Ra roi thúc ngựa, A Cách Đạt dựa trên lưng Hắc Mã, không để ý thân thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, liều chết xông về phía trước! Phải đoạt về công chúa, phải đoạt về người hắn yêu. Coi như hắn nuốt lời, coi như nàng sẽ cả đời oán hắn, hắn muốn nuốt lời đoạt về nàng!

Hắc Mã tựa hồ có thể hiểu được tâm của hắn, lấy tốc độ nhanh hơn so bình thường, vững vàng chở hắn xông thẳng sa mạc. Hắc Mã theo chỉ thị của hắn liều chết đuổi theo, mí mắt nặng trĩu lần nữa muốn ngủ, hắn biết mình sắp không chịu được, A Cách Đạt cả kinh, nếu thật vì vậy ngủ mê man đi, chỉ sợ cả đời hắn cũng sẽ hận mình.

Không được!

Lần nữa rút ra thanh đao, cặp mắt cũng không nháy hướng bắp mình chân đâm tới.

Một cỗ mãnh liệt đau đớn. Từ từ làm A Cách Đạt lần nữa nâng lên tròng mắt đen tinh nhuệ, mặc cho trên đùi máu rơi vào trên đường đi. A Cách Đạt hít một hơi thật sâu, cố gắng kháng cự dược hiệu của Cổ Phấn, chuyên chú

"Ha. . . . . . Ha. . . . . . Từ đầu đến cuối ta chính là kẻ ngu phải hay không? Ngu ngốc Yêu ngươi . . . . . . Ha. . . . . . Ha. . . . . ." Từ khi cùng hắn quen biết, nàng liền lập lời thề phải gả cho hắn, hôm nay, nàng làm sao có thể chịu được chuyện A Cách Đạt thực sự cưới người khác, như thế nào chịu được sự thực là hắn yêu công chúa?

Nể tình cảm ngày xưa, hắn chặt đứt một cánh tay của nàng, mà nàng, lại nên như thế nào đối với hắn đòi lại tình yêu đã trao?

Mắt thấy tất cả đã như mây khói, lòng của nàng lạnh lẽo tới cực điểm, đối với sinh mạng càng thêm không quyến luyến chút nào.

Chậm rãi, Cát Thiệu Nữ mặt trắng bệch, thê lương cười một tiếng."Yêu ngươi là sai lầm” dung nhan tuyệt mỹ đem khổ sở cùng thảm đạm thổ lộ ra hết." Yêu ngươi, lại không thể có ngươi, không thể cùng ngươi chung sống suốt đời, là chuyện tàn khốc bực nào, ngươi có hiểu được không?" Đi tới trước mặt hắn, nàng lộ vẻ sầu thảm cười một tiếng.

Liếc mắt nhìn Túc Cho, A Cách Đạt gật đầu một cái, hướng về phía Cát Thiệu Nữ sâu kín thở dài.

Nàng hướng hắn cười khổ một tiếng. Sau đó, lấy nàng nội lực thâm hậu, khi hắn không kịp ngăn cản , tự căt đứt gân mạch. Khi máu từ môi nàng chảy xuống thì nàng ngước đôi mắt bên trong đã tràn đầy lệ tính.

"Không có được ngươi tức là không có tim, không có tim tương đương với không có sinh mạng. . . . . ." Cát Thiệu Nữ nở một nụ cười ngọt ngào, thân thể mệt lả ngã xuống, "Yêu ngươi. . . . . . Không bao giờ hối hận. . . . . ." Đây câu nói sau cùng nàng lưu lại . . . .

A Cách Đạt cùng Viên Hàn giật mình ngay tại chỗ, rốt cuộc hiểu rõ một chuyện, tình yêu của nữ nhân. . . . . . So với sinh mạng còn quan trọng hơn. . . . . .

◆◆◆

Sau khi uống thuốc giải, Túc Cho liền ho khan, A Cách Đạt ngồi bên cạnh gấp gáp đỡ nàng dậy, nói thì chậm, khi đó thì nhanh, lúc Túc Cho ngồi dậy, nàng khạc ra một búng máu. Tiếp, nàng tỉnh lại, sắc mặt đã hơi hồng lên một ít.

A Cách Đạt đỡ nàng lo lắng hỏi: "Khá hơn chút nào không? Còn có chỗ nào không thoải mái?" Tình cảm quan tâm không lời nào có thể miêu tả được.

"Ưmh. . . . . ." Túc Cho từ từ mở mắt ra, giương mắt nhìn nam nhân đang đỡ nàng, đau lòng vuốt mặt A Cách Đạt. Ai! Không nghĩ tới hắn vì đoạt về mình, thế nhưng không tiếc lấy đao đâm vào chân của mình.

Vào giờ phút này, nàng đối với nam nhân trước mặt dâng lên một cỗ đau lòng cùng yêu thương không dứt.

"Nơi nào không thoải mái, mau nói cho ta biết, nói cho ta biết ——" lo âu hắn đỡ khuôn mặt yếu ớt nhỏ bé của nàng.

Mà nàng, chỉ là nhàn nhạt cười một tiếng, cười đến rất ngọt, rất mềm, thật là đẹp

Nàng khẽ vuốt gương mặt của hắn, trong mắt nhu tình như nước

"Ta. . . . . . Không có việc gì. . . . . ." Lại ho nhẹ một tiếng, "Chân của chàng . . . . . Chân. . . . . ." Nàng muốn ngồi dậy kiểm tra chân của hắn, bị hắn đâm vào chính chân mình

"Không có gì đáng ngại, hắn cười một tiếng." Đây là vết thương nhỏ, nàng quan trọng hơn, đỡ hơn chút nào không?"

Nàng ôn nhu gật đầu một cái.

Một hồi tình cảm kích động, hắn dùng lực ôm người nàng thật chặt, ôm chặt nàng.

"Ta yêu nàng! Thật sự rất yêu nàng!" Vùi đầu vào trong tóc nàng.

Nàng kích động , cắn cắn vành tai của hắn, thì thầm: "Ta sẽ không rời đi, không rời khỏi chàng. . . . . . Cả đời ở bên chàng. . . . . ."

Tình yêu của hắn đã chiến thắng được quyết tâm trở về thế kỷ hai mươi của nàng; tình yêu của nàng đối với hắn, để cho nàng có thể vứt bỏ người thân, bằng hữu!

Từ nay về sau, nàng chỉ cả đời ở bên cạnh hắn. . . . . .

Nàng tiến sát vào trong ngực hắn, nghe hắn kể lại tất cả chuyện xảy ra lúc nàng hôn mê, bao gồm cả chuyện Cát Thiệu Nữ tự vẫn.

"Nàng ấy thật khờ, phải không?" Túc Cho cảm khái vô hạn.

A Cách Đạt không có bất kỳ lời bình nào. Bởi vì đối với Cát Thiệu Nữ, hắn có chỉ áy náy mà không có tình cảm gì. Kết thúc

Trong đại điện Vương triều.

"Cái gì? A Cách Đạt nuốt lời?"

Thành Cát Tư Hãn không tin trợn to mắt. Chuyện A Cách Đạt nuốt lời đây chính là chuyện kỳ lạ nhất vương triều ! Nhớ đến bộ dáng bướng bỉnh cao ngạo bất tuân của hắn, Hắn không phải là con người vô sỉ nuốt lời. . . . . . Hắc, hắc, thật ly kỳ.

"Hắn sao lại nuốt lời?" Thành Cát Tư Hãn lại hỏi.

" Vương Hãn có biết vài ngày trước, hắn từng đi xin Vương Hãn thuốc giải." Thấy Thành Cát Tư Hãn gật đầu, Viên Hàn mới nói: "Là cho công chúa dùng."

"Ta đây cũng biết, nhưng chuyện này có liên quan gì tời việc A Cách Đạt nuốt lời?"

"Vương có điều không biết, trước kia A Cách Đạt không coi trọng công chúa, từng lớn tiếng nói chỉ cần công chúa có thể chạy ra khỏi phủ, sẽ thả nàng, để cho nàng trở về Trung Nguyên. Nhưng Vương Hãn có biết công chúa là ở nơi nào bị đoạt về, bị bắn tên không ?" Viên Hàn thần bí cười một tiếng.

Thành Cát Tư Hãn lắc đầu một cái.

Viên Hàn cười ra tiếng."Là ở rừng cây trong sa mạc."

Ý tứ tức là: công chúa theo ước định chạy ra khỏi phủ, như vậy, A Cách Đạt sẽ không kiềm chế tự do của nàng. Nhưng. . . . . . trong ý tứ của Viên Hàn tựa hồ không chỉ có như thế, còn có ý tứ gì hắn đoán không được

Viên Hàn giảo hoạt cười một tiếng, "Biết Định Quốc công chúa làm thế nào mà chạy ra khỏi phủ không?" Hắn lại hỏi Vương Hãn.

Thành Cát Tư Hãn lắc đầu một cái.

Vì vậy Viên Hàn đem chuyện Cát Thiệu Nữ lấy đầu độc phấn giúp công chúa chạy trốn, cùng A Cách Đạt lấy đoản đao tự đâm bắp chân mình, đầu đuôi gốc ngọn đều nói hết.

Thành Cát Tư Hãn càng nghe càng không thể tưởng tượng nổi, A Cách Đạt lại biết làm chuyện như thế, vì một nữ nhân mà sinh mạng mình cũng không muốn, trừ phi. . . . . .

"Hắn yêu công chúa? !"

"Không sai!"

◆◆◆

Sau khi Viên Hàn rời đi, vương phi xuất hiện bên cạnh vị hôn phu.

"Chàng đối với công chúa rất tò mò, phải không?"

Thành Cát Tư Hãn ôm chầm lấy thiếu nữ xinh đẹp."Người hiểu ta chỉ có nàng."

"Thật ra thì, thiếp đối với chuyện Công chúa thu phục được lòng của A Cách Đạt rất tò mò, cũng không thua kém chàng!" Vương phi thẳng thắn nói: "Lại nghe thấy bọn nha hoàn trong hậu cung nói chuyện say sưa, nàng bướng bỉnh, cùng với nàng mưu trí, thiếp thật sự là hiếu kỳ cực kỳ."

"Sáng mai Bổn vương cho triệu hai người bọn họ vào cung, nàng ngồi ở một bên, để cho nàng nhìn thoải mái, như thế nào?"

Vương phi cười! nụ cười làm cho người ta say mê.

Khi nàng được cứu từ Hoàng Hà lên, bất tỉnh nhân sự, hắn nhìn thấy nàng, tim của hắn bị nhéo thành một đoàn, rất sợ không cứu được nàng. Không vì cái gì khác, bởi vì hắn vừa thấy nàng liền nhất kiến chung tình với nàng.

Vì chuyện này, hắn ước chừng để A Cách Đạt thiếu chút nữa cười suýt té xuống ngựa.

May mà. . . . . . May mà cứu sống nàng. Thành Cát Tư Hãn ôm sát kiều thê, mỉm cười hạnh phúc.

◆◆◆

Mộc Hoa Lê nửa đe dọa, nửa uy hiếp , Túc Cho rất sợ trượng phu bởi vì sợ bị Vương Hãn giễu cợt mà không lên điện, sợ hắn chọc giận Vương Hãn mà gặp phải chuyện mất đầu, vội vã cùng hắn vào cung kiến giá.

"Ta tình nguyện khiến Vương Hãn chém chết cũng không muốn bị Vương Hãn cười nhạo!" A Cách Đạt nghiến răng nghiến lợi, rốt cuộc biết được đạo lý đừng dễ dàng cười nhạo người khác. Cười nhạo người khác sẽ có ngày bị người khác cười nhạo, hắn rốt cuộc nếm đến quả đắng.

"Bản công chúa cũng không muốn thế, coi như kéo cũng muốn kéo ngươi đi!" Túc Cho rốt cuộc có thể tiếp nhận sự thực mình là công chúa giả mạo rồi.

Chắc hẳn phải vậy, Túc Cho nói được làm được, liều mạng kéo trượng phu hướng trong cung đi

A Cách Đạt đã có thể tưởng tượng được, hắn ở trước mặt Thành Cát Tư Hãn là xấu hổ như thế nào rồi. Hắn bây giờ nhưng không thể cầu cứu ai được!

"Chàng nha, đáng đời! Ai bảo chàng từng cười nhạo người ta vừa gặp đã yêu, hiện tại đáng đời chàng bị người khác cười nhạo!"

Liễu Túc Cho cũng tuyệt không đồng tình với hắn, mạnh mẽ kéo trượng phu kiến giá, khi A Cách Đạt nhìn thấy Thành Cát Tư Hãn một bộ chờ xem kịch vui

Thảm, hắn thầm kêu một tiếng.

Cũng trong lúc đó, Túc Cho ngẩng đầu lên cùng vương phi đối mắt. . . . . .

◆◆◆

"A!" Hai người đồng thời thét chói tai.

"Túc Cho!" Vương phi kêu.

" Khương Huyên. . . . . ." Túc cho cũng kêu lên.

Hai người nước mắt trong nháy mắt chảy xuống, nguyên tưởng rằng sẽ thất lạc sau khi rơi xuống Hoàng Hà, sẽ không còn được gặp lại! Không nghĩ tới hai người lại ở vương triều gặp nhau.

Bởi vì Túc Cho cùng Khương Huyên hai người biết nhau, đưa đến hai vị hôn phu bên cạnh trợn to mắt. Để tránh phiền toái, Túc Cho cùng Khương Huyên dứt khoát nói dối hai người là tỷ muội thất lạc, cũng cùng là công chúa, bởi vì bị người khác hãm hại mà thất lạc.

Dù thế nào đi nữa bọn hắn cũng không thể nào tra được, không phải sao?

Cho nên, dứt khoát nói dối vẫn hơn, tránh khỏi còn phải giải thích một đống chuyện bọn họ vốn không tin —— các nàng tới từ thế kỷ hai mươi.

Hai nữ nhân bỏ lại hai người đàn ông này chạy tới hậu viện Vương Cung. Túc Cho lôi kéo Khương Huyên trốn được trượng phu ở phía sau, vui vẻ nói: "Mình còn tưởng rằng chúng ta sẽ không còn được gặp lại."

"Mình cũng vậy!" Khương Huyên rất đồng cảm, "Không nghĩ tới cư nhiên đại nạn không chết."

"Đúng nha! Cho là ba người từ đó. . . . . . Vậy?" Nhắc tới ba người, Túc Cho đột nhiên nhớ tới Uyển Đại, tựa như nhớ tới cái gì bắt được tay của Khương Huyên"Trấn vương phủ! Đúng rồi! Trấn vương phủ! Uyển Đại có thể đang ở trấn vương phủ." Thấy khuôn mặt nghi hoặc của Khương Huyên, Túc Cho nói chuyện trước khi nàng thay mặt công chúa xuất giá tới vương triều, hoài nghi Uyển Đại ở trấn vương phủ..

Khương Huyên đồng ý gật đầu."Phải là, phải là."

"Chúng ta đi tìm nàng được không?" Túc Cho đề nghị, Khương Huyên đầu tiên là do dự, sau lại không yên lòng Uyển Đại ở trấn vương phủ có mạnh khỏe hay không, liền gật đầu một cái.

"Vậy chúng ta làm sao trở về Trung Nguyên?"

"Tùy cơ hành sự!"

◆◆◆

Hai năm sau.

"Mau! Mau lên ngựa." Túc cho điều khiển Hắc Mã, kéo Khương Huyên lên ngựa.

Hai nữ nhân của mình sau khi sinh được một tiểu oa nhi, thừa dịp trượng phu nam chinh bắc thảo, ăn mặc thành nam trang, chạy về Trung Nguyên —— họ có lòng tin có thể tìm được Uyển Đại.

Làm thành Cát Tư Hãn cùng A Cách Đạt khi trở lại trong lều của mình thì phát hiện một phong thư bút tích của nương tử.

Tay run run mở ra xem, âm thầm cầu nguyện họ chớ lại chỉnh người.

Trời ạ!

Nghĩ đến khi bọn hắn nhận được thư thì hai nàng đã ở tên đường tiến về Trung Nguyên .

HẾT