Chu Cầm rút chuôi con dao găm cắm trên quả bóng rổ ra, mũi dao sắc nhọn đã rạch tên anh tua nhỏ.

Dưới ánh đèn trần, lưỡi dao ánh lên một tia sáng lạnh lẽo.

Lý Quyết chửi ầm lên: "Ông nội thằng chó nào vô đạo đức như vậy, ngấm ngầm giở trò quỷ sau lưng! Có gan đến đối mặt Cầm ca!"

Phòng thay quần áo không có người nào đáp lại.

Thời điểm bọn họ tới, quả bóng rổ cắm dao găm này đã được đặt ở trên ghế giữa phòng thay đồ.

Uy hiếp trắng trợn.

Chu Cầm thật ra không e ngại con dao găm này, chỉ là cảm thấy có chút xót xa về quả bóng rổ đã theo mình suốt hai năm.

Bề mặt của quả bóng rổ rất sạch, hẳn là đã được chà lau cẩn thận.

Chu Cầm đại khái đã đoán được chủ nhân của con dao găm.

Xem ra cũng chỉ có cậu ta, vẫn là thiếu kiên nhẫn như năm đó, anh chỉ tùy tiện nói chuyện vài câu với cô gái cậu ta thích, cậu ta liền vội đỏ mắt nhảy tường, dùng cái kiểu đe dọa ấu trĩ của bọn trẻ con tiểu học.

Cầm dao dọa anh, bản lĩnh cũng khá lớn đấy.

Dao găm co duỗi linh hoạt trên đầu ngón tay, anh giơ tay lên, cười nói: "Con dao nhỏ này, ai muốn, trả 500."

Bất cứ ai hiểu biết đều nhìn ra, con dao găm này, giá tuyệt đối là 2000 trở lên.

Lập tức có người bắt đầu ra giá—

"Tôi muốn tôi muốn!"

"Cầm ca, bán cho tôi đi."

"600 cho tôi."

"Tưởng cái gì, 800, Cầm ca, 800 cho tôi đi!"

......

Mặc dù Chu Cầm bị hỏng một quả bóng rổ, nhưng lại lời 1000 tệ, nên anh cũng tương đối hài lòng.

Anh bước ra khỏi sân tập với quả bóng khô quắt, Lý Quyết giơ ngón tay cái về phía anh: "Cầm ca, ông anh giỏi thật đấy, trong uy hiếp chết người còn có thể nắm được cơ hội kinh doanh."

Chu Cầm liếc cậu ta một cái: "Đây tính gì là uy hiếp chết người."

Xã hội pháp trị, dù bối cảnh có như thế nào, tên nhóc Kỳ Tiêu cũng không có gan cầm dao trước mặt anh.

Kỳ Tiêu sống trong một tòa tháp ngà voi, được gia đình bảo vệ bởi tầng tầng lớp lớp kén dày, chưa từng nhìn thấy mặt tối âm u thực sự của xã hội này.

Nhưng Chu Cầm đã từng gặp qua, cho nên anh không sợ.

"Cầm ca, quả bóng của cậu thành như vậy rồi còn không ném đi, không phải cậu vừa kiếm được 1000 tệ sao, chúng ta đi chọn một quả tốt hơn."

Lý Quyết vừa nói liền muốn đoạt lấy quả bóng hỏng trong tay anh, lại không ngờ Chu Cầm giơ tay lên, không cho cậu ta đụng vào.

"Không phải chứ, cậu còn giữ lại sao?"

Chu Cầm ôm quả bóng được chà lau đến rực rỡ hẳn lên trong tay, có chút luyến tiếc, thuận miệng lầm bẩm nói: "Nhớ tình bạn cũ, không muốn vứt."

"Hừ, đánh hai năm, còn đánh ra cảm tình sao."

Ngay khi họ vừa đi ra khỏi khuôn viên trường, hai cảnh sát mặc đồng phục đi tới, nói với Chu Cầm: "Bạn học Chu Cầm, mời cậu cùng chúng tôi đến cục cảnh sát để điều tra."

"Chuyện...!chuyện gì xảy ra vậy!" Lý Quyết nóng nảy, vội vàng tiến lên biện hộ: "Chuyện đó, Cầm ca không có tội gì cả, đêm đó cậu ấy không đến quán bar! Các anh không được bắt nhầm người chứ!"

Huấn luyện viên Tần đi ra, quát Lý Quyết: "Đừng nói bậy, bắt người cái gì, chỉ là phối hợp điều tra."

Nói xong, ông nói với Chu Cầm: "Chu Cầm, đừng sợ.

Công dân đều có nghĩa vụ hợp tác với cảnh sát điều tra.

Đừng lo lắng, thanh giả tự thanh."

(Thanh giải tự thanh: những người trong sạch, dù họ không nói những lời thanh minh cho mình.

Thì họ vẫn là những người trong sạch.

Còn bản thân những người xấu, cho dù họ tìm đủ mọi cách để chối cãi những hành vi xấu của mình.

Bản thân họ vẫn là một người xấu.)

Chu Cầm đưa quả bóng rổ khô quắt cho Lý Cầm: "Đừng ném của tôi."

......

Sau khi tan học, Hạ Tang tới siêu thị thể thao ngoài cổng trường, chuẩn bị chọn một quả bóng rổ mới tinh trả lại cho Chu Cầm, hy vọng anh sẽ không quá thất vọng.

Rốt cuộc thì anh có vẻ rất để ý đến quả bóng đó.

Chỉ còn cách bỏ tiền ra mua mới, không còn biện pháp nào khác, Hạ Tang cố gắng hết sức chọn loại chất lượng cao để trả lại anh.

Giá đựng bóng bày những quả bóng rổ của các hãng khác nhau, màu nâu đỏ, đỏ cam...

Về phương diện màu sắc, Hạ Tang chọn màu thâm trần bì giống quả bóng trước.

Về nhãn hiệu và chất lượng, cô hỏi thăm chủ quán, cuối cùng bỏ ra 500 tệ, chọn một quả bóng rổ thoạt nhìn có vẻ hợp túi tiền.

Màn đêm buông xuống, Hạ Tang ôm bóng rổ đi đến cổng trường Thập Tam trung.

Cô không thể nào lại mang quả bóng rổ mới tinh này về nhà, rồi lại tái diễn cảnh "làm trộm" kinh tâm động phách tối qua, cho nên hôm nay nhất định phải đưa quả bóng rổ này đi, giải quyết xong một mối tâm sự.

Vài chiếc xe cảnh sát đang đậu ở cổng trường Thập Tam trung.

Ánh đèn nhấp nháy, chiếu lên biểu ngữ chúc mừng quá hạn màu đỏ tươi ở cổng trường, lúc sáng lúc tối.

Hạ Tang gửi tin nhắn cho Chu Cầm, nói rằng cô đã mang bóng rổ đến cho anh, nhờ anh tới cổng trường lấy.

Tin nhắn đã được gửi đi được năm phút, Chu Cầm chưa trả lời.

Không thể trả lời tin nhắn lập tức dường như là chuyện thường ngày đối với Chu Cầm.

Anh luôn rất bận, cho dù là huấn luyện hay là đi làm thêm, có vẻ như đều không thể sử dụng điện thoại.

Hạ Tang gọi điện cho anh, nhưng điện thoại đổ chuông rất lâu vẫn không có người tiếp.

"Xong rồi."

Cô lẩm bẩm, nếu quả bóng không được đưa đi hôm nay, lại phải mang nó về nhà lần nữa, quá là mạo hiểm.

Vốn dĩ, Đàm Cẩn đã nghi ngờ cô có liên quan gì đó đến đội bóng rổ...

Ngay lúc Hạ Tang còn chưa biết làm thế nào cho phải thì nghe thấy một trận xôn xao từ bên phía cổng trường.

Cô giương mắt nhìn lên, thấy hai cảnh sát mặc đồng phục một trái một phải đi ra với một thiếu niên cao lớn.

Trên người anh vẫn mặc đồng phục bóng rổ, tùy tiện khoác chiếc áo khoác đồng phục, trên mặt hơi lấm tấm mồ hôi, như thể vừa mới rời sân tập.

Ánh mắt Chu Cầm vẫn lãnh đạm như mọi khi, nhẹ nhàng nhìn thẳng về phía trước.

Bọn họ cũng không giữ hay còng tay anh, chỉ đi hai bên.

Nhưng bộ đồng phục cảnh sát trên người họ cũng đủ để giải thích toàn bộ vấn đề.

Các bạn học bên cạnh điên cuồng cầm di động chụp ảnh, đèn flash nhấp nháy liên tục như thể tình cờ gặp được idol minh tinh.

Hai cảnh sát duy trì trật tự, liên tục nói, "Không được chụp! Tránh ra!"

Nhưng bọn họ cũng không thể ngăn chặn được các học sinh vây xem ngày một nhiều, chỉ có thể đẩy Chu Cầm lên xe trước.

Chu Cầm cũng không để ý chuyện bọn họ chụp ảnh.

Phải nói rằng, anh căn bản không để mấy người hóng hớt ma quái này trong lòng, vẻ mặt lạnh lùng khinh thường, thậm chí còn có chút trào phúng.

Trong nháy mắt lúc lên xe, anh đột nhiên có cảm giác mà quay đầu lại, tầm mắt lạnh lùng quét về phía Hạ Tang đang đứng trên vỉa hè phía đối diện.

Hạ Tang một tay cầm điện thoại, vừa mới gọi cho anh, tay kia ôm một quả bóng rổ mới tinh.

Vào khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, vẻ kiệt ngạo khó thuần trên mặt Chu Cầm rốt cuộc cũng biến mất.

Anh bỗng nhiên hoảng loạn, dời tầm mắt đi chỗ khác, nghiêng đầu, tựa như không muốn để cô nhìn thấy.

Nhưng rồi phát hiện đó chỉ là lừa mình dối người, cô đã sớm nhìn thấy anh rồi.

Chu Cầm lại quay đầu lại, nhìn cô một cái thật sâu, rồi bị cảnh sát đẩy vào trong xe.

Chiếc xe cảnh sát ầm ĩ rời khỏi Thập Tam trung, bỏ lại một đám học sinh không biết sự tình đang sôi nổi thảo luận, đoán già đoán non.

*

Hạ Tang trở về nhà, lại dùng cách ngày hôm qua giấu giếm Đàm Cẩn, giấu quả bóng rổ mới tinh trong tủ quần áo.

Cô làm xong bài tập đã là mười một giờ, lướt Weibo một hồi, đặt định vị topic là Thập Tam trung.

Trong số các topic của Thập Tam trung, phổ biến nhất là bài thảo luận về chuyện Chu Cầm bị cảnh sát mang đi vừa rồi, văn hay tranh đẹp ——

"Nghe nói chỉ là điều tra, đừng đoán mò, tan tan đi thôi."

"Điều tra thì cần tận hai cảnh sát đến mang cậu ta đi sao? Giàn trận lớn như thế, nhất định là có chuyện rồi."

"Cảnh sát hẳn là đã tìm được bằng chứng xác thực.

Chu Cầm xác định rồi."

"Thực ra điểm đáng ngờ là cuộc điện thoại kia.

Tôi nghe nói, nhà gái khẳng định một mực là cậu ta gọi."

"Ngô Kiệt và đám anh em cũng luôn miệng nói điện thoại là cậu ta gọi.

Cho dù cậu ta trong sạch thì với lời khai của mấy người này, cậu ta có tẩy cũng không rõ."

"Tránh xa nữ sinh Nhất trung đi thôi.

Không chiếm được liền trực tiếp đưa người ta vào đồn, thật đáng sợ."

"Cậu rõ ràng là có thành kiến.

Nếu Chu Cầm không vô tội, nói không chừng cậu ta thực sự là kẻ chủ mưu phía sau."

"Tôi và Chu Cầm học cùng lớp.

Nói thật, cậu ấy rất nỗ lực.

Luyện tập đến rất muộn, chưa bao giờ nghỉ các tiết văn hoá.

Nghe nói cậu ấy còn đang đi làm thêm, với thái độ sinh hoạt như vậy, tôi cảm thấy sẽ không đến mức làm trái lại pháp luật."

"Những lời của lầu trên phi logic.

Nỗ lực vậy còn vào Thập Tam trung, nói không chừng cậu ta còn trả thù xã hội."

"Nhìn xem vết sẹo trên mặt cậu ta, rõ ràng không phải là một người tốt.

Một học sinh bình thường có thể có loại sẹo như vậy sao?"

.......

Đầu ngón tay Hạ Tang nhanh chóng lướt qua những bình luận này, cố gắng tìm ra một số câu trả lời chính xác.

Nhưng cô sớm nhận ra rằng nhóm quần chúng ăn dưa này còn...!không biết nhiều bằng cô.

Ít nhất, cô đã tiếp xúc với Chu Cầm vài lần.

Một số người này thậm chí còn chưa nói chuyện với anh, chỉ dựa vào vẻ bề ngoài mà đưa ra phán đoán "chém đinh chặt sắt".

Tâm trạng của Hạ Tang rất phức tạp.

Tất nhiên, cô không thể đánh giá người này vô tội hay xứng đáng chỉ dựa vào một vài lần gặp gỡ ngắn ngủi, hết thảy đều phải phụ thuộc vào kết quả điều tra cuối cùng của cảnh sát.

......

Cuộc sống của Hạ Tang khôi phục trở lại bình thường, mọi thứ dường như đang chậm rãi đi vào quỹ đạo, vừa chiếu cố việc học, vừa chăm chỉ tập đàn cho buổi hòa nhạc Mora Christmas vào cuối năm, hoàn thành yêu cầu của Đàm nữ sĩ đối với cô.

WeChat của cô, không có tin tức nào mới trong hộp thoại của Chu Cầm, nó nhanh chóng bị những tin tức khác đẩy xuống.

Quả bóng rổ mới vẫn luôn được giấu trong tủ của cô.

Trạng thái của Đàm Cẩn nữ sĩ gần đây khá thoải mái, bởi vì chuyện của Tống Thanh Ngữ...!cuối cùng cũng sắp sang trang.

Vài lần Hạ Tang nghe lén bà nói chuyện trong phòng làm việc, nghe không rõ ràng, nhưng ý tứ hình như là...!Nếu không có chứng cứ mới, thủ phạm cuối cùng cũng sẽ phải đền tội.

Kết quả này, đều vừa lòng đất cả các phương diện.

......

Khi Hạ Tang trực nhật xong thì đã là sáu giờ tối.

Màn đêm cuối thu đến rất nhanh, cô bước ra khỏi cổng trường, trời đã tối sầm, trên đường đã sớm có ánh đèn.

Hạ Tang đến quán trà sữa mua một cốc cacao nóng, vừa ngồi trên ghế đẩu cao đợi đến lượt, liền nhìn thấy một vài bóng dáng quen thuộc, bước vào quán trà sữa.

Trong đó có một người tóc vàng, Hạ Tang nhớ rất rõ, cậu ta là anh em của Chu Cầm, hình như tên là...!Lý Quyết.

Ngoài ra, còn có một cô gái cao gầy mảnh khảnh trông cũng rất quen.

Hạ Tang theo bản năng muốn tránh bọn họ, vì vậy ngồi nghiêng về một phía, cúi đầu chơi điện thoại.

Không nghĩ tới, mấy người này giống như là vì cô mà tới.

Trong đó có hai chàng trai cao như hai bức tường, đứng chắn trước mặt cô.

Hạ Tang siết chặt điện thoại, phòng bị hỏi: "Các cậu làm gì vậy?"

"Dọa cô gái nhỏ bây giờ! Tránh ra tránh ra!"

Cô gái cao gầy đi tới, đẩy mấy nam sinh to con ngốc nghếch ra, đưa bàn tay trắng nõn thon dài về phía Hạ Tang: "Xin chào, chị là Minh Tiêu, trước đây chúng ta đã gặp nhau ở Mật thất."

Ánh mặt Hạ Tang phòng bị nhìn Minh Tiêu.

Cô ấy mặc một chiếc áo len cao cổ màu vàng ngỗng ôm sát, đôi lông mày có nét cổ điển của một mỹ nhân quyến rũ...

Cô chợt nhớ tới, quả thật mình đã từng gặp qua, cô ấy không phải là chị gái chủ trì của Mật thất Bảy đêm sao?

Tổ hợp mấy người này đi cạnh nhau khiến Hạ Tang cảm thấy có chút kỳ lạ.

Minh Tiêu cũng không hề hàn huyên, đi thẳng vào vấn đề, nói: "Hạ Tang, Chu Cầm là bạn của chị, cũng là nhân viên bán thời gian của quán."

Lý Quyết lập tức xen vào: "Lần trước cậu đến chơi, Sadako hù dọa cậu sợ chính là cậu ấy.

Cậu ấy chính là NPC át chủ bài của chúng tôi."

"A!"

Hạ Tang nhớ tới NPC Sadako bị cô nắm tay lôi kéo suốt chặng đường: "Đó không phải là một chị gái sao?"

"Tóc dài thì là con gái sao, cậu thấy chị gái nào suýt chút nữa cao tới trần của mật thất chưa?"

"Lúc ấy tối đen như mực, tôi...!tôi không có quan sát kỹ."

Cô có chút ngượng ngùng.

Tưởng Sadako là một chị gái nhỏ, cô mới nắm lấy tay người ta.

Còn nắm chặt mười ngón, dựt vài lần cũng không ra.

Hạ Tang lập tức xấu hổ.

Thấy bầu không khí đã dịu đi một chút, Minh Tiêu đẩy Lý Quyết ra, nói với Hạ Tang, "Hạ Tang, chị nói thẳng, tới tìm em là hy vọng em có thể giúp chị gọi Tống Thanh Ngữ ra, bọn chị có chuyện muốn nói cùng cô ta."

Hạ Tang biết, hiện tại Tống Thanh Ngữ được bảo vệ rất kĩ, xe trong nhà mỗi ngày đón đưa, ra vào trường cũng phải có thẻ học sinh, cho nên sự an toàn của cô ta được đảm bảo hoàn toàn.

Những người này muốn gặp Tống Thanh Ngữ, đơn giản là vì chuyện của Chu Cầm.

"Thực xin lỗi, em không thể làm như vậy."

Hạ Tang biết nặng nhẹ, cô không biết rõ nhóm người trước mặt, không thể làm nội ứng cho bọn họ, lừa "người bị hại" Tống Thanh Ngữ ra.

Mấy chàng trai lộ rõ ​​vẻ thất vọng.

Có người không kiềm chế được tính tình, cộc cằn nói: "Đã nói mấy kẻ Nhất trung ích kỷ này không có khả năng hỗ trợ, mất công đi tìm."

"Thôi bỏ đi, nghĩ cách khác."

Mấy người thất vọng rời đi, Hạ Tang dừng một chút, nhưng vẫn hỏi chuyện nghi hoặc đã tích tụ trong lòng nhiều ngày—

"Cái đó...!Chu Cầm thế nào rồi?"

Lý Quyết quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Cậu hiện tại mới biết hỏi cậu ấy sao, mệt cậu ấy còn đối với cậu..."

Lời còn chưa dứt, Minh Tiêu đã trực tiếp đẩy cậu ta ra, xoay người nói: "Bây giờ lời khai của các bên đều rất bất lợi cho Chu Cầm, không thể chối cãi được."

Hạ Tang trong lòng chùng xuống, nói: "Chuyện này sẽ có kết quả công bằng, không làm thì chính là không làm, thanh giả tự thanh."

Minh Tiêu cúi đầu nhìn điếu thuốc cho nữ, rồi liếc nhìn cô, như thể đang nhìn một đứa trẻ ngây thơ—

"Bạn học Tiểu Tang, trên đời này, có biết bao sự thật khó hiểu trong đêm dài, ẩn giấu trong mương bùn không thấy ánh sáng.

Nếu người tốt sẽ không bị oan uổng, người xấu nhất định sẽ bị trừng trị thì thế giới này sẽ đẹp làm sao."

Lời nói của cô ấy, tựa như một nhát búa nặng nề đập vào lòng Hạ Tang.

Lý Quyết bực bội nói: "Hiện tại nạn nhân và hung thủ đều đã mẹ nó liên hợp lại với nhau.

Mọi chuyện đều đổ lỗi lên người Cầm ca, buộc cậu ấy phải chịu trách nhiệm.

Cậu nói một chút, làm thế nào thì sự thật mới có thể sáng tỏ?"

Hạ Tang trầm mặc.

Minh Tiêu nhìn Hạ Tang, nói: "Chu Cầm là nhân viên tốt nhất của chị, chưa từng ngại chậm lương, chỉ biết vùi đầu làm việc.

Điều kiện gia đình cậu ấy không tốt, chỉ muốn nỗ lực tránh ra khỏi vũng bùn, tạo cho chính mình một tương lai tươi sáng, cậu ấy sẽ không làm những chuyện điên rồ đó."

"Em cũng không phải hiểu rõ về cậu ấy." Hạ Tang ngập ngừng nói, "Cũng không thể nghe lời chị nói một phía, liền..."

"Chị Tiêu, chị còn nói nhảm gì với cô ta!" Một nam sinh không kiên nhẫn: "Rõ ràng là cô ta sẽ không hỗ trợ, mấy cô gái ngoan ở Nhất trung đều coi chúng ta là lưu manh rác rưởi, sao có thể hỗ trợ."

"Câm miệng."

Minh Tiêu mắng cậu nhóc, bỏ tàn thuốc vào chậu trồng cây xanh bên cạnh, nhìn Hạ Tang: "Đừng sợ, Tiểu Tang, cảm thấy khó xử liền thôi đi, chỉ mong em hiểu rõ, thành kiến đều ​​đến từ chính không hiểu biết."

Nói xong, cô ấy đẩy mấy người con trai ra khỏi quán trà sữa: "Đi thôi, đừng có ở đây mà làm phiền việc buôn bán của người khác."

Các chàng trai vẫn còn lẩm bẩm: "Mệt Cầm ca còn đối với cô ta như vậy..."

"Giúp người là tình cảm, không giúp là bổn phận".

Giọng của Minh Tiêu dần dần nhỏ đi: "Đừng nhúng tay vào chuyện bắt cóc, tìm cách khác."

Hạ Tang ngẩn ngơ đứng tại chỗ, tất cả thanh âm dần dần trôi xa, bên tai cô chỉ còn lại tiếng tim đập "bùm" và "bùm", giống như tiếng bóng rổ đập vào mặt đất.

Bóng dáng của các thiếu niên dần dần hòa vào màn đêm, biến mất trong ánh đèn mờ nhạt neon.

Nhân viên quầy gọi mấy lần, nhưng cô vẫn chưa hồi thần.

Có biết bao sự thật khó hiểu trong đêm dài, ẩn giấu trong mương bùn không thấy ánh sáng...

Anh cũng sẽ bị chôn sâu trong bùn, và sẽ không có ngày mai.

Hạ Tang nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay mềm mại.

Cô có muốn đuổi theo không?.