Lần này, Tang Linh thật sự nhìn thấy Diệp Nại đánh nhau với người khác. Từ trước đến nay chưa từng thấy cậu ấy như vậy.

Tuy rằng Diệp Nại khá nhỏ con, nhưng từ nhỏ đã giúp đỡ dì Diệp làm việc, nên Diệp Nại khá mạnh. Không bất lợi khi đánh nhau.

Hai nữ sinh túm, bắt nhau. Tất cả học sinh rất biết chuyện, núp hết vào một góc sợ bị liên lụy.

Cao Hiểu Tinh hung hăng nắm tóc Diệp Nại, giống như muốn lột cả da đầu Diệp Nại xuống. Diệp Nại thì dùng miệng cắn chặt cánh tay Cao Hiểu Tinh, giống như muốn cắn đứt cả cánh tay cô ấy.

Cao tiểu thư hành động rất khó khăn, thế mà có thể duy trì cái tư thế đó lâu như vậy.

"Tiểu Nại!"

"Hiểu Tình!" - Khi công chúa cất tiếng gọi, thì có một giọng nói khác cùng lúc vang lên.

Công chúa quay đầu nhìn, là Mộc Nhiên, nam sinh đó.

* * * * *

Công chúa kéo Diệp Nại qua một bên, khuôn mặt Diệp Nại đỏ ửng. Chẳng lẽ lúc nãy cậu ấy bị người ta tát vào mặt à?

"Có đau không?" - Rất đau lòng, tim cũng đau. Nhưng, nhìn gương mặt của Hiểu Tinh, thì biết Diệp Nại cũng chẳng vừa. Cho nên, công chúa muốn giúp Diệp Nại báo thù, cũng chẳng biết làm sao.

"Mình cũng đánh cô ấy rồi." - Diệp Nại tự hào nói.

"............" - Công chúa đã nhìn ra rồi.

"Cậu gạt mình! Cậu chưa bao giờ quên cô ấy! Cái gì mà chỉ thích một người là mình! Đồ dối trá! Tất cả đều là nói dối! Cậu là tên lừa gạt!" - Trái ngược với Diệp Nại, Cao Hiểu Tinh có vẻ rất kích động. Nàng đang la hét vào mặt Mộc Nhiên.

"Mình không có lừa cậu! Mình nói thật lòng, sao cậu tin những người khác lại không tin mình?"

"Cậu gạt mình! Cậu nói cơm hộp cô ấy làm rất ngon, cậu còn nói cô ấy rất dịu dàng biết quan tâm, chưa bao giờ nổi nóng, mình lúc nào cũng nổi giận! Nếu cậu không thích cô ấy, tại sao còn mang theo thứ cô ấy tặng cậu? Cậu đã thích cô ấy, vậy tại sao còn đến với mình!"

Trước cửa lớp, từ từ đông lên. Những học sinh lớp khác đều tập trung lại, xem kịch hay.

Cứ tiếp tục như vậy, nhất định sẽ bị mời lên phòng giáo viên.

"Được rồi!" - Công chúa đỡ Diệp Nại, nhàn nhạt mở miệng: "Đừng làm ầm ĩ nơi này, kéo hết mọi người đến đây rồi."

Công chúa của trường, chủ tịch hội học sinh đã lên tiếng, Cao Hiểu Tinh và Mộc Nhiên cũng không có ý kiến. Huống hồ, chẳng ai thích làm động vật để người khác tham quan.

Phòng hội học sinh.

Sau khi kết thúc cuộc họp, trong phòng hội học sinh sẽ không có ai, chỉ còn lại Hạ Mạt và Cốc Vũ. Bạo chúa Hạ Mạt thật hiếm thấy ngồi im lặng như vậy, có lẽ vẫn còn nghĩ đến những chuyện chưa giải quyết xong trong cuộc họp.

Cửa phòng hội học sinh mở ra, khi nhìn thấy người vừa đến, Hạ Mạt cảm thấy kì lạ.

Hử? Đây không phải là người hầu bé nhỏ của công chúa sao? Dạo này rất ít khi thấy cô ấy đi cùng công chúa, tại sao hôm nay lại đến phòng hội học sinh? Phía sau, còn có hai nữa.

Diệp Nại ngồi trước mặt công chúa, cúi đầu.

"Cốc Vũ, trong phòng hội học sinh còn thuốc không?"

"Còn một ít, để mình đi lấy." - Cốc Vũ đứng dậy, đi lấy thuốc.

Hạ Mạt vẫn ngồi đó, cảm thấy kì lạ, không phải công chúa rất ghét người hầu bé nhỏ kia sao? Tại sao bây giờ nhìn cảnh này, thấy có gì đó sai sai.

Công chúa quay đầu, nhìn Cao Hiểu Tinh: "Tại sao hai người đánh nhau?"

Cao Hiểu Tinh không thèm trả lời, nhưng nam sinh bên cạnh rất căng thẳng, mở miệng: "Xin lỗi, tóm lại, rất xin lỗi."

Trên mặt công chúa vẫn cái nụ cười yên bình kia: "Bạn học Mộc, cậu biết chuyện gì đó, phải không?"

"Tôi........" - Mộc Nhiên nghẹn lời.

Công chúa lại quay đầu, nhìn nữ sinh nãy giờ không dám ngẩng đầu lên: "Tiểu Nại.." - Công chúa đến gần, nói nhỏ vào tai Diệp Nại, vô tình hay cố ý thổi một ít gió vào tai Diệp Nại.

"......Linh! Cậu có đói bụng không? Mình đã chuẩn bị hộp cơm cho cậu. Nhưng cô ấy lại cầm hộp cơm của mình ném xuống đất. Bây giờ, có làm cũng không kịp rồi." - Diệp Nại thật sự không hiểu mình đắc tội với Cao Hiểu Tinh chỗ nào, chỉ nhớ rõ nàng đánh nhau với cô ấy vì hộp cơm.

Một người nào đó còn chưa hiểu rõ sự tình.

"Hộp cơm? Chính cô dụ dỗ bạn trai người khác, còn giả bộ vô tội? Tôi thấy mặt cô thật giả tạo."

"Dụ dỗ? Bạn trai?" - Vẫn không hiểu nỗi.

Ánh mắt công chúa chuyển sang Mộc Nhiên đứng bên cạnh Cao Hiểu Tinh.

"Đã có chuyện gì?"

Gương mặt Mộc Nhiên mệt mỏi: "Hiểu Tinh, mình phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Sao cậu cứ để ý mãi đến chuyện này vậy?"

"Phải!" - Cao Hiểu Tinh bất ngờ cao giọng: "Là mình để ý đó, rất để ý" - Tay nàng chỉ vào Diệp Nại: "Cậu chưa bao giờ quên cô ấy, có phải không? Đến bây giờ, cậu vẫn còn nghĩ tốt cho cô ta."

Diệp Nại có lẽ đã hiểu ra chuyện gì, trong lòng bực bội, bồi thêm một câu: "Cậu ấy á! Không thể nào, người lúc trước bị bỏ là tôi nè." - Ừ thì, nguyên nhân là vì công chúa.

"Mọi chuyện đã qua rồi, Hiểu Tinh, cậu muốn mình phải làm gì?"

"Mình muốn cậu ở đây, trước mặt mình, tát cô ta một cái."

Tang Linh nhíu chặt mày.

Mộc Nhiên khó xử: "Hiểu Tinh, đừng có gây chuyện nữa."

"Đúng, là mình cố tình gây sự đó. Cậu không nỡ lòng bỏ mối tình đầu, phải không?"

* * * * *

"Ê này! Tôi nói cô ấy, làm người mà không phân biệt đúng sai à?" - Tiếng hét Hạ Mạt làm rung rinh cả phòng hội học sinh.

Một âm thanh bất ngờ cất lên, có thể làm học sinh toàn trường câm nín. Cốc Vũ bó tay nhìn Hạ Mạt.

Cậu ấy muốn làm gì? Đừng nói lại đập hư bàn hội học sinh nhé! Coi như có nhiều tiền, thì cũng không nên làm vậy.

Hạ Mạt chỉ tay vào Cao Hiểu Tinh, mặt đầy sát khí: "Tôi nói, đầu óc của cô chứa toàn bã đậu phải không? Nếu không có não thì cho tôi biết! Đây sẵn lòng giúp cô."

"Làm ơn, tùy hứng thì cũng có giới hạn thôi chứ. Cô cứ để ý đến mối tình đầu của hắn, vậy tại sao còn chịu ở cùng hắn? Hay cô cứ thẳng tay dùng cây đập vào đầu hắn cho hắn ngu luôn, hoặc mất hết trí nhớ đi."

"Chuyện đó chỉ là kỷ niệm, có được không? Trong cuộc sống, sẽ có một số hồi ức được khắc ghi. Nếu cái gì cũng muốn quên, thì cứ nằm mãi trong bụng mẹ đi, đừng có chui ra là được. Đỡ phải tốn lương thực của nhà nước."

"Hắn là do cô nuôi lớn à? Dựa vào cái gì mà cô muốn hắn không thể có kỷ niệm? Hay cô cũng quên luôn mẹ ruột của mình đi."

"Hay cô cứ chạy đi phát minh canh Mạnh Bà, rồi đưa hắn uống."

"Hắn nhớ thì làm sao? Làm sao hả? Hắn có nhớ, thì không phải vẫn ở bên cạnh cô à? Sinh mệnh là của hắn, hắn muốn nhớ cái gì thì nhớ, không ai có thể ép buộc. Cô có thể nhớ mối tình đầu của mình, lại không cho phép người khác nhớ à? Đầu cô có bệnh phải không? Lại đây, để tôi nhìn một chút!" - Hạ Mạt la hét, sẵn tiện nhặt lên một cuốn từ điển Anh - Hán, vẫy tay gọi Cao Hiểu Tinh: "Lại đây, để tôi đập đầu cô. Xem chỗ nào bị hỏng."

Có những chuyện không có cách nào ngăn cản. Không ai có thể biết trước tương lai như thế nào, không ai có thể tùy ý lãng quên quá khứ, đó là một phần của ký ức. Cũng như mối tình đầu vậy, càng muốn quên thì càng nhớ rõ, không phải sao? Tình yêu đã qua, thứ duy nhất chứng minh nó từng tồn tại, chính là ký ức của mọi người. Nếu ngay cả nhớ đến nó cũng không được phép, như vậy đáng thương nhất chính là "mối tình đầu".

Mối tình đầu, mãi mãi là tình yêu đẹp nhất. Cho dù, ở trong mắt ta, nó là thứ tốt đẹp nhất, nhưng người ta chọn là ngươi. Người ta ở bên cạnh là ngươi, không phải sao? Ta chọn cất mối tình đầu vào một góc trong trí nhớ, nhưng người ta chọn mãi mãi bên cạnh là ngươi, không để ngươi cô đơn, không để ngươi tổn thương, không để ngươi đau buồn.

Mối tình đầu rất đẹp, nhưng người quý giá nhất với ta chính là ngươi.

Hừm.......Vậy mối tình đầu của các bạn là gì đi nữa, thì chúng ta sẽ cùng nhau lưu giữ nó lại như một phần của ký ức, được chứ?