Con trai là nam phụ - Chương 6 (2)

Tác giả: Hà Lam

Editor: Lạc Tiếu - 28/01/2019

Giờ phút này đã gần tới giờ bọn trẻ đi học, dưới lầu truyền đến tiếng con nít vui đùa ầm ĩ.

Sau khi Đường Táo ăn xong trứng luộc, nó tự giác đi đến một bên, đeo cặp sách lên vai chuẩn bị xuống lầu chờ xe bus trường học. Đường Dĩ Tố thấy vậy, nhanh chóng mang giày, chuẩn bị cùng thằng bé đi xuống.

""Người muốn ra cửa?"" Đường Táo quái dị mà nhìn cô một cái.

""Má mi đưa con đi ngồi xe bus trường học."" Đường Dĩ Tố nói như lẽ đương nhiên.

Sau khi phát hiện Đường Táo nhìn chằm chằm mình không nói, cô lập tức phản ứng lại.

Không đúng, nguyên thân ẩn dấu Đường Táo lâu như vậy không bị phát hiện, một chút tin tức về thằng bé cũng không có, chứng minh hằng ngày cô là một người vô cùng chi tiết cẩn thận, ngăn chặn hết thảy khả năng bị người ta phát hiện ra cô còn có đứa con trai.

Vậy nên cô sẽ không cùng thằng bé ngồi xe bus trường học, mọi chuyện đều phải do một mình Đường Táo tự đi tự về?! Đường Dĩ Tố thật sự bị suy đoán này của mình dọa rồi!!

Xã hội hiện đại loạn như vậy, Đường Táo mới bốn tuổi, còn đáng yêu dễ thương, nguyên thân không sợ thằng bé bị người ta ôm đi mất sao?!

Quả nhiên, ngay sau đó Đường Dĩ Tố nghe âm thanh nho nhỏ rầu rĩ nói: ""Người không phải sợ bị người ta phát hiện ra con sao. Không cần má đưa đi, người đứng bên cửa sổ nhìn con lên xe là được.""

Nếu là ngày thường, khẳng định là cô sẽ kiên trì muốn đưa Đường Táo đi học, nhưng nghĩ đến tai tiếng của nguyên thân cùng Tống Thần Hạo, nhiệt độ còn chưa giảm, chắc chắn fans của Tống Thần Hạo sẽ tìm mọi cách nhìn chằm chằm Đường Dĩ Tố. Cô cũng chưa chuẩn bị tốt để công khai sự có mặt của Đường Táo, thời khắc mấu chốt này, vẫn nên cẩn thận một chút mới được.

Đường Dĩ Tố nghĩ nghĩ, đành phải nói: ""Ừm"".

Nói xong, đột nhiên cô nhớ tới một việc, lập tức xoay người chạy vào trong bếp.

Đường Táo không nghĩ tới mẹ nó dứt khoác rời đi như vậy, nhìn bóng dáng Đường Dĩ Tố biến mất ở ngã ngoặc, nó nhấp nhấp môi, đeo cặp sách đi đến cạnh cửa, đầu tiên mở chốt bảo hiểm ra, sau đó chuẩn bị mở cửa đi ra ngoài.

Đường Dĩ Tố vội vàng vọt vào bếp, quả nhiên nhìn thấy ly nước huyết ngọc đã chảy ra thạch tuyền. Ở bên cạnh ly nước, còn bình nước nhỏ, là ngày hôm qua khi cô quét tước nhà cửa tìm được. Bình nước này là hoàn toàn mới, còn chưa mở bao bì, phía trên có nút ấn hình hoạt hoạ, vừa nhìn là biết đồ của con nít, không biết vì sao nguyên thân không lấy ra cho Đường Táo xài.

Tối hôm qua trước khi ngủ Đường Dĩ Tố có lên mạng tìm kiếm một chút, phát hiện hiện tại không ít giáo viên mầm non yêu cầu phụ huynh chuẩn bị bình nước cho trẻ. Nếu thân thể đứa nhỏ không thoải mái, cần phải uống thuốc, hoặc là yêu cầu bổ sung dinh dưỡng gì, thì đem chất lỏng đó để trong bình nước, cũng tiện cho trẻ khi ở nhà trẻ kịp thời bổ sung.

Đường Dĩ Tố vừa nhìn thấy, đã cảm nhận đây quả thực chính là vì Đường Tiểu Táo nhà cô mà chuẩn bị. Cho nên, tối hôm qua, sau khi cô quét tước xong phòng bếp, liền thuận tay rửa sạch bình nước, sau đó đặt ở phòng bếp, để hôm nay sử dụng.

Giờ phút này, Đường Dĩ Tố súc lại bình nước một lần nữa, rồi nhanh chóng đổ thạch tuyền vào, sau đó vừa bước ra ngoài, vừa vặn đóng bình nước lại.

""Ai, sao con lại tự mình mở cửa vậy, Đường Táo, từ từ!"" Thấy Đường Táo muốn đi ra ngoài, cô vội vàng gọi thằng bé lại.

Đang ôm cái cặp nhỏ chuẩn bị xuống lầu, nghe được tiếng của Đường Dĩ Tố, Đường Táo quay người lại nhìn cô.

Đường Dĩ Tố đóng chặt nắp bình nước, điều chỉnh móc treo bình nước một chút, vừa giải thích vừa treo lên người Đường Táo: ""Mang đi nhà trẻ, khi con khát nước thì uống, biết không. Nếu uống xong mà mặt bỗng nhiên bị dơ, má mi còn chuẩn bị khăn giấy để trong cặp con, lấy khăn giấy lau mặt, lau lau tay, lau xong thì quăng vào thùng rác, biết không.""

Dường như rất sợ Đường Táo không hiểu, vừa nói cô còn vừa không ngừng dùng động tác chỉ dẫn.

Đường Táo dại ra nhìn bình nước treo trên người mình: ""Nhà trẻ có nước uống..""

""Cái này là má mi chuẩn bị cho con, con khát nước thì uống cái này sẽ tốt hơn."" Đường Dĩ Tố cường điệu nói, ""Không được phép làm đổ nước bên trong ra, bình nước nhớ phải mang về, biết không?""

Đôi tay nhỏ của Đường Táo túm chặt bình nước, tựa hồ có chút không kịp phản ứng.

""Còn có, chờ lát nữa khi con đi xuống, má mi đứng ở bên cửa sổ nhìn con, nếu là có người xấu đột nhiên muốn bắt con, con phải kêu to, má mi lập tức lao xuống bảo hộ con, biết chưa?"" Đường Dĩ Tố dặn dò nói.

Đầu Đường Táo chậm rãi cúi xuống, không cho Đường Dĩ Tố nhìn thấy biểu cảm trên mặt, nó tựa hồ có chút không kiên nhẫn, nói: ""Dong dài, biết rồi.""

Vừa nghe khẩu khí ghét bỏ của nó, trong lòng Đường Dĩ Tố tức khắc ai thán liên tục. Mới qua một ngày, vậy mà cô đã bị người ta ghét bỏ mình dong dài! Trước đó mấy ngày, cô vẫn luôn cảm thấy mình cũng là một đứa trẻ mà, thật không dễ dàng!

""Tốt, vậy con đi học đi, má mi cũng phải chuẩn bị công tác."" Nghe tiếng ở dưới lầu, hình như xe bus trường học đã tới rồi, Đường Dĩ Tố phất tay nói.

Đường Táo túm kia bình nước nhỏ, nghe được mẹ nó nói những lời này, lập tức ngẩng đầu nhìn.

""Làm sao vậy?"" Thấy biểu tình thằng bé có chút kỳ quái, Đường Dĩ Tố hỏi.

Đường Táo lại nhanh chóng cúi đầu: ""Cảm ơn má mi.""

""...?"" Sao lại bỗng nhiên khách khí như vậy?

""Tối nay con sẽ trở về, sẽ không quấy rầy đến người."" Thằng bé nói xong, không đợi Đường Dĩ Tố kịp phản ứng, lập tức chạy xuống lầu.

Chờ khi chạy đến lầu hai, nghe được trên lầu truyền đến tiếng đóng cửa, Đường Táo vẫn luôn thấp đầu, rốt cuộc nâng mặt lên. Nó xem xét, nhìn về hướng lầu ba, xác nhận Đường Dĩ Tố đã vào nhà, nhìn không thấy mình, khóe miệng luôn mím rốt cuộc buông ra, khóe miệng không chịu khống chế mà hướng lên trên tủm tỉm cười.

Kéo bình nước nhỏ đang được móc trên thắt lưng ra, đưa tới trước mặt, Đường Táo nhìn kỹ bình nước nhỏ từ trên xuống dưới, lăn qua lộn lại vài cái, sau đó lại sờ qua sờ lại vài lần. Sau một hồi lâu, Đường Táo mới cảm thấy mỹ mãn mà tiếp tục treo bình nước nhỏ ở trên người, ở nơi Đường Dĩ Tố nhìn không thấy, hừ ca nhảy nhót một lúc.

Bất quá vừa đi ra hàng hiên, Đường Táo lại lập tức khôi phục bộ dáng bình thường, nghiêm trang mà đi lên xe bus, tìm được chỗ ngồi xong, sau đó nó nhìn qua cửa sổ xe, hướng mắt về phía lầu ba.

Vậy mà Đường Dĩ Tố mở cửa sổ, dang hai cánh tay ra ngoài, thấy thằng bé nhìn qua, còn phất phất tay.

""A.., người kia là mẹ của bạn sao?"" Tiểu bằng hữu ngồi bên cạnh Đường Táo cũng bị Đường Dĩ Tố gây chú ý, nhịn không được hỏi.

""Hừ, quỷ ấu trĩ."" Đường Táo còn nhớ rõ Đường Dĩ Tố đã từng nghiêm túc nói với nó, ở bên ngoài không thể thừa nhận mình là con trai cô, cho nên rầm rì một tiếng, miễn cưỡng xem như đáp lại.

Chẳng qua, sau khi nói xong, khóe miệng Đường Táo vẫn là nhịn không được trộm kiều lên, một đường gắt gao ôm bình nước nhỏ kia vào nhà trẻ.