Editor: Lạc Tiếu - 16/03/2020

Vì vậy, dưới ánh nhìn mờ mịt chăm chú của nhóm người nhân viên công tác, Lục Châu, Trần Trường An cùng Ninh Duy theo thứ tự rời đi, trò chơi này bắt đầu với bong bóng hường bay lung tung, cuối cùng lại kết thúc bằng một tình thế cực kỳ cổ quái.

"Sao lại thế này, Trần đạo cùng Lục tổng có vẻ như đã đạt thành một hiệp nghị nào đó?"

"Bọn họ vừa mới làm trò gì gì bí hiểm vậy? Ngay cả một chút tui cũng không hiểu? Vấn đề IQ sao?"

"Tóm lại, chính là ngày mai được nghỉ ngơi, đúng không?"

"Oa oa oa, Trần đạo ngày mai không ở đây, có phải đoàn phim chúng ta cũng được nghỉ không?!" Rất nhanh đã có nhân viên công tác phản ứng lại, cao hứng kêu lên.

"Thôi bớt nằm mơ đi, Trần đạo không có thì còn vài vị phó đạo diễn kia, cảnh quay của Bành Hiểu Vũ cùng Lâm Tâm Di còn chưa xong đâu! Nhưng đúng là Dĩ Tố có thể nghỉ một ngày, cảnh quay của cô ấy đều do Trần đạo tự mình phụ trách......" Nói, một nữ nhân viên công tác như có chút suy tư nhìn Đường Dĩ Tố.

Đường Dĩ Tố bị cô nàng nhìn chằm chằm, cả người lông tơ dựng đứng, sợ bị truy hỏi thì không biết trả lời sao cho tốt, cô nhanh chóng tìm cớ bỏ chạy.

Nữ nhân viên công tác nhạy bén kia nhìn bóng dáng chạy trối chết của Đường Dĩ Tố, lâm vào suy nghĩ sâu xa.

"Làm sao vậy, sao lại có vẻ mặt này?" Một người khác thò mặt qua hỏi.

Cô nàng nhân viên công tác chậm rãi nói: "Sao tui lại cảm thấy chuyện này có chút đáng ngờ nhỉ?"

"Không đúng chỗ nào cơ?" Người kia hỏi.

"Lục tổng cùng Trần đạo, vì sao lại tới đây chơi trò chơi với chúng ta?" Nữ nhân viên công tác nhíu mày nói.

"Bởi vì Ninh biên chơi với chúng ta, sau đó lại kêu hai người kia tới chứ sao." Người kia đơn giản trả lời.

Nữ nhân viên công tác nỗ lực hồi tưởng lại các chi tiết: "Không đúng, vốn dĩ Trần đạo không định tham gia, là Lục tổng khuyên một câu, Trần đạo mới ngồi xuống."

"Ừ ừ, đúng rồi, vậy thì có vấn đề gì?" Người kia vẫn không rõ.

"Sau khi Lục tổng khuyên Trần đạo cùng ngồi xuống, ban đầu là học hỏi cách chơi, ngay sau đó, nương theo trò chơi này, tỏ tình với một người trong nhóm chúng ta." Cô nàng nhân viên công tác phân tích, "Tỏ tình xong, còn đánh đố Trần đạo, yêu cầu lão ấy ngày mai nghỉ ngơi một ngày, cùng Lục tổng đi trấn trên."

"Ờ, có cái gì không đúng sao?" Người kia mờ mịt nói.

"Anh không cảm thấy, Lục tổng vừa lợi dụng trò chơi này, tỏ tình với người kia, đồng thời còn......"

Người kia truy vấn: "Đồng thời cái gì?."

Nữ nhân viên công tác nhắc nhở: "Lục tổng vừa rồi hỏi Dĩ Tố một vấn đề, Dĩ Tố trả lời, muốn nghỉ ngơi một ngày để nghiền ngẫm nhân vật. Ngay sau đó, Trần đạo là người phụ trách quay Dĩ Tố lại phải cùng Lục tổng đi trấn trên. Vậy chẳng phải là ngày mai, Dĩ Tố thật sự được nghỉ ngơi một ngày sao?"

Người kia ngẩn ra, sau đó đột nhiên trừng lớn đôi mắt: "Cô nói... Chắc không có khả năng đâu?! Lục tổng hỏi Dĩ Tố vấn đề kia, không phải tùy tiện hỏi sao? Hơn nữa, Dĩ Tố mới vừa đề nghị, anh ta liền lập tức giúp Dĩ Tố làm được... Làm gì có chuyện đó?!"

"Quan trọng nhất chính là, đây là lần đầu Lục tổng chơi cái trò Nói thật hay mạo hiểm, lại còn chai nước suối kia, đều là quay hên xui, sao anh ta có thể nhắm chuẩn như vậy. Cho dù Lục tổng có thể làm được, Trần đạo của chúng ta là người dễ lừa vậy hay sao? Chắc chỉ là trùng hợp thôi."

"Ai biết được..." Nữ nhân viên công tác nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy, việc sắp đặt mọi thứ trong trò chơi tùy cơ như thế này, lại còn từng bước từng bước một đạt được mục đích của mình, thật sự là có chút khó khăn.

Bọn họ còn không có xác định người Lục Châu có phải Đường Dĩ Tố hay không.

Thậm chí, cẩn thận nghĩ lại, lúc Lục Châu chơi trò chơi, tuy rằng anh ta thoạt nhìn thập phần chân thành, nhưng người có thân phận như anh ta, lại chưa từng có nụ hôn đầu tiên, không có bạn gái, rồi còn gặp được người muốn kết hôn nhưng cô gái kia vậy mà còn không đồng ý, hiện tại còn đang theo đuổi.

Nghe qua quả thực như phim thần tượng, không có tí sức thuyết phục nào!

Nghĩ vậy, nữ nhân viên công tác cũng lắc lắc đầu, "Thôi, không nghĩ nữa, phó đạo kêu kìa, chúng ta mau qua đó đi."

Bởi vì trạng thái của Đường Dĩ Tố không phải rất tốt, nội dung buổi chiều quay vẫn chủ yếu xoay quanh vai phụ.

Lại bởi vì Trần Trường An đáp ứng ngày mai sẽ cùng đi với Lục Châu một chuyến, cho nên bắt đầu từ buổi chiều, Trần Trường An đã an bài công việc ngày mai cho cả đoàn phim.

Từ chiều nay đến tối mai, Đường Dĩ Tố không cần đóng phim, thời gian này, đoàn phim cũng không muốn lãng phí, tranh thủ quay suất diễn của nam xứng cùng nữ xứng vậy.

Theo tiến trình quay phim, bộ điện ảnh dần dần đi hướng kết thúc, Đường Dĩ Tố cũng rốt cuộc hiểu rõ, vì sao lúc trước Bành Hiểu Vũ lại muốn dẫn Hàn Thu Nhã theo để đóng vai nam nhị cùng nữ nhị.

Tuy rằng Đường Dĩ Tố là diễn viên chính, nhưng cả bộ điện ảnh cũng không phải hoàn toàn lấy thị giác Chu Tinh để tiến hành câu chuyện.

Chu Tinh chỉ là một mặt kính lúp, Trần Trường An thông qua cô, chỉ ra toàn bộ sự ngu muội cùng hắc ám của Nam Mộc thôn cho người xem.

Mà Lý Hưng Xương cùng Dương Như Yến tuy rằng là chỉ là vai phụ, nhưng trong bộ điện ảnh của Trần Trường An, mỗi nhân vật đều vô cùng lập thể*, mỗi người đều có điểm sáng của riêng mình, càng khai quật thì càng tìm được nội dung làm người suy nghĩ sâu xa.

*thể hiện đối tượng dưới nhiều góc nhìn khác nhau trong cùng một thời điểm.