Ta vẫn nhìn theo hắn biến mất rất lâu, mới có thể kiềm chế được đau đớn thất tình, từ trên giường trở mình xuống đất, đi vào một đôi giày không biết có phải của ta hay không, lảo đảo đi về phía ngoài phòng.

Trong viện chỉ có một gian nhà cỏ nhỏ rách nát, ngay cả bếp cũng là lộ thiên. Cổng lại không mở, Ngọc Lam Yên là chạy đi đâu?

Nhưng mà hắn không có ở đây cũng tốt, nội tức của ta không thể dâng lên, võ công của hắn lại không yếu, nếu thật sự bắt gặp, sợ là khó rời khỏi nơi này. Lúc này mặt trời đã xuống núi, trong phòng cũng không đốt đèn, ta thừa dịp trời tối theo tường viện đi tới cửa, đang muốn mở cửa, liền nghe thấy trên đầu vang tiếng sột soạt, một bóng đen bỗng nhiên từ ngoài tường xông ra.

Có mai phục!

Hừ, bọn họ quả nhiên không chịu thả ta trở về. Ta cười lạnh một tiếng, liền giẫm lên một cái cối đá trong viện, bình tĩnh nhìn từng bóng đen từ chỗ đó nhảy vào trong viện. Người áo đen không nhiều không ít, vừa đúng bảy người, vây ta chính giữa, nhưng không động thủ. Đầu lĩnh khom người thi lễ với ta, hạ giọng cười nịnh nói:

“Giáo chủ, ngài sớm như vậy đã gọi chúng ta ra nghị sự? Y thuật của thần y kia thế nào, có thể chữa khỏi tật tim của giáo chủ không?” Âm thanh này rất quen thuộc, chỉ nghe một câu là biết, là La Việt đường chủ Thiên Toàn đường.

Ta không khỏi kinh ngạc hỏi: “Ngươi sao lại ở chỗ này, chẳng lẽ bảy vị đường chủ đều tới?”

Hắn đắc ý nói: “Còn không phải, giáo chủ có thể ở cạnh tiểu thụ kia, những giáo chúng chúng ta đây cũng vui mừng thay cho ngài đấy. Về sau chúng ta liền nghĩ, dù sao mấy ngày này ngài dám chắc phải triệu chúng ta qua đây tìm cách đưa Ngọc Lam Yên về tổng đàn chúng ta, cho nên vẫn canh bên ngoài, đỡ cho giáo chủ ngài muốn tìm chúng ta còn phải phóng ám hiệu…”

Ta sao lại có một đám thuộc hạ không có não như thế! Ma giáo dính vào Ngọc Lam Yên, kết cục đã định trước chính là bị tiêu diệt hoàn toàn! Ngay cả ta cũng không dám phóng túng tâm ý của mình, bọn họ lại còn đắc chí, cảm thấy giáo chủ ta đây kề được nhân vật chính là chuyện tốt đẹp bằng trời!

Được rồi, về đến giáo sẽ giáo dục lại, đừng để người ngoài nhìn nhìn toàn thể ma giáo chúng ta chỉ số thông minh đều thấp như thế.

Thế là ta đứng lên, nắm lấy cổ tay La Việt: “Bản tọa bị người hạ độc, bây giờ không thể vận dụng nội lực, phải về giáo trị liệu. La Việt, ngươi cõng bản tọa trở về!”

La Việt chấn động toàn thân, hai mắt liền lóe ra ánh sáng nhỏ vụn, nhìn ta đang muốn nói gì, bên cạnh lại truyền đến một thanh âm già nua, là Khai Dương đường chủ Xích Lực Tử lớn tuổi nhất trong số bảy vị đường chủ: “Giáo chủ không thể mà!”

Cái gì không thể! Ta cũng lười nhìn lão già không hiểu chuyện này, chỉ dặn bảo La Việt xuất phát. Chẳng ngờ Xích Lực Tử lại kéo La Việt lại, bộ dáng trung tâm vì chủ khuyên ta: “Giáo chủ, ma giáo chúng ta đất diễn vốn đã ít, chỉ có một mình ngài nhích tới vị trí công bốn, cũng không có mấy lần cơ hội có thể ló mặt cùng tiểu thụ. Ngài nếu như lại không cố gắng, ma giáo chúng ta sau này còn có cơ hội lên sàn ư? Chẳng lẽ cứ không ai biết đến vùi lấp trong bối cảnh?”

Lên sàn, lẽ nào còn quan trọng hơn tính mạng? Lão già này quả thật cho rằng bản tọa không dám phế truất lão? Ta hung hăng vỗ một chưởng lên cái cối xay, hơi đau. Ngay sau đó vẻ mặt ta càng thêm lạnh lùng, uy nghiêm lãnh đạm dặn bảo sáu vị đường chủ còn lại kia: “Lời Xích đường chủ, bản tọa sẽ coi như chưa từng nghe thấy, sau này nếu lại có người nhắc loại chuyện vô căn cứ này trước mặt bản tọa, chắc chắn nghiêm trị không tha! La Việt! Lập tức cõng bản tọa về giáo!”

Có lẽ uy nghiêm của ta quá mạnh mẽ, bảy vị đường chủ nhất thời đều đứng tại chỗ, không dám nhúc nhích. Ta đợi muốn lại dặn bảo bọn họ cái gì, trong viện bỗng nhiên thổi qua một luồng gió lạnh, một đạo sát khí đánh úp về phía đám đường chủ bên cạnh ta.

Ngoại trừ ta võ công bị phong bế không thể động đậy, mấy vị đường chủ phản ứng cũng không chậm, trong hành động cũng khá ra dáng, được cho là cao thủ hạng nhất trong chốn giang hồ, miễn là không đối đầu với nhân vật chính căn bản là cục diện có thắng không bại. Ta cũng yên tâm bọn họ, vung tay La Việt ra ngồi trên cối xay xem bọn họ ứng phó như thế nào.

Thích khách chỉ đến có một, võ công lại là không kém, lúc thân hình tiến lùi, vô cùng kỳ dị, giống như ma quỷ. Hắn tiến lùi giữa bảy vị đường chủ mấy lần, nhưng không đả thương người, chỉ đẩy lùi từng người bọn họ, sau đó xoay ngang kiếm gác lên cổ ta.

Hèn chi Ngọc Lam Yên trăm cay nghìn đắng đưa ta đến nơi này, lại dám lưu lại một mình ta, thì ra là sớm mai phục người. Nhưng mà người này võ công cao như thế, rốt cuộc là lai lịch thế nào? Mọi người giằng co bất động, ta đành phải đau khổ nhớ lại tình tiết mấy chương trước, gió lạnh thổi qua tóc mái tiêu hồn trên trán hắn, trong nháy mắt, ta rốt cục hiểu ra: “— Ngươi chính là ảnh vệ bên người Ngọc Lam Yên đó!”

Tay hắn hơi hơi run lên, dưới miếng vải đen dùng để che mặt truyền đến một tiếng cười khổ như tự giễu: “Không sai, ta chính là ảnh vệ hoàng thượng ban cho chủ nhân. Bách Lý giáo chủ, mấy vị này chính là bảy vị đường chủ thủ hạ của ngươi phải không? Không biết vị nào là Thiên Xu đường chủ, Lãnh Quy Trần?”

Lãnh Quy Trần vội vã vọt ra, trường kiếm chỉ thẳng ảnh vệ đó: “Ta chính là Lãnh Quy Trần, ngươi có bản lĩnh thì xông vào ta là được, thả giáo chủ nhà ta!”

“Được. Lãnh đường chủ, ta cũng không có ý định làm khó dễ ngươi. Nhưng mà theo như tình tiết, lần trước khi ma giáo các ngươi bắt cướp chủ nhân ta, lẽ ra là ta ngăn cản việc ác của các ngươi, tiện thể rạch mặt ngươi.”

Người này là loại người nào chứ, đoạn tình tiết này cũng đã qua rồi còn đòi bổ sung? Chắc chắn là bởi vì bản thân trông quá xấu, ghen tị đệ tử ma giáo chúng ta đều sinh ra đã anh tuấn!

Không đợi Lãnh đường chủ nhắm mắt bị đâm, ta vươn người đứng lên, chịu đựng đau đớn như dao cắt vận lên một tia nội lực còn sót lại, tóm lưỡi kiếm của ảnh vệ kia không buông, quát chúng đường chủ: “Các ngươi rời khỏi nơi này trước, bảo vệ Lãnh đường chủ, đừng để hắn bị thương!” Đệ tử ma giáo ta, chết phải chết dưới dã tâm xưng bá thiên hạ của bản tọa, bị thương cũng phải vì đại nghiệp của bản tọa mà bị thương, không thể để người khác tùy ý bắt nạt như thế!

Ảnh vệ kia rút kiếm mấy lần, cậy ta nắm rất chắc chưa từng tuột tay. Chẳng qua là nội lực của ta không còn sót lại mấy phần, khó có thể kéo dài, liên tiếp bảo mọi người rút đi. May mà khi không đề cập tới đất diễn lên sàn, tính phục tùng của giáo chúng đối với giáo chủ ta đây coi như cao, La Việt đỡ Lãnh Quy Trần, mấy người khác cản phía sau, chưa được bao lâu đã như quạ gáy xám tỏa vào trong bóng tối.

Mọi người đều đã đi xa, thể lực ta cũng có chút chống đỡ hết nổi, buông trường kiếm trong tay ra. Ảnh vệ thấp giọng nói: “Ngươi bị thương không nhẹ, ta băng bó một chút thay ngươi nhé.” Trên tay ta quả thực cũng bị đâm một vết thương không nông, máu theo thân kiếm nhỏ giọt rơi xuống, nhuộm đen một mảng đất. Ta vốn không muốn để kẻ địch băng giúp ta, buông tay ra định liếm liếm vết thương, ảnh vệ kia lại nắm phía dưới lòng bàn tay ta, từ trong ngực xé mảnh vải trắng băng bó thay ta.

Kỹ thuật của hắn không tồi, rất nhanh đã cầm được máu trên tay ta. Nhưng mà người này mang ác ý với đệ tử giáo ta, tay ta cũng coi là bị thương trên tay hắn, nên không định cảm ơn hắn, nâng cánh tay phải đi thẳng vào nhà.

Hắn khẽ cất tiếng hỏi phía sau: “Ngươi không đi nữa?” Thanh âm hơi có chút ngột ngạt, chung quy khiến người ta có loại cảm giác bất lực.

Ôi! Không phải người qua đường giáp đều như vậy sao, cái gì cũng tốt vậy không phải thành nhân vật chính rồi? Cho dù không thể thành nhân vật chính, cũng phải là nhân vât phụ quan trọng như ta đây.

Ta đột nhiên có chút đồng cảm hắn, liền trả lời một câu: “Ngươi canh giữ ở đây, ta đi như thế nào? Chủ nhân ngươi rời đi rồi, ngươi không đi theo hắn sao?”

“Hắn sẽ trở về.”

Hắn sẽ trở về sao? Trong lòng ta mâu thuẫn không thôi, vừa ngóng trông gặp lại Ngọc Lam Yên một lần, lại sợ sau khi nhìn thấy hắn, ta sẽ mất lý trí vứt bỏ kế hoạch của chính mình, vì hắn bước lên con đường khiến ma giáo ta lật đổ đó.

Bước chân của ta chưa bao giờ nặng nề như vậy, khoảng cách ngắn ngủi vài bước, lại xa giống như đi không đến được điểm cuối. Mắt ta nhìn chằm chằm gian phòng đen như mực phía trước, trước mắt hiện lên lại là nụ cười của Ngọc Lam Yên lúc bưng bát thuốc tiến vào, từ xưa tới nay giang sơn mỹ nhân không thể có cả, những vị quân vương ma đầu cổ đại ấy, cũng từng giày vò trong lòng giống ta sao?

Không, ta tự giễu cười cười. Ta có tư cách gì nói giang sơn mỹ nhân? Có cả hay không, đó là vấn đề nhân vật chính nên suy xét, ta chỉ là một bia đỡ đạn cả giang sơn mỹ nhân đều không chạm được mà thôi.

Ngay khi ta bước vào gian nhà cỏ nhỏ kia, ảnh vệ sau lưng bỗng nhiên lên tiếng: “Bách Lý giáo chủ, ngươi và trong… quả thật bất đồng.”

Ta đột nhiên quay đầu lại, trong viện cũng đã trống rỗng. Ảnh vệ kia sớm dung nhập vào trong bóng tối, ta tạm thời cũng dứt tâm tư rời khỏi đây, trằn trọc trong giường nứt chăn cứng cả đêm.

Sáng sớm hôm sau, Ngọc Lam Yên quả nhiên lại trở về, trong tay vẫn như cũ bưng một bát nước thuốc nóng hầm hập, vẻ mặt lại có chút tiều tụy, dưới mắt cũng thâm đen. Trong lòng ta không đành, nhưng vẫn phải giả bộ cay nghiệt vô tình, nhận lấy bát thuốc hắn đưa tới im lìm uống vào, lại ném bát trên bàn.

Thuốc này đương nhiên là thuốc chữa tật tim của ta. Mặc dù hôm qua ta chọc tức hắn vô cùng, nhưng hắn vẫn tận tụy sắc thuốc chữa bệnh cho ta, nỗ lực muốn kéo gần quan hệ với ta.

Cảnh tượng ngày hôm qua hai chúng ta vì một câu lời thoại lặp lại trọn nửa ngày trời lúc ta vừa mới tỉnh lại, hôm nay không biết hắn là nghĩ thông mấu chốt nào, không kiếm chuyện với ta nữa. Hai chúng ta cứ ở trong phòng mỗi người chiếm một góc, hắn nhìn sách thuốc của hắn, ta luyện ma công của ta, một câu cũng không nói. Gặp mặt vô vị như vậy, mệt hắn cũng nhịn được, mỗi ngày đều phải đến cùng ta.

Nhưng mà lại nói, tác giả cũng không để tâm gì với công tứ ta đây, ta và Ngọc Lam Yên hẳn có duyên phận ở chung hơn mười ngày, bà tác giả cũng là nghiêm túc thiết kế cảnh tượng gặp gỡ lần đầu, phần sau chỉ tóm lược. Cho nên người cố chấp tình tiết như hắn, mới không so đo thái độ của ta.

Buổi tối chờ ta nằm xuống, Ngọc Lam Yên theo lệ cũ không biết đi đâu. Hắn vừa đi ta liền dậy tìm đường rời đi, ngoài tường bảy vị đường chủ kia của ta cũng không quay lại tiếp ứng nữa, chỉ có ảnh vệ đó sầu muộn canh giữ ở cửa ngăn cản ta. Ta biết rõ đoạn tình tiết này không tránh khỏi, cũng đành phải ở lại chờ nó kết thúc.

Mau chút kết thúc đi, thừa dịp trước khi ta còn chưa bị Ngọc Lam Yên mê hoặc đến não tàn.

Trải qua điều dưỡng mười mấy ngày, bệnh tại tim ta đỡ hơn nhiều, chẳng qua là nội lực bị phong bế lại chỉ khôi phục bốn năm phần. Danh hiệu thần y này của Ngọc Lam Yên quả nhiên không uổng, độc hạ kỳ dị như vậy, bằng ma môn tâm pháp của ta lại cũng khó giải hết. Theo như tình tiết định ra từ trước ta hẳn là không trúng độc này, hắn chậm chạp không chịu giải độc cho ta, hẳn là sợ ta tự mình rời đi, ảnh hưởng tình tiết tiếp theo phát triển.

Nghĩ như vậy, nói không chừng trong thuốc hắn cho ta còn trộn lẫn hóa công tán. Nhưng miễn là thứ hắn bưng tới, cho dù hạ cự độc ta sợ là sẽ mắt cũng không chớp uống vào…

Không đợi ta hạ quyết tâm không lại uống thuốc của hắn, hắn cũng không đưa thuốc cho ta nữa. Trong viện hoàn toàn yên tĩnh, nhĩ lực như ta cũng không nghe được tiếng động gì, nhưng ta biết ảnh vệ áo đen kia vẫn đang giám thị ta. Trong phòng không ăn không uống — mặc dù đối với công thụ trong tiểu thuyết đam mỹ mà nói, chỉ có công năng H mới là tồn tại tất yếu, đòi hỏi sinh lý khác đã sớm không còn, thế nhưng giờ đây một mình đợi trong cái phòng này, ta vô cùng hi vọng có một chậu đồ ăn vặt và một ấm nước trà lớn, tốt nhất còn có hai quyển sách cho ta tiêu khiển.

Đợi đủ một buổi sáng, Ngọc Lam Yên mới rốt cuộc lại xuất hiện, trong tay còn cầm đồ ăn trưa ta muốn. Mặc dù hơi sai khác với lý tưởng của ta, hắn xách chính là thức ăn chay tinh xảo Giang Nam và rượu mơ, ta vẫn cảm thấy vô cùng thỏa mãn, giúp hắn bày bàn, đối ẩm với hắn.

Rượu quá ba tuần, ta bỗng nhiên cảm thấy trên người khô nóng từng cơn, máu chảy toàn thân dường như đều tuôn về phía cơ quan nào đó ở nửa người dưới. Tình hình như thế ta dù chưa trải qua, nhưng trong lòng lại rõ ràng — ta vừa rồi đã uống xuân dược thương vàng không đổ chuyên dùng cho tiểu công!