Editor: minhla1quaxoai

Minh Tiêu nhai kẹo cao su quay lại phòng điều khiển hậu trường.

Có rất nhiều trang phục và đạo cụ của NPC giả ma được treo trên giá xung quanh phòng điều khiển.

Hai, ba thiếu niên đang nằm uể oải trước bàn máy tính giám sát, cúi đầu game trên di động.

"Làm việc đi!" Minh Tiêu bước tới, đá vào người Hoàng Mao đang ở gần đó: "Vẫn còn chơi! Nhìn tinh thần làm việc của Cầm ca cậu đi!

Hoàng Mao quay đầu, nhìn thấy một Sadako tóc dài đang dựa tay trên khung cửa hẹp, đang làm động tác kéo người.

"Đù má! Cầm ca, cậu có thể đừng dọa nhân viên công tác sợ hãi giữa ban ngày ban mặt được không!"

Sadako tóc dài chậm rãi buông tay xuống, cởi bỏ tóc giả, lộ ra khuôn mặt tuấn tú kinh ngạc.

Minh Tiêu nói: "Mấy người có thời gian ở đây nói cười chêm chọc nhau, không bằng cùng Chu Cầm đi luyện lực tay, đều là học sinh của trường thể thao, người ta giả ma cũng có thể trèo lên trần nhà, cậu thì..., thế mà còn có mặt mũi oán giận tiền lương thấp."

"Sao có thể so sánh được." Hoàng Mao cười nói: "Huấn luyện viên của chúng tôi đều nói Cầm ca là một vận động viên bảo vật của quốc gia, lực tay của cậu ấy có thể trực tiếp úp sọt bảng bóng rổ."

Chu Cầm nhấp một ngụm nước khoáng, nói đùa: "Liên quan gì đến lực cánh tay, muốn làm tốt công việc, chủ yếu phụ thuộc vào sức mạnh của vòng eo."

"Hahahaha, tôi thật ra rất muốn mở mang kiến thức một chút."

"Tối nay tắm rửa."

Minh Tiêu trợn mắt nói: "Hai người suốt ngày nói mấy cái chuyện đồng tính linh tinh.

Khách vào rồi, tập trung tinh thần cho tôi."

"Được rồi, nghe lời bà chủ!" Hoàng Mao lập tức ngồi thẳng người, nghiêm túc nhìn màn hình giám sát, một lúc sau mới nói: "Cầm ca, cô gái đó...!chính là người hôm qua trong siêu thị đi?"

Chu Cầm lạnh lùng liếc nhìn màn hình, nhận ra cô gái trong camera quan sát.

Cô đi trong bóng tối, cảnh giác nhìn xung quanh như một con nai, có vẻ sợ không nhẹ, cũng may bên cạnh có chàng trai cao lớn đi cùng cô.

Chu Cầm không hiểu sao cổ họng có chút ngứa, anh bình tĩnh ngẩng đầu, uống cạn nửa chai nước: "Là cô ấy."

Thấy Chu Cầm nhìn cô hồi lâu rồi mới đáp, Hoàng Mao cười đầy ẩn ý: "Cầm ca, thật hiếm có nha, còn nhớ rõ cô gái nhỏ mới gặp hôm qua.

Tống mỹ nữ hồi trước lỳ lợm la liếm theo đuổi ba tháng mà cậu còn không nhớ kỹ bộ dáng người ta."

Chu Cầm cũng không hiểu sao anh lại có thể nhớ được, chắc tại gương mặt minh diễm nhu thuận tựa như một bóng dáng vô hình bao lấy anh.

Ngày hôm qua vừa hù dọa cô, nãy ở dưới lầu cũng không kiềm chế được tính tình, lại làm cô hoảng sợ.

Đợi chút nữa, anh còn muốn dọa cô.

Đây là cái duyên phận gì vậy.

Minh Tiêu tò mò hỏi: "Làm sao cậu biết nhóm khách này?"

"Hôm qua ở cửa hàng tiện lợi, cô gái kia nhìn bộ đồng phục của Thập Tam trung chúng tôi như thể nhìn thấy quỷ."

Minh Tiêu trợn trắng mắt: "Ai bảo ngày thường các cậu hay làm việc ác, thanh danh mới thối như vậy."

"Bọn Ngô Kiệt kia mới làm thanh danh cả trường tôi thối đến như vậy.

Chúng tôi chính là những thanh niên tốt trong xã hội chủ nghĩa." Hoàng Mao cười nói: "Nhưng để bồi thường vì bị kinh hách, Cầm ca cũng đã trả tiền hai gói băng vệ sinh cho cô bé đó rồi."

Minh Tiêu nghe đến đây, suýt chút nữa nuốt phải kẹo cao su: "Chu Cầm, cậu có vấn đề hả! Người khác mời các cô gái uống trà sữa, vậy mà cậu mời người ta dùng băng vệ sinh?"

Chu Cầm đội tóc giả lên, lười biếng dựa vào tường, khóe miệng mang theo ý cười: "Ông đây thích đấy."

Hoàng Mao quan sát Kỳ Tiêu và Hạ Tang trên màn hình giám sát, hóng chuyện: "Hai người này có phải là một cặp không? Trông còn rất xứng đôi, lâu lắm rồi không nhìn thấy một cặp tình nhân đẹp mắt như vậy."

Minh Tiêu thổi bong bóng kẹo cao su, nói: "Vừa rồi cậu không thấy đâu.

Khi phân vai, có một cô gái khác đúng chuẩn trà xanh trong sách giáo khoa.

Anh chàng đẹp trai cao ráo đó rõ ràng là thích cô gái bên cạnh cô ta, cô ta lại một hai phải chết muốn cùng lập cậu ta lập tổ CP."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, tất nhiên là cự tuyệt cô ta." Minh Tiêu sảng khoái nói, "Anh chàng cao ráo đẹp trai đó nhân phẩm không tồi, chống cự được dụ hoặc, không ăn trong bát nhìn trong nồi."

"Đây không phải là một lựa chọn bình thường sao, còn có thể xem được nhân phẩm của một người?"

Minh Tiêu khinh thường nói: "Cái gì mà lựa chọn thông thường, đàn ông thường không thể vượt qua thử thách khi đối mặt với cám dỗ.

Tùy tiện nghĩ ra một cái lý do đường hoàng là liền có thể ăn vụng cả hai bên, đặc biệt là trong hoàn cảnh tối đen như mực này."

"Vậy thì chị thật sự có thành kiến ​​với nam đồng bào chúng tôi rồi." Hoàng Mao chỉ vào Chu Cầm: "Chị nhìn thấy thời điểm Cầm ca phạm sai lầm chưa, bị tiểu mỹ nữ Nhất trung cách vách điên cuồng theo đuổi ba tháng, mí mắt cũng chưa động một chút!"

"Cậu ta à." Minh Tiêu liếc anh, cười nói, "Trong mắt Cầm ca của cậu chỉ thấy tiền, không gì hấp dẫn bằng tiền thật, loại phụ nữ nào có thể lọt mắt cậu ta."

Vừa nói, Minh Tiêu vừa nhìn Chu Cầm.

Đôi mắt anh như đang dán vào màn hình theo dõi, nhìn đến xuất thần.

Minh Tiêu bước tới, đưa tay ra quơ quơ trước mặt anh: "Cậu đã xem trò chơi này cả trăm lần rồi, đẹp như vậy sao?"

Chu Cầm cuối cùng cũng dời tầm mắt, đội tóc giả lên, lười biếng nói: "Tôi đi chuẩn bị."

......

Trong mật thất tối om, Hứa Thiến rõ ràng đã thu liễm rất nhiều, nhìn qua tâm trạng không tốt.

Tuy rằng không còn làm nũng lung tung, nhưng tiếng la hét vẫn không dừng lại, dọa đồng đội nhảy dựng.

Mấy nam sinh trong đội bóng rổ cũng bị ảnh hưởng bởi bầu không khí kì dị nên việc giải mã toàn bộ dựa vào Hạ Tang.

Cô dạo một vòng quanh căn phòng học bỏ hoang, cẩn thận đối chiếu tên những chỗ trống trên bảng đen, sau đó cầm một cây nến nhỏ chiếu vào tên những tập vở trên bàn rồi phân tích nói: "Nhiệm vụ ở giai đoạn này hẳn là muốn chúng ta ghép tên của các bạn học với các chức vụ cán bộ lớp, rồi viết lên bảng."

Nam sinh mập mạp đeo kính cười nói: "Hạ Tang quả nhiên là học sinh xuất sắc, đảm nhiệm chỉ số IQ của cả đội, việc giải mã hoàn toàn phụ thuộc vào cậu rồi."

Kỳ Tiêu tán thưởng nhìn cô gái bên cạnh, kiêu ngạo nói: "Ở phương diện tư duy logic, Hạ Tang rất lợi hại."

"Đúng vậy, Hạ Tang thật sự quá lợi hại, đi vào mật thất khủng bố cỡ này cũng không có chút sợ hãi mà còn có tâm trí giải mã." Hứa Thiến nũng nịu nói, "Không giống tớ, tớ thực sự sợ muốn chết, trong đầu là một mớ hỗn độn."

"Hahaha." Anh chàng mập mạp đeo kính Từ Minh hồn nhiên nói đùa: "Vậy nên mới nói con gái ban tự nhiên không biết sợ là gì."

Hạ Tang không đếm xỉa đến lời ám chỉ của Hứa Thiến, cô cầm viên phấn lên, nói với Kỳ Tiêu: "Cậu giúp tôi nhìn xem, ủy viên học tập và lớp phó là ai?"

Kỳ Tiêu ngoan ngoãn lật xem danh sách phân công nhiệm vụ trên bàn, nói: "Lớp phó là Lâm Nhất Thiên, ủy viên học tập là Trâu Tiểu Hồng..."

Hạ Tang viết tên Lâm Nhất Thiên và Trâu Tiểu Hồng lên bảng đen.

Ngay sau đó, cốt truyện liền được kích hoạt, giọng nói trầm ấm của người chủ trì truyền đến từ radio trong phòng.

"Chúc mừng các người chơi đã hoàn thành sơ đồ mối quan hệ nhân vật.

Cửa phòng dụng cụ thể thao hiện đã mở.

Tiếp theo, mời các bạn ra khỏi phòng, đi qua hành lang, đến phòng dụng cụ thể thao để lấy thẻ manh mối."

Trong lòng tất cả mọi người đều hồi hộp, biết rằng nhiệm vụ tuyến đơn sắp sửa bắt đầu.

"Chú ý, sau khi một người lấy được thẻ đầu mối và quay lại, người khác mới có thể đi.

Chỉ những tổ CP mới được phép đi cùng nhau."

Theo kinh nghiệm chơi mật thất kinh dị thông thường của mọi người thì chắc chắn sẽ có NPC đi ra dọa người ở nhiệm vụ tuyến đơn này.

Hứa Thiến không được hợp tổ CP với Kỳ Tiêu, vì vậy cô ta bắt đầu giở thói xấu: "Dù sao thì tớ sẽ không đi! Nói cái gì thì tớ cũng không đi!"

Kỳ Tiêu nhìn Hạ Tang bên cạnh chưa nói một lời nào, hỏi người chủ trì qua bộ đàm: "Hai cô gái có thể bỏ qua nhiệm vụ lần này không?"

Giọng của người chủ trì phát ra từ bộ đàm ồn ã: "Không thể."

Mọi người nhìn Hạ Tang, rồi lại nhìn sang Hứa Thiến.

Kỳ Tiêu nói với Hứa Thiến, "Trước khi đến đây, tôi đã nói trò chơi này sẽ có tuyến đơn, cậu cũng đã đồng ý.

Nếu bây giờ cậu không đi, chúng ta chỉ có thể kết thúc trò chơi sớm, tiền của mọi người coi như mất không."

Hứa Thiến liếc nhìn hành lang tối om đến nỗi không nhìn thấy năm ngón tay, lẩm bẩm nói: "Làm sao mà tớ biết được nó đáng sợ như vậy, dù sao thì tớ tuyệt đối không đi ra ngoài một mình, trừ khi Hạ Tang đổi vai với tớ."

Vì thế ánh mắt của mọi người lại rơi vào Hạ Tang.

Hạ Tang cũng không phải là người dễ dàng thỏa hiệp, cô nói: "Tổ CP đã được quyết định từ trước.

Sau khi xác định xong vai diễn, nhiệm vụ ẩn của mỗi người đều không giống nhau.

Nếu bây giờ đổi vai, nhiệm vụ ẩn sẽ bị lộ ra ngoài, làm sao cậu có thể bắt được kẻ sát nhân? "

Hứa Thiến nói: "Oa, mạch não của học sinh hàng đầu quả thực khác biệt.

Loại trò chơi này, mọi người có thể vui chơi là được, ai còn thực sự coi nó như bài tập về nhà mà hoàn thành một cách nề nếp."

"Nếu mọi người cứ tùy tiện chơi thì sẽ không ra ngoài được." Hạ Tang không có mục đích gì khác, hôm nay vì chơi mật thất cô mới đến, đương nhiên là muốn nghiêm túc vượt qua.

"Nói đường hoàng như vậy, còn không phải cậu không dám đi một mình." Hứa Thiến bĩu môi, nửa đùa nửa thật nói: "Hơn nữa chỉ có các cặp đôi mới có thể lập tổ CP.

Hai người là người yêu của nhau sao?"

"..."

Dĩ nhiên là không.

Thứ nhất là còn chưa đến mức độ đó; thứ hai, nếu mẹ cô biết chuyện này, bà sẽ nhanh chóng mời cha mẹ của Kỳ Tiêu đến văn phòng chủ nhiệm vào tuần sau để "trò chuyện và uống trà".

Cô không thể để mình gặp phiền toái.

Hứa Thiến đưa thẻ nhân vật của mình tới trước mặt Hạ Tang, uy hiếp nói: "Đổi hay không, nói một tiếng, không đổi thì hai người liền ở bên nhau".

Kỳ Tiêu nhìn cô ta kiêu ngạo như vậy, cơn giận liền nổi lên, nói: "Nếu không muốn đi, thì thôi không chơi nữa."

Tuy nhiên, Hạ Tang đã lấy thẻ nhân vật trong túi của Kỳ Tiêu ra, đưa cho người nam sinh mập mạp Từ Minh, nói: "Từ Minh, cậu đi lấy manh mối CP cùng Hứa Thiến đi."

Từ Minh nghe vậy như được đại xá, cậu ta vừa mới lo lắng một mình sẽ không thể hoàn thành nhiệm vụ, hiện tại nhận được thẻ CP, cậu thở phào nhẹ nhõm: "Được rồi! Thật tốt quá, Hứa Thiến, chúng ta lập thành một đội đi, tôi sẽ bảo vệ cậu!"

Hứa Thiến đảo mắt xem thường.

Thực ra, cô ta là muốn làm nhiệm vụ với Kỳ Tiêu.

Nhưng Hạ Tang quá khó đối phó nên cô ta cũng chỉ có thể từ bỏ.

Từ Minh đưa Hứa Thiến ra khỏi phòng, một lúc sau, tiếng hét của hai người liên tục phát ra từ hành lang tối đen.

"A! Cái đcm!"

"Cái quái gì đây!"

"Ahhhh! Tránh ra! Tránh ra a a a a!"

Nghe tiếng hét, mọi người đều lo sợ kinh hồn.

Đúng lúc này, Kỳ Tiêu đến bên tai Hạ Tang, thấp giọng hỏi: "Có sợ không?"

Hạ Tang cảm nhận được hơi thở ấm áp của người con trai phả vào người, cô lùi ra một chút, nói: "Một chút."

Cô thực sự sợ muốn chết, chỉ là không muốn thể hiện khoa trương như Hứa Thiến.

"Nếu sợ, chúng ta có thể lập tức dừng lại, không chơi nữa."

Hạ Tang lập tức nói: "Như vậy không được."

Mọi người đều bỏ tiền ra chơi mật thất, nếu vì cô mà cốt truyện không thể tiến triển, Hạ Tang không thể để họ thất vọng trở về.

Cô nói với Kỳ Tiêu, "Dù sao chỉ cần nghĩ NPC là nhân viên công tác, tôi sẽ không sợ nữa."

"Được rồi."

Khoảng năm phút sau, Từ Minh cùng Hứa Thiến chật vật chạy về.

Từ Minh sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu, Hứa Thiến trực tiếp bị dọa khóc.

Kỳ Tiêu hỏi: "Lâu như vậy? Đường rất xa sao?"

"Hành lang tối đến mức không nhìn thấy gì, chỉ có thể mò mẫm đi về phía trước." Thân hình mũm mĩm của Từ Minh dựa vào tường, ôm ngực thở hổn hển: "NPC của bọn họ...!cmn quá thật! Tôi chưa bao giờ gặp qua kiểu này...!giống như hiệu ứng đặc biệt vậy! Cmn, sợ tới mức muốn nứt gan! "

"Mấy con ma có bộ dáng như thế nào?"

Kỳ Tiêu muốn hỏi thêm, nhưng Hứa Thiến liếc mắt nhìn Hạ Tang, cố ý nói: "Các cậu tự đi ra ngoài xem đi, biết trước thì còn gì vui nữa."

Tiếp theo, đến lượt Hạ Tang đi ra ngoài.

Cô nhìn bóng tối ngoài cửa, cơ thể cứng đờ lại theo phản ứng bản năng, không muốn bước ra.

Bên ngoài quá tối!

Phía sau, Kỳ Tiêu cổ vũ nói: "Tang Tang, đừng sợ, NPC đều là nhân viên công tác, sẽ không làm cậu bị thương."

Hạ Tang gật gật đầu bước ra ngoài.

Cửa phòng bị Hứa Thiến đóng lại, một chút ánh sáng cuối cùng từ trong phòng cũng biến mất, ngay lập tức, cô bị bóng tối vô biên trong hành lang nuốt chửng.

Tim Hạ Tang đập loạn xạ, cô tiến lên bốn năm bước, xung quanh im lặng đến mức chỉ còn tiếng thở của cô.

Cô nhớ tới hồi nhỏ, vì không viết được bài văn mà bị mẹ nhốt trong căn phòng tối nhỏ dưới tầng.

Căn phòng nhỏ thực sự rất tối, trong bóng đêm, không biết có con quái vật nào đang ẩn núp chờ cơ hội.

Cô bé Tiểu Tang bị dọa đến mức khóc thét.

Ma không phải là thứ đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là bóng tối vô biên và...!sự cô độc.

Bởi vì mẹ cô nói, những người thành công luôn cô đơn, mà bà hy vọng cô sẽ nổi bật, trở thành tầng lớp tinh anh ưu tú nhất trong xã hội.

Cô phải mặc áo giáp, vượt mọi chông gai như một chiến binh đơn độc.

Hạ Tang ôm gối ngồi xổm xuống, không dám tiến sâu hơn vào bóng tối, cơn ác mộng về căn phòng đen hồi nhỏ bao trùm lấy cô trong khoảnh khắc.

Cô không muốn...!không muốn trở thành một chiến binh như vậy.

Lúc này, đèn ngoài hành lang bắt đầu nhấp nháy sáng, mờ mờ ảo ảo.

Hạ Tang ngước mắt, chỉ thấy một "Sadako" mặc áo choàng trắng với mái tóc rối bù che kín mặt, ánh đèn đột ngột sáng lên rồi lại tối sầm lại, trong chốc lát, anh treo trên trần nhà, rồi lại nằm trên bức tường bên trái, rồi lại nhảy sang bên phải.

Khi ánh đèn leo lắt trên tường nhấp nháy, anh càng ngày càng đến gần cô hơn.

Hạ Tang trợn mắt sững sờ nhìn anh, cô cảm thấy mình sắp nghẹt thở.

Tuy nhiên, cô nghĩ lại, đây chỉ là một nhân viên công tác.

Đúng vậy, nhân viên công tác! Không có gì phải sợ!

Cô liên tục đưa ra ám chỉ tâm lý cho bản thân, so với bóng tối dài vô tận, cô thà ở cùng nhân viên NPC còn hơn.

Vì vậy, ngay khi đèn bật sáng vào giây tiếp theo, "Sadako" đang định giết người trực diện, Hạ Tang đột nhiên nắm lấy tay anh.

Lòng bàn tay rộng và ấm, có vết chai dày, không mềm mà thô ráp.

Nhưng...!Dù sao thì cũng có độ ấm, nhất định là bàn tay con người!

Cô thở phào nhẹ nhõm, khẩn cầu nói: "Tiểu tỷ tỷ, chị có thể đi cùng em đến cửa kế tiếp lấy thẻ manh mối được không, bên trong quá tối, em không nhìn thấy cái gì cả."

Anh cố gắng tránh đi, cô gái nhỏ càng nắm chặt, đan mười ngón tay vào nhau.

"..."

Trong phòng giám sát, Hoàng Mao chăm chú nhìn màn hình.

Cảnh giết người trực diện này của Sadako là cảnh nổi tiếng và được nhiều người biết đến nhất trong Mật thất điều tra bảy đêm của bọn họ.

Toàn bộ thành phố Nam Khê không có mật thất kinh dị nào có thể mời những NPC võ nghệ cao cường đến mức có thể bay qua tường đến dọa ma.

Chu Cầm chắc chắn là con át chủ bài của bọn họ.

Nhưng mà hiện tại, NPC át chủ bài của họ đang bị một cô gái nhỏ nắm tay, kéo vào phòng tối.

"Vãi cả! Tình huống gì đây?" Hoàng Mao ngồi thẳng dậy, kinh ngạc nhìn những gì đang xảy ra trên màn hình giám sát, không kịp phản ứng.

Cậu cầm máy bộ đàm lên, dò tới tai nghe của Chu Cầm: "Cầm ca, cậu phải đi hù dọa cô ấy, sao lại...!đi theo cô ấy?"

Chu Cầm cảm giác được bàn tay đang siết chặt của cô gái, năm ngón tay tựa như hút chặt lấy anh, bỏ ra không được...

Anh chưa bao giờ gặp phải trường hợp như vậy, nhưng là NPC chuyên nghiệp, anh lại không thể mở miệng nói chuyện, điều này ảnh hưởng đến việc nhập vai của người chơi.

Chỉ có thể để cô tùy ý nắm tay đi vào phòng dụng cụ thể thao, lấy thẻ đầu mối trên bàn.

Trên đường trở về, Hạ Tang dung giọng điệu thương lượng nói với Chu Cầm: "Tiểu tỷ tỷ, em hiện tại không thể để chị đi, nếu không chị nhất định sẽ từ dọa em từ phía sau, nói không chừng chị còn muốn đuổi em nữa."

"..."

"Chị đi cùng em đến cửa, em sẽ để cho chị đi, có được không?"

Nói rồi cô dùng sức siết chặt tay anh.

"..."

Chu Cầm cảm thấy, anh hẳn là đang bị cô "bắt" làm con tin.

Anh chỉ có thể đi cùng cô, đi qua hành lang dài và tối, đến cửa phòng.

Kỳ Tiêu lập tức mở cửa phòng, một giây tiếp theo, Hạ Tang liền cảm thấy lòng bàn tay buông lỏng, vừa quay đầu lại, "Sadako" đã biến mất trong bóng tối, không nhìn thấy gì nữa.

Kỳ Tiêu lo lắng hỏi: "Thế nào! Có sợ không, tôi không nghe thấy tiếng cậu hét, còn tưởng rằng cậu xảy ra chuyện!"

Hạ Tang lắc đầu, cảm giác được hơi ấm còn sót lại trong lòng bàn tay, nói: "Chị gái Sadako kia thật ra không đáng sợ, chị ấy siêu dịu dàng."

- -----------------------------------

10.43 am, Mon 24/01/2022

3556 từ..