Toàn thân ta căng cứng, từ sợi tóc đến ngón chân đều đang run rẩy, thậm chí khi ngón tay ấy cắm vào trong cơ thể ta, ta cũng chưa từng nghĩ tới phải chống cự, mà là co rút bắp thịt phía dưới, dùng sức siết lấy nó, cảm thụ cảm giác thứ kia từng chút thâm nhập trong cơ thể ta, căng mở thành ruột.

Ảnh vệ lại từ phía sau lưng lật mặt ta qua, môi lưỡi ấm mềm thân mật hôn lên, da thịt trong bắp đùi bị chân y cọ, cảm giác ngưa ngứa làm ta cố hết sức muốn khép chân lại, lại bị chân và tay y chặn, chỉ có thể mặc y chơi đùa ma sát.

Ngón tay tiến vào trong cơ thể ta kia cũng di chuyển càng lúc càng nhanh, mỗi lần rút ra dường như đều mang theo nước dính nhớp, khiến tiến vào tiếp theo càng thêm thông thuận. Nhiều ngón tay hơn cũng chen vào trong cơ thể ta, bên trong bị y ấn xoa, quấy nhiễu, lần lượt rút ra sau đó đẩy vào. Cảm giác đau nhói ban đầu đã hoàn toàn tê dại, ta thậm chí không tự giác vặn xoắn thân thể lựa ý hùa theo nó, muốn thể hội nhiều hơn cái loại an ủi khác thường đó.

Ảnh vệ kia lại đột nhiên rút tay ra, cái loại cảm giác trống rỗng này khiến ta tỉnh táo trong nháy mắt, hoặc là càng mơ hồ, tay không kìm lại được duỗi về phía dưới, muốn bù lại cái loại cảm giác phong phú vừa mới mất đi đó.

Sau đó cái tay này liền bị người tóm được, quấn trên cổ y. Y lật thân thể ta qua, nhìn ta thật sâu, ngay tại chỗ gần đến mức khiến ta thấy không rõ tướng mạo y gọi ta: “Phong Cương, Phong Cương…”

Ta không biết y muốn nói cái gì, nhìn một khuôn mặt to gần như vậy chung quy cảm thấy hơi chóng mặt, liền nhắm mắt duỗi tay kia xuống phía dưới, lại bị y kéo lên, đặt cạnh mặt.

Người này thật sự là phiền, làm chi luôn muốn quấy rầy ta chứ? Ta lại không xin y làm gì. Luận kỹ thuật an ủi hậu huyệt, thật ra ta mới là chuyên gia. Chính là nghĩ đến kỹ thuật này sắp dùng trên người mình, trong lòng vẫn là có chút thê lương.

Ta lặng lẽ cuộn một chân chuẩn bị đẩy y ra, y lại bỗng nhiên buông tay ta, tóm lấy khuỷu chân ta, gác cái chân kia trên vai y. Ta chỉ cảm thấy đầu nặng gốc nhẹ, máu toàn thân đều chảy ộc về phía trên đầu, chỗ dưới eo ngược lại treo ở không trung.

Ta còn chưa kịp phản ứng, một thứ cứng rắn cực đại liền húc vào huyệt khẩu vẫn chưa hoàn toàn khép kín của ta, nhẹ nhàng chạm mấy cái bên ngoài, sau đó là thẳng tiến không lùi đâm vào. Có lẽ là công việc chuẩn bị lúc trước thích hợp, mặc dù cũng đau, nhưng cũng không có đau đớn như nghẹt thở như trước, ngược lại là cái loại cảm giác thỏa mãn trống rỗng đã lâu, cuối cùng cảm giác thỏa mãn nhận được an ủi mạnh hơn một chút.

Ta nhịn không được ngẩng đầu lên, thở hổn hển thật sâu, từ chỗ cổ họng tiết ra một âm thanh mơ hồ. Ảnh vệ kia cúi đầu cắn một cái trên trái cổ ta, lại nhẹ nhàng liếm hôn quanh chỗ đó, động tác vô cùng nhẹ nhàng, tựa như sợ cắn đau ta.

Nhưng chỗ phía dưới đó của y ngược lại không sợ làm đau ta, hai tay nắm eo ta không ngừng đâm vào thật sâu, lại rút ra, lại đi vào, mỗi một lần đều đâm làm ta toàn thân run rẩy, eo gần như sắp gãy dưới thân y, nếu không phải là bị y nắm đỡ như thế, đã sớm co quắp trên mặt đất không thể nhúc nhích.

Mồ hôi theo mặt ta chảy xuống đất, toàn thân đều là hơi nóng và chất lỏng thân thể hai người ma sát sinh ra, điểm mẫn cảm nhất trong thành ruột kia bị y nhiều lần va chạm nhào nghiền, khoái cảm nhiều đến mức khiến người ta khó mà chịu đựng hết lần này đến lần khác tập kích thần kinh ta, cán vừa mới mềm xuống không bao lâu một lần nữa dựng đứng, cọ xát trên bụng dưới cứng giống như sắt của ảnh vệ kia, phía trên một lần nữa chảy ra nước trắng đặc.

Tay ảnh vệ kia lại nắm lấy thứ nam giới cao vút của ta chinh phạt, trượt nước vừa mới phun ra. Khoái cảm xen lẫn trước sau cướp đi toàn bộ lý trí ta, ta chỉ nhớ nắm thật chặt cổ người trước mắt này, hai chân dùng sức kẹp chặt y, thúc giục y một lần lại một lần mang cho ta khoái lạc mới.

Sau đó ta cũng không nhớ y bắn trong bụng ta mấy lần, căng tới mức cái bụng vốn chỉ uống được tròn vo của ta giống như đang mang thai… Vẫn là đừng rủa bản thân như thế, ta bây giờ đã đủ thảm rồi, lại mang thai nữa, còn sao có mặt mũi làm người?

Ảnh vệ phát tiết xong cũng không lập tức rút khỏi thân thể ta, cái loại cảm giác bị lấp đầy này lúc nào cũng kích thích thần kinh của ta. Ta buồn ngủ đến cực điểm, nhưng bởi vì tận tình quá độ, nơi yếu ớt nhất cũng nhói nhói không chịu nổi, mặc dù nhắm mắt nhưng không cách nào hoàn toàn đi vào giấc ngủ. Lúc nửa mê nửa tỉnh, chỉ cảm thấy ảnh vệ ấn rất lâu chỗ mạch môn của ta, lại dường như cực vui mừng khẽ nói chút gì, nhưng chung quy không nghe rõ nội dung trong câu nói.

Lúc ta lại mở mắt trời đã sáng, hơn nữa ta cũng không phải thân thể trần truồng ngủ trong rừng cây, mà là nằm trên một chiếc giường mặc dù không được tốt lắm nhưng cũng có thể chịu đựng. Gian phòng thoạt nhìn có chút cũ nát, mọi gia cụ đều thấp bé đơn sơ, ngoài phòng nắng đẹp, xa xa không trung truyền đến từng đợt tiếng chim hót.

Tình hình này cũng thật giống mấy tháng trước, lúc ta mới bị tiểu thụ kia bắt xuống núi chuẩn bị đi theo tình tiết. Mới nghĩ như vậy, cửa đã bị im hơi lặng tiếng đẩy ra, một người áo đen bưng một bát nước thuốc chậm rãi bước qua, thật như ngày ấy tái hiện trước mắt.

Đáng tiếc người trước mắt này không phải Ngọc Lam Yên, ta cũng… Không, ta vẫn là giáo chủ ma giáo! Võ công họ Thu cao thì đã sao, y chiếm Xử La sơn thì đã sao? Giáo chủ ma giáo là Bách Lý Phong Cương ta, chỉ cần ta còn một hơi thở cuối cùng, tuyển nhân thủ khác dựng lại ma giáo cũng không phải là việc khó. Còn cơ nghiệp trên Xử La sơn — Thu Lam Tự sớm muộn sẽ chết trên tay đôi nhân vật chính đó, dù ta đấu không lại y, chẳng lẽ còn không đủ sức cầm cự đến khi quyển sách này kết thúc, lại trùng chỉnh ma giáo?

Ta nhất thời chí khí lại giương cao, hai tay chống một cái, ngang hông dùng sức, thân trên cố gắng nâng lên — lại hung hăng té xuống. Cổ tay đau giống như lửa đốt, dùng một chút lực đã nghe thấy tiếng vang canh cách, eo lại khỏi phải nói, quả thực giống như bị tảng đá lớn tươi sống nghiền gãy.

Tên từ ngoài tiến vào kia thấy ta ngã xuống, nhanh chóng chạy tới, thuận tay đặt thuốc trên bàn bên giường, một phen đỡ ta dậy. Vẫn là thần thái trung thành đến uất ức ấy, vẫn là cái loại tư thái không có chút cảm giác tồn tại ấy, ta theo lực đạo của y ngồi dựa trên chồng chăn, tỉ mỉ nhìn gương mặt này.

Ta thế nhưng bị một người qua đường Giáp đè, công năm ta đành nhịn, giống loại người qua đường Giáp ngay cả công cũng không tính này… Một luồng sát ý ngăn không được phát ra, ảnh vệ kia cũng dường như bị khí thế của ta dọa, lui về phía sau, nhưng lại vững vàng đứng lại, cầm lấy thuốc đưa tới trước mặt ta.

“Bách Lý giáo chủ, xin thứ cho ta tự ý mang ngươi tới đây. Nhưng vết thương trên người ngươi quá nhiều, lại trúng thuốc độc của chủ nhân, nếu không điều dưỡng tử tế…”

“Bất lợi cho thai nhi có phải không?” Ta cười lạnh một tiếng, thân vươn tay cầm lấy bát thuốc, cổ tay lật một cái ụp toàn bộ nước thuốc lên người y. “Ta điều dưỡng tử tế hay không, sinh đứa bé này hay không, có liên can gì tới ngươi? Chủ nhân ngươi hạ cho ta là thuốc gì, độc tính khi nào phát tác? Ma giáo cũng đã không phải của ta, tình tiết sau này ta cũng vô lực lại đi, ngươi vẫn là về bên cạnh Ngọc Lam Yên báo cáo việc này cho hắn, bảo hắn đi tìm Thu Lam Tự đi!”

Ảnh vệ rũ mắt nhìn bát không trong tay y, thần sắc ảm đạm, chỉ khẽ nói: “Bách Lý giáo chủ, không phải vậy, ta cũng là vì tốt cho ngươi. Thuốc này có lợi cho vết thương của ngươi, ta… ta lại thay ngươi đi sắc một bát.” Dứt lời chậm rãi xoay người, cúi đầu đi ra ngoài.

Nếu sớm một ngày ta không chừng còn có thể bị y lừa, thấy người này đáng thương, nhưng nay trên người ta nơi chốn đau nhức đau tức không có cái nào không phải là y lưu lại, nếu còn có thể nhận con sói này thành dê, chính là chết cũng là tự mình đáng đời.

Nhưng người này rốt cuộc là vì sao? Nếu nói là vì tình tiết không thể giết ta, y gian dâm ta cũng thế, an thai thay ta cũng thế, rõ ràng cũng không hợp ỵ́ tác giả; nếu nói là vì mệnh lệnh của chủ nhân — Ngọc Lam Yên chỉ sai y đưa ta tới dưới Xử La sơn, hiện tại y vì sao còn không rời đi?

Chẳng lẽ còn có thiết lập gì ta không biết, tỷ như đứa con nam nam sinh ra có thể chế luyện ma dược gì đó khiến người ta võ công đệ nhất thiên hạ các loại, cho nên y mới để tâm cái bụng này hơn cả ta?

Thừa dịp y đi, ta vội vàng lật xem tình tiết mấy chương gần đây. Thế nhưng tác giả không viết tí gì đến vấn đề của ta và ma giáo chúng ta, vẫn xoắn xuýt trên người ba người tiểu thụ và công chính quy còn có Tiển Băng Nhận. Có điều đất diễn của Tiển Băng Nhận cũng không nhiều, nhìn thế nào cũng có loại cảm giác cố tình gây sự công thụ chính quy, y chính là một đại nha đầu bưng trà đưa nước xem náo nhiệt.

Ôi, mặc kệ đám người kia.

Ta lòng tràn đầy nghi vấn lại không mảy may chiếm được giải đáp, bất đắc dĩ lại lật ngược lật xuôi cả quyển sách xem mấy lần, ngay cả tập thiết lập cũng lật ra, từ ma giáo đến bối cảnh thế giới đại chúng nhất cũng không bỏ qua, lại vẫn là không được cái gì.

Ảnh vệ kia trái lại lại bưng thuốc tiến vào, ta đang bận tâm cái này, đâu có công sức để ý đến y, lạnh lùng quát: “Chuyện của bản tọa không cần người qua đường Giáp ngươi quản, cút ra ngoài!”

Y ngoan ngoãn bưng bát tiến tới trước mặt ta, ta phất tay lại muốn đập cái bát kia, lại bị y nắm cổ tay, một luồng chân khí nhập vào cơ thể, lập tức toàn thân rã rời, ngay cả hơi sức giơ tay lên cũng không còn. Y thừa cơ đến bên cạnh ta, một tay kéo lưng ta, ôm ta vào lòng, cúi đầu uống một hớp thuốc nhỏ, lật mặt ta đưa vào trong miệng.

Người này sao dám vô lễ như thế! Đợi thân thể ta khỏe lại, nhất định phải giết y, lại dẫn người xông vào trại huấn luyện ảnh vệ, ngay cả sào huyệt của y cũng xử!

Ảnh vệ kia vẫn chặn miệng ta, lưỡi tùy ý quấy trong miệng ta. Ta thật sự chịu không nổi, đành phải nuốt xuống ngụm nước thuốc ấy, y vừa rồi buông ta ra, lại cúi đầu uống một ngụm thuốc. Ta thực sự không muốn lại chịu hạng sỉ nhục này nữa, buộc lòng phải chịu thua nói: “Buông, ta tự uống là được.”

Y lại không ngừng chút nào, từng ngụm từng ngụm bón nước thuốc vào trong miệng ta, chốc chốc liếm nước thuốc trào ra khóe môi vào miệng. Mãi đến khi giọt thuốc cuối cùng đều vào trong miệng ta, y mới từ trong ngực móc ra một chiếc khăn tay lau miệng thay ta, mang theo nụ cười khổ dối trá đáp: “Tại hạ nguyện đồng cam cộng khổ cùng Bách Lý giáo chủ, chỉ mong giáo chủ chớ lại đề phòng tại hạ như vậy nữa.”

Xí! Ta nhắm mắt lại ổn định cơn thở gấp, chỉ cảm thấy tay y không ngừng động đậy phía sau ta, càng ngày càng trượt xuống dưới.

Không thể còn tiếp tục như vậy! Ta ngưng thần tụ lực, cầm ngược tay y: “Ngươi lại muốn làm cái gì?”

Khóe môi y chậm rãi hạ xuống, cực chân thành, tựa như là lo liệu toàn vì ta nhìn về phía trong mắt ta, mềm giọng đáp: “Ngươi đã mê man ba ngày rồi, ta sợ trì hoãn tiếp nữa, không tốt cho cơ thể ngươi — từ sau khi ngươi có đứa bé này, thân thể thời gian qua không được như xưa phải không?”

Nếu không có chủ tớ các ngươi hạ độc ta, thân thể ta sao có thể không bằng lúc trước? Ta nắm chặt tay y, rõ ràng cự tuyệt nói: “Bản tọa nói như thế nào cũng là công bốn có danh phận, ngươi cũng biết, ta và giáo chúng ma giáo tương lai còn có không ít đất diễn. Ngươi vây bản tọa ở chỗ này dễ dàng, nhưng trong mười tháng này sẽ vuột mất bao nhiêu tình tiết? Nếu như bản tọa thực sự sinh con, lại làm sao bàn giao với độc giả?”

Y trái lại nở nụ cười, rút cái tay bị ta nắm lấy ra, thản nhiên nói: “Bách Lý giáo chủ, nếu ngươi thật sự để ý tình tiết, để ý độc giả, hiện bây giờ phải nên ở trong ma giáo cùng chúng đệ tử bàn bạc làm sao thu chủ nhân ta vào tay, nhưng vì sao năm lần bảy lượt trốn tránh?”

Ta quay mặt nhìn phía ngoài cửa sổ, cũng không trả lời y. Y lại chen chen về phía bên cạnh ta, ôm chặt ta vào lòng, áp vào cần cổ ta nói: “Bách Lý giáo chủ, ta cũng không phải là người qua đường Giáp gì, mà là công ba. Ta cũng có rất nhiều đất diễn phải lên sàn, thế nhưng việc có nặng nhẹ, thân thể của mình chung quy quan trọng hơn so với mấy lần lên sàn, mấy câu bình luận của độc giả, ngươi nói có phải không?”

Vâng, anh công ba đến cả văn án cũng bị tác giả bỏ quên đã chính thức lộ diện =))