh xoay người Trạch Nghiễm hồi hồn gọi trở lại: “Có, có chuyện cần nói.” Chết rồi nên nói gì đây?

Phong Linh len lén nhìn thần sắc quái dị của Trạch Nghiễm một mặt, lại đang đợi hắn nói ra. Nhưng hắn lại luôn ấp úng nói không nên lời, đến cùng là chuyện gì a.

“Trăng, trăng đẹp.” Chỉ tay lên trời nói đại một câu.

Phong Linh ngẩng đầu nhìn bầu trời đen thui đến sao cũng không thấy đừng nói chi trăng. Hôm nay hắn thật lạ a! Nàng chớp chớp mắt: “Không có trăng, Nghiễm ca ca bị bệnh sao?”

“Không, không có gì, ta nhớ ra có chuyện làm, đi trước.” Nói xong hắn vụt một cái liền mất bóng.

Phong Linh nhún vai một cái cũng rời đi.

Nhạc Xích Vũ ở bên trong ngồi bên bàn trang điểm lau tóc thấy được liền mỉm cười. Xem ra Trạch Nghiễm cũng không phải vô tâm với Phong Linh. Vậy đời trước nàng ta hẳn sống rất tốt, nàng yên tâm rồi.