Thấy Gia Luật Hoàn Cai có chút hòa hoãn, Tiêu Thiệu Củ lại nói “Bồ Đề Nô, nếu như nàng còn muốn học cưỡi ngựa, ta có thể tiếp tục dạy nàng…”

Tiêu Thiệu Củ nói một cách chân thành, nhưng Gia Luật Hoàn Cai không đúng lúc nhớ lại cảnh chàng ôm mình trên cùng một con ngựa.

Tim nàng đập nhanh hơn một chút, đây chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt gì.

“Tiêu đại nhân nhất định còn có việc riêng, ta sẽ không quấy rầy nữa.

” Nói xong, nàng ôm ngực mình chạy trối chết.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, lần thứ hai hai người đối diện nhau, mình lại là người bị động nhất.

Tiêu Thiệu Củ nhìn bóng lưng của Gia Luật Hoàn Cai rời đi, vẫn chưa lên tiếng giữ nàng lại, chàng cười khẽ hai tiếng, xoay người rời đi hướng ngược lại.

Mãi cho đến khi bữa tiệc tối kết thúc, Gia Luật Hoàn Cai và Tiêu Thiệu Củ vẫn giữ khoảng cách hơn hai thước.

Nàng thừa nhận rằng nàng vẫn còn quá sợ.

Nàng và Tiêu Thiệu Củ coi như là tiền nhiệm của nhau, một người tiền nhiệm tốt nên như thể đã chết.

Gia Luật Hoàn Cai đột nhiên nghĩ đến câu nói mà người hiện đại đã nghe thấy này, đột nhiên bật cười thành tiếng.

Mặc dù nàng cảm thấy câu nói này không đúng lắm, nhưng rõ ràng rất có thể áp dụng vào tình huống hiện tại của mình, chờ tháng sau trở lại phủ Tích Tân, chuyện giữa nàng và Tiêu Thiệu Củ sẽ được coi là thật.

Gia Luật Hoàn Cai suy nghĩ miên man, nhìn về phía bầu trời đêm không có mấy ngôi sao, trong lòng đột nhiên sinh ra một cảm giác trống trải không xác định.

Gia Luật Hoàn Cai phát hiện cái cảm giác bất an này của mình cực kỳ mãnh liệt, nhất là ngay khi nàng nhìn thấy Mãn Ca chạy vào.

“Công chúa, Tiêu đại nhân bên kia, mời ngài đi gặp hắn một lần.

“Trực tiếp từ chối đi, ta không đi.

” Gia Luật Hoàn Cai thản nhiên nói.

Mãn Ca nghe lời đi ra ngoài từ chối, nhưng không ngờ hôm sau người của Tiêu Thiệu Củ lại tới.

“Công chúa, Tiêu đại nhân muốn gặp ngài.

“Công chúa, Tiêu đại nhân hắn…”

“Công chúa…”

Gia Luật Hoàn Cai nghe Mãn Ca lần lượt truyền lại, phiền não túm tóc, “Đã là ngày thứ mười, lần này hắn quyết tâm muốn gặp ta sao.

Nàng chưa từng thấy Tiêu Thiệu Củ cố chấp như vậy, nếu vẫn không để ý dường như cũng không tốt lắm.

Gia Luật Hoàn Cai nghĩ, bỗng nhiên có chút sững sờ, vì sao mình lại cố ý trốn tránh hắn?

Mãn Ca thấy Gia Luật Hoàn Cai không nói lời nào, rồi khom lưng, “Nô tỳ lại đi ra ngoài từ chối.

“Chờ đã, ” Gia Luật Hoàn Cai đột nhiên mở miệng, “Nói với hắn, ta sẽ đi.

Nàng nên thản nhiên đi gặp chàng, sau đó thấy rõ trong hồ lô của Tiêu Thiệu Củ rốt cuộc bán thuốc gì.

Gia Luật Hoàn Cai đợi hồi lâu, rốt cuộc nhìn thấy Tiêu Thiệu Củ sàn sàn đến muộn.

“Mời người khác đến, mà mình lại đến trễ.

” Nàng cười lạnh nói, “Cữu cữu thật sự là khiến người khác phải đợi.

Nàng vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Thiệu Củ đến gần, trên người còn nồng nặc mùi rượu

Gia Luật Hoàn Cai cảm thấy rằng việc nhất thời mềm lòng đồng ý đến đây với chàng là một lựa chọn sai lầm.

“Ngươi uống rượu à?” Gia Luật Hoàn Cai mở to hai mắt, đang muốn lui về phía sau, nhưng lại bị Tiêu Thiệu Củ ôm chặt vào lòng.

“Tiểu công chúa, ta thích nàng.

” Giọng nói nặng nề của Tiêu Thiệu Củ từ trên đỉnh đầu nàng truyền đến, “Ở trên núi mùa đông, trên đường phủ Tích Tân, còn có bãi cỏ kia, ta phát hiện ngoại trừ nàng, ta chẳng muốn cưới ai cả.

“Nhưng đời này Tiêu Thiệu Củ không có năng lực gì, con đường làm quan cũng không thuận lợi, còn bị người trong lòng cự tuyệt, cũng bởi vì ta là cữu cữu của nàng.

Sự yếu ớt bộc lộ trong lời nói của Tiêu Thiệu Củ khiến Gia Luật Hoàn Cai cảm thấy khó xử, nàng không thích cái cảm giác này.

“Đừng nói nữa…” Nước mắt nàng nhịn đã lâu cuối cùng cũng chảy xuống, giọng nàng đột nhiên cao lên, “Ta không thích ngươi, xin Tiêu đại nhân sau này đừng dây dưa mãi như bây giờ nữa, nếu không chỉ khiến người đời chán ghét mà thôi!”

Thừa dịp Tiêu Thiệu Củ không chuẩn bị, Gia Luật Hoàn Cai đẩy mạnh chàng ra, thấy chàng lảo đảo ngã về phía sau một chút, trong lòng nàng đột nhiên cảm thấy hơi đau.

Gia Luật Hoàn Cai nhìn chàng thật sâu một cái, xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước thì lại bị Tiêu Thiệu Củ đuổi theo bế lên.

“Ngươi làm gì vậy!” Đồng tử Gia Luật Hoàn Cai hơi co rụt lại, trời đã tối, trên thảo nguyên trừ hai người bọn họ ra, chỉ có Mãn Ca ở xa xa, căn bản không nghe được động tĩnh ở nơi này.

Thấy Tiêu Thiệu Củ không nhúc nhích, nàng lặng lẽ sờ eo, tìm kiếm con dao nhỏ mà nàng thường mang theo.

Tiêu Thiệu Củ đặt Gia Luật Hoàn Cai đặt dưới một cái cây, một tay chàng chống lên thân cây, nghiêm túc nhìn nàng.

Hiện tại khoảng cách giữa hai người chưa tới mười centimet, Gia Luật Hoàn Cai có thể thấy rõ đôi mắt nâu như lưu ly cùng hàng mi mảnh của nam nhân.

Lòng bàn tay thô ráp của Tiêu Thiệu Củ nhẹ nhàng vuốt v3 sườn mặt của Gia Luật Hoàn Cai, vén những lọn tóc lòa xòa của nàng ra sau tai, sau đó từng chút một tới gần dưới ánh mắt hoảng sợ của Gia Luật Hoàn Cai, nhẹ nhàng m.út vành tai nàng.

Hơi thở ấm áp của chàng lướt qua tai nàng, đi qua gò má, cuối cùng dừng lại ở bên miệng.

Gia Luật Hoàn Cai chỉ cảm thấy đỉnh đầu tê dại, giống như có một chùm pháo hoa nổ tung trong đầu nàng.

“Tiêu, Tiêu Thiệu Củ…” Nàng há miệng, phát hiện ngay cả giọng của mình cũng run rẩy.

“Bồ Đề Nô, gả cho ta, nàng không muốn có hài tử thì không cần, mọi chuyện đều nghe lời nàng.

Cái gì? Gia Luật Hoàn Cai không thể tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Thiệu Củ, nhưng lại thấy chàng không có nói giỡn.

Vẻ mặt của chàng rất nghiêm túc, giống như đang cùng nàng bàn bạc một chuyện lớn liên quan đến cuộc sống và cái chết.

“Gả cho ta, nàng vẫn là công chúa vô tư nhất, cả đời này ta chỉ yêu một mình nàng.

Sơn vô lăng, giang thuỷ vị kiệt, đông lôi chấn chấn, hạ vũ tuyết, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt.

[1]

Từ nay về sau đầu bạc răng long, sống chết không rời.

[1] Được trích trong một bài thơ “Thượng da 上邪 • Hỡi trời”, chưa rõ danh tính của người viết

上邪

上邪!

我欲與君相知,

長命無絕衰。

山無陵,

江水為竭,

冬雷震震,

夏雨雪,

天地合,

乃敢與君絕。

Thượng da

Thượng da,Ngã dục dữ quân tương tri,Trường mệnh vô tuyệt suy.

Sơn vô lăng,Giang thuỷ vị kiệt,Đông lôi chấn chấn,Hạ vũ tuyết,Thiên địa hợp,Nãi cảm dữ quân tuyệt.

Dịch nghĩa

Hỡi trời,Ta nguyện được cùng chàng tương tri (yêu nhau),Duyên tình mãi mãi không dứt.

(Tới khi nào) núi không còn đất,Nước sông chưa cạn,Mùa đông sấm chớp,Mùa hè tuyết rơi,Trời đất hợp làm một,Mới dám cùng chàng chia lìa.

.