Công chúa bất giác quay đầu nhìn ra cửa sổ, và thế là đã nhìn thấy cảnh không nên thấy.

Diệp Nại đang cầm một hộp cơm, đứng đó với một nam sinh, hình như đang nói gì đó.

Nam sinh đó công chúa vẫn còn nhớ, ngày hôm ấy hắn đã kêu Diệp Nại bằng "tiểu Nại".

Bọn họ ở đó, làm gì? Nói gì?

Tang Linh đã rất lâu rồi không cùng ăn trưa với Diệp Nại. Lúc này, Diệp Nại lại cùng người con trai khác ăn trưa?

Tang Linh bắt đầu chú ý đến người nam sinh đó, cực kỳ để ý.

"Tang Linh." - Ai đó gọi tên công chúa.

"Hả?" - Công chúa đang nhìn chằm chằm ra cửa sổ, hoàn hồn.

Cốc Vũ cầm một sấp tài liệu trong tay, vẻ mặt vô cùng nghi ngờ nhìn Tang Linh: "Cậu sao thế? Linh, cậu không khỏe à? Từ trước đến nay không thấy cậu thất thần khi làm việc như vậy."

Công chúa đang nhìn ra cửa sổ, quay người lại, nhìn Cốc Vũ nở nụ cười: "Không có gì, chẳng qua cảm thấy thời tiết hôm nay thật đẹp. Muốn ra ngoài một chút."

"Là thế à?" - Phó chủ tịch hội học sinh Cốc Vũ, luôn luôn cẩn thận vẫn giữ nét mặt nghi ngờ. Nhưng không muốn hỏi nhiều, đưa sấp tài liệu trong tay ra, nói: "Vậy, chúng ta tiếp tục làm việc."

Cuộc họp vẫn tiếp tục tiến hành. Trong khi họp, mọi thứ vẫn bình thường, không có xảy ra tình trạng như vừa rồi.

Cuộc họp nhanh chóng kết thúc, cái việc công chúa vừa thất thần, tất cả thành viên trong hội học sinh đều không biết.

"Cốc Vũ." - Hội nghị đã kết thúc, công chúa gọi Cốc Vũ vừa tính đi ra.

"Sao?" - Cốc Vũ dừng bước. Những thành viên trong hội học sinh có chút tò mò, nhưng đều hiểu chuyện lập tức đi khỏi phòng họp. Mặc dù tò mò, nhưng có những chuyện không nên biết, thì tốt nhất đừng biết. Vả lại, điều này cũng tiết kiệm được rất nhiều phiền phức.

Kỳ thực, đám thành viên trong hội học sinh kia, phân nửa lý do là sợ gây phiền phức cho chủ nhân.

Công chúa vẫn ngồi đó, ánh mắt nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ.

Dưới tán cây anh đào, đã không còn Diệp Nại, chỉ còn mỗi nam sinh kia vẫn ngồi đó.

Hắn ngồi đó một mình làm gì? Hắn và Diệp Nại có quan hệ gì? Quả nhiên, công chúa rất để ý [nàng hoàn toàn quên đã từng quen người nam sinh đó]...Mặc dù lý do nàng quen nam sinh đó, là muốn chia rẽ hắn và Diệp Nại.

"Giúp mình điều tra một người."

[Nếu biết rồi, mình có tức giận hay không? Nhưng mình thật sự muốn biết, rất muốn biết.]

* * * * *

"Linh, dạo này không phải cậu rất bận sao? Tại sao hôm nay đột nhiên có thời gian rãnh vậy?" - Diệp Nại cắn đũa, nhìn người đẹp đang ngồi đối diện, hỏi.

Người đẹp kia khá kén ăn, cứ chọn những món nàng thích. Nàng nghe Diệp Nại hỏi, liền ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Diệp Nại nói: "Công việc hôm nay đã làm xong, nên mình đặc biệt đến tìm tiểu Nại ăn trưa cùng nhau."

"À!" - Dừng một chút, Diệp Nại hỏi tiếp: "Linh, hội học sinh có phải rất nhiều việc không?"

Người đẹp mỉm cười: "Không nhiều."

[Nếu không nhiều, vậy tại sao cậu không lên sân thượng tìm mình? Nhất định rất nhiều.]

Diệp Nại cúi đầu ăn cơm. Mặc dù biết công chúa rất bận, mà nàng lại chẳng thể giúp được gì, hơi chán nản. Sau đó, nàng phát hiện hành vi kén ăn của công chúa.

"Cà rốt có rất nhiều dinh dưỡng. Linh, cậu không được bỏ ra như vậy." - Diệp Nại quấy nhiễu.

"Tại nó rất nhạt, ăn không ngon!" - Công chúa kén ăn, vẫn bỏ cà rốt ra.

"Không có đâu! Ăn rất ngon mà, thật sự rất ngon. Linh, cậu nhìn mình ăn là biết rồi."

".....Không ngon."

Quấy nhiễu vẫn tiếp tục kéo dài, rõ ràng trước đây Tang Linh ăn được, tại sao bây giờ không muốn ăn?

"Linh!"

"Hả?"

"Trước đây không phải cậu từng nói, mình làm món gì cậu sẽ ăn hết sao?"

"Phải rồi."

"Vậy tại sao cậu không ăn cà rốt? Đó cũng là do mình làm."

"......" Tang Linh mỉm cười: "Ừ thì, bởi vì cà rốt rất đáng yêu, mình không nỡ ăn."

Nói dối, nhất định là đang nói dối.

Diệp Nại cầm đũa gắp một miếng cà rốt trong dĩa công chúa, đưa lên gần miệng: "Linh, không cần luyến tiếc, mình sẽ làm rất nhiều rất nhiều. Nên cậu ăn nhanh nhé."

Công chúa híp mắt, há miệng, ngoan ngoãn ăn. Sau đó lè lưỡi, liếm liếm đôi đũa của Diệp Nại.

"..........." Diệp Nại nhìn thế, liền ngẩn người ra.

"Nụ hôn gián tiếp nha."

"Hể?!" - Diệp Nại đang ngẩn ngơ, bây giờ thì đỏ mặt.

[Cậu thật thích làm người ta đỏ mặt.]

Diệp Nại bắt đầu bới cơm ra: "Thật là, sao hôm nay trong nhà ăn đông vậy chứ, nóng ghê, đổ cả mồ hôi. Aiz! Mặt đỏ luôn rồi này, thật đáng ghét!"

Ồ! Nơi này nóng sao?