Từ nửa sau của buổi vũ hội, Cốc Đằng vẫn luôn cảm giác được có một ánh mắt, như bóng với hình mà dõi theo mình, làm cho phía sau lưng của hắn ngứa ngáy như kim chích.

Hắn gắp một khối trái cây bỏ vào miệng, ôm cổ Chu Tuyết Đình kéo xuống, môi lưỡi tương giao, dây dưa mãi một lúc lâu. Chu Tuyết Đình đã sớm bị chiếm tiện nghi đến chết lặng, hoàn toàn chính là anh muốn làm gì thì làm đi.

Cốc Đằng quay đầu lại, nâng ly với Trần Vũ Trạch đang ở xa xa, giữa mày đều là ý khoe mẽ của kẻ chiến thắng.

Trần Vũ Trạch hận không thể ném đi ly rượu trong tay, xông tới cào nát mặt hắn. Mấy ngày nay cậu ta cũng đã hiểu rõ, mình sở dĩ bị tẩy chay đều là do một tay Cốc Đằng động tay động chân ở phía sau.

Cậu ta là một Omega quý hiếm, ở giới giải trí từ trước tới nay chính là như cá gặp nước, muốn có tài nguyên gì cũng đều có người chắp tay dâng lên. Nhưng trong khoảng thời gian gần đây, đột nhiên lại biến thành ai cũng tránh né cậu ta như rắn rết, vòng nhân mạch cũng yên tĩnh như nước lặng.

Dù bị cư dân mạng tẩy chay thì vẫn còn có thể xoay người, nhưng không có tài nguyên thì chính là tương đương với bị tuyệt hết đường sống, sự nghiệp của cậu ta sẽ xuống dốc không phanh.

Cậu ta không tin chỉ với năng lực của Cốc Đằng mà có thể làm được những chuyện này, nhất định là do có người Chu gia ở phía sau chống lưng, ép buộc cậu ta không được tiếp tục lăn lộn ở giới giải trí.

Việc này làm cho cậu ta dâng lên một phần cảm giác gấp gáp, nhất định phải cạy Chu Tuyết Đình vào tay. Chỉ cần gả cho Chu Tuyết Đình, sinh con cho Chu gia, có vậy mới có thể muốn gì được nấy.

Cậu ta biết rõ, muốn nói chuyện cảm tình với Chu Tuyết Đình, sợ là tạm thời không có nhiều cơ hội như vậy. Việc cấp bách lúc này chính là tống cổ tên đê tiện yêu diễm đó ra khỏi vị trí kia.

Không còn Cốc Đằng, cậu ta sẽ luôn có ngàn vạn phương pháp để thu phục Chu Tuyết Đình.

Trước khi vũ hội kết thúc, Cốc Đằng nói nhỏ bên tai Chu Tuyết Đình vài câu, rời khỏi đi một chuyến tới phòng vệ sinh.

Trước lúc bước vào trong, hắn đặt ở trước cửa một tấm biển “Đang dọn dẹp”, ngăn không để người khác đi vào.

Hắn tuy là một nam Omega, nhưng dáng người thon dài mềm mại, trời sinh là một cái giá treo quần áo. Bộ lễ phục đêm nay của hắn cũng là kiểu dáng xa hoa lộng lẫy, đi kèm với mặt vòng cổ hình chữ thập bằng bạc, trang điểm sắc xảo, trông giống như một con búp bê sống mang phong cách Gothic thời trung cổ.

Đánh giá gương mặt trong gương, hắn ngâm nga, lấy hộp phấn trong túi xách ra bổ trang.

“Hôm nay thật là một ngày tốt lành, chuyện gì cũng có thể thành, hôm nay là một ngày tốt lành……”

Cửa phòng vệ sinh vừa mở ra lại đóng lại, trong gương xuất hiện gương mặt đầy sương lạnh của một Omega khác.

Trần Vũ Trạch đứng ở phía sau hắn, lời nói châm chọc giống như nước độc phun tung tóe.

“Già chát rồi mà còn tự luyến như vậy, không cảm thấy ghê tởm à? Mặt dày mặt dạn quấn lấy một nam nhân còn nhỏ hơn mình bảy tám tuổi, sao anh không nghĩ đến, khi hắn ba bốn mươi tuổi, ở vào giai đoạn mị lực đỉnh cao nhất của một Alpha, anh đã sớm mặt đầy tàn nhang, làn da chảy xệ thô ráp như con voi, đến lúc đó, hai đứa đứng chung một chỗ, người khác sẽ không thấy là đang tú ân ái, mà chính là mẹ hiền con thảo đấy!”

Nơi này không có người khác, Trần Vũ Trạch liền triển lộ hết bản tính vốn không muốn để cho người khác biết.

Có lẽ ở đời trước, ở độ tuổi như hoa như ngọc này, trong lòng cậu ta còn sáu phần rụt rè do được bồi dưỡng trong xã hội thượng lưu mà thành, tuyệt đối sẽ không nói ra lời lẽ độc ác như thế.

Nhưng sau khi trọng sinh, trải qua hơn hai mươi năm làm oán phu khuê phòng trong một cuộc hôn nhân bất hạnh, cậu ta đã sớm vứt bỏ thể diện và giáo dưỡng, vô số lần xé rách mặt với Thái Văn Sâm, nhờ đó mà tu luyện thành một kẻ mặt dày đao thương bất nhập.

Hiện giờ, cậu ta nhất định phải dùng hết độc công đã tu luyện nhiều năm, đả kích Cốc Đằng thương tích đầy mình, khiến cho hắn không dám xuất hiện ở trước mắt mình nữa.

Nhưng Cốc Đằng lại phảng phất như không hề nghe thấy, thật cẩn thận mà dặm phấn xong, mới mặt đầy ý cười xoay người đối mặt với tình địch.

“Những gì cậu vừa nói đều đúng, tôi quả thật toàn thân đều là khuyết điểm, nhưng anh nhà tôi chính là thích tôi, yêu tôi đến khắc cốt ghi tâm, mỗi đêm đều ôm chặt tôi không bỏ, không có chừng mực mà đòi hỏi tôi. Chao ôi, tôi cũng thật là không có cách nào. Người trẻ tuổi ấy mà, thể lực chính là quá mức cường hãn, hì hì hì!”

Chu Tuyết Đình đứng ở chờ bên ngoài hội trường, đột nhiên hắt xì một cái, không rõ vì sao lại thấy lạnh cả sống lưng.

Trần Vũ Trạch không nghĩ tới Cốc Đằng lại mặt dày như vậy, một hơi nghẹn trong cổ họng. Cậu ta vội vàng nhuận khí, nghĩ đến những chuyện mình điều tra ra được, sắc mặt lập tức trở nên đắc ý.

Nếu khoảng cách tuổi tác hay phẩu thuật thẩm mỹ đều không thể chia rẽ được Chu Tuyết Đình và Cốc Đằng, vậy thì……

“Tôi có biết một chuyện, mấy năm nay anh vẫn luôn ngầm đi tìm bác sĩ tâm lý đúng chứ? Ai mà ngờ được, đường đường là đại tổng tài của tập đoàn Cốc thị, cư nhiên lại là một kẻ bệnh tâm thần hàng thật giá thật. Anh nói xem, nếu tôi đem tin tức này rải rác lên trên mạng thì sẽ thế nào? Thanh danh của Cốc gia bị hủy không nói, sợ là giá cổ phiếu cũng sẽ tuộc dốc không phanh!”

Cốc Đằng nhướng mày kinh ngạc: “Ngay cả bệnh án của tôi cậu cũng điều tra ra, thật là dụng tâm.”

Hắn không lộ ra vẻ mặt kinh hoảng thất thốt như trong tưởng tượng, khiến cho Trần Vũ Trạch có chút bất an. Đối với người trong giới thượng lưu mà nói, bị phát giác mắc bệnh tâm thần cũng đồng nghĩa với việc sẽ bị toàn bộ giai tầng bài xích, rốt cuộc thì, bệnh tâm thần có xác xuất di truyền sang đời sau, bí mật của Cốc thị một khi bị tố giác, ai sẽ còn muốn liên hôn cùng gia tộc của hắn nữa!

Nghĩ như vậy, Trần Vũ Trạch lại một lần nữa tỉnh táo lại, cười nhạo nói: “Chu gia e là căn bản không biết tiểu sử bệnh tâm thần của anh, vì nếu đã biết, sao có thể đồng ý cưới anh vào cửa! Di truyền cái gien điên khùng của anh, con cái sao có thể bình thường được!”

Nụ cười trên mặt Cốc Đằng biến mất, mí mắt buông xuống, che khuất đi ánh sáng trong mắt hắn.

Trần Vũ Trạch minh bạch, mình lúc này đã thật sự chọc trúng vào điểm yếu hại của hắn, rốt cuộc cũng có cảm giác sảng khoái hòa nhau một ván: “Nếu anh thức thời, thì sớm một chút rời khỏi Chu Tuyết Đình đi, nếu không, thanh danh của Chu gia sẽ bị tên bệnh tâm thần là anh làm liên lụy……”

Đôi môi anh đào cong lên một độ cung tà ác, Cốc Đằng đột nhiên móc từ trong túi xách ra một con dao ăn sắc bén, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai, hướng về phía Omega ở đối diện.

Trần Vũ Trạch bị bất ngờ không kịp phòng ngừa, liên tiếp lui về sau mấy bước, đập lưng vào bức tường phòng vệ sinh. Trên mặt cậu ta ẩn ẩn truyền đến cảm giác đau đớn, theo bản năng sờ lên, trên đầu ngón tay dính đầy máu.

“A a a……” Cậu ta thét lên thành tiếng.

Tay Cốc Đằng cầm con dao, cười đến dữ tợn đi từng bước một tới gần cậu ta: “Nói thật cho cậu biết, tôi chờ ngày cậu chui đầu vào lưới đã lâu lắm rồi!”

“Anh…… Anh muốn làm gì?”

Cảm giác sợ hãi khiến chân Trần Vũ Trạch mềm nhũn không đứng dậy nổi, chỉ có thể té ngã lộn nhào dưới đất, trốn vào trong một góc phòng vệ sinh, nơi đó chất một đống giẻ lau tạp vật linh tinh. Nếu là trước kia, cậu ta chỉ nhìn thôi đã thấy dơ bẩn, nhưng lúc này lại hận không thể nhét bản thân vào những thứ bẩn thỉu đó trốn đi.

“Đừng lại đây, đồ điên!”

“Cậu xác thật nói trúng rồi.” Cốc Đằng như tán thưởng mà vỗ tay: “Tôi đã bao nhiêu năm bị bệnh tâm thần, trong hồ sơ có ghi đầy đủ hết, tôi còn ngầm bỏ vốn cho tu sửa vài cái bệnh viện tâm thần nổi danh ở đế quốc nữa kìa, đến bệnh viện nằm cảm giác không khác gì đi nghỉ mát, ha ha……”

“Cậu có biết, điều này đại biểu cho cái gì không?”

Trần Vũ Trạch lúc này đã hối hận vô cùng, vì sao lại muốn ở riêng với một kẻ bệnh tâm thần, muốn trách thì chỉ có thể nói là do quá mức đắc ý nắm chắc phần thắng lợi nên mới bị che mất lý trí. Trước kia khi nhìn thấy Cốc Đằng, cũng cho rằng hắn chỉ là một Omega tay trói gà không chặt, không ngờ hắn lại có sức công kích mãnh liệt như vậy.

Cậu ta dịch chuyển thân mình, muốn trốn về hướng cửa phỏng vệ sinh, nhưng lại bị Cốc Đằng vốn đã sớm phát giác túm tóc, kéo ngược trở lại trong góc. Lấy thể trạng đã rèn luyện nhiều năm của hắn, đối phó với một đồng loại Omega cũng dư dả.

Trần Vũ Trạch kêu thảm, khóc lóc không ngừng, lớp trang điểm đã sớm nhão nhoét: “Anh rốt cuộc muốn làm gì, giết người…… giết người chính là tội nặng, nơi này là quân khu, ở đâu cũng có người, tôi sẽ tố cáo anh, những vết thương trên người tôi đều là chứng cứ!”

Cốc Đằng ghé sát đến gần cậu ta, ngữ khí mềm nhẹ dị thường, giống như mật đường kịch độc: “Không phải cậu vừa nói, tôi là kẻ điên sao? Kẻ điên ấy hả…… giết người sẽ không phải ngồi tù đâu!”

Những lời này giống như một gáo nước lạnh, là cọng rơm cuối cùng đè chết thần kinh yếu ớt của Trần Vũ Trạch.

Cả người cậu ta đều hỏng mất, lá gan muốn nứt ra, khóc rống cầu xin: “Đừng…… Cầu xin anh hãy buông tha cho tôi đi……”

Thẳng đến giờ khắc này, cậu ta rốt cuộc mới hiểu rõ, đứng ở trước mặt mình lúc này đến tột cùng là một kẻ khủng bố đến mức nào, thật nực cười làm sao, cậu ta còn nghĩ mọi cách, muốn tranh đoạt nam nhân với một kẻ điên!

Gia tộc, quyền thế, những thứ kia nào có quan trọng bằng tánh mạng của bản thân!

Mạng không còn, thì nói gì đến cái khác.