Editor: Lạc Tiếu - 17/02/2020

Từ khi biết người tới là Lục Châu, Đường Dĩ Tố vẫn còn chưa phục hồi tinh thần, nghe được có người đề nghị như vậy, cô chỉ có thể cười gượng một tiếng.

Cũng may cảnh quay tiếp theo rất nhanh đã bắt đầu, theo tiếng réo gọi của Trần Trường An, Đường Dĩ Tố rốt cuộc thoát thân, chạy nhanh trở lại ôm đùi hắn.

Biết Lục Châu đang đứng xem ở bên cạnh, Đường Dĩ Tố thoáng bị ảnh hưởng một ít, bất quá cô tiến vào trạng thái rất mau. Sau khi NG hai lần, Đường Dĩ Tố đã nhanh chóng đem tạp niệm bài trừ, toàn tâm toàn ý trở thành Chu Tinh.

Tới giờ cơm chiều, không cần Đường Dĩ Tố đề nghị, Trần Trường An quả nhiên kết thúc công việc sớm, yêu cầu mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm.

Đối với đề nghị này, Đường Dĩ Tố lấy cớ đã ăn bánh bao đến no căng, sau khi xin phép với Trần Trường An, thừa dịp không người chú ý, cô vội vàng chuồn êm trở lại khách sạn.

Bình thường mười giờ hơn mới kết thúc công việc, lại gọi video với Đường Táo. Hôm nay mới tám giờ tối đã trở lại, Đường Dĩ Tố có chút tâm ngứa khó nhịn. Tuy rằng có chút thực xin lỗi Lục Châu, nhưng khi vừa đặt chân đến khách sạn, việc cô làm đầu tiên vẫn là gọi điện cho con trai mình.

Quả nhiên, hiếm khi mới được gọi sớm với mẹ, Đường Táo cao hứng vô cùng, nét vui vẻ trên mặt căn bản không giấu được, cả đêm đều cười tủm tỉm.

Nhìn thấy vậy, Đường Dĩ Tố cũng nhịn không được thầm vui vẻ.

Từ tám giờ cho tới hơn mười một giờ, hai mẹ con thống thống khoái khoái hàn huyên cả đêm. Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, Đường Dĩ Tố vẫn còn chưa tẩy trang, Đường Táo liền thúc giục cô nhanh chóng rửa mặt ngủ sớm.

"Dạ dạ dạ, Đường đại nhân." Đường Dĩ Tố đùa vui đáp.

Sau khi cùng Đường Táo nói ngủ ngon, vừa mới đứng dậy, cô bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa "Cốc cốc cốc" truyền đến.

Trải qua chuyện từng bị Hàn Thu Nhã gõ cửa ban đêm, Đường Dĩ Tố vốn dĩ luôn thập phần cảnh giác quyết định, nếu như không có gì ngoài ý muốn, buổi tối tuyệt đối không mở cửa cho ai.

Giờ phút này nghe được tiếng gõ cửa, Đường Dĩ Tố lập tức cởi giày, rón ra rón rén đi đến cạnh cửa, mở mắt mèo nhìn ra ngoài.

Lục Châu đang đứng ở ngoài cửa, đối lập với ban ngày bộ dáng tây trang giày da, lúc này anh đã cởi áo khoác, cà vạt cũng lỏng lẻo treo trên cổ.

Áo sơmi trắng phác họa thân hình hoàn mỹ của Lục Châu, một tay gõ cửa, một tay kia đang cầm thứ gì đó, thoạt nhìn hình như là một hộp giấy nhỏ. Bởi vì chỉ nhìn qua mắt mèo, Đường Dĩ Tố cũng nhìn không rõ cái hộp nhỏ là gì.

Sau khi gõ cửa xong, Lục Châu kiên nhẫn đợi trong chốc lát, sau đó lại ngẩng đầu nhìn về phía cửa phòng.

Đường Dĩ Tố đang rình coi qua mắt mèo đột nhiên bị ánh mắt của anh bắn tới, làm cô có cảm giác như đang đối diện với chân thân, tức khắc bị hoảng sợ.

Tuy rằng biết Lục Châu nhìn thấy được người sau cánh cửa là mình, nhưng Đường Dĩ Tố vẫn cụp mắt trốn tránh, nghẹn khí không dám phát ra tiếng.

Lục Châu tổng cộng gõ cửa hai lần, sau khi xác nhận không có người mở cửa, liền xoay người rời đi.

Đường Dĩ Tố nghe được tiếng bước chân dần dần đi xa, vội vàng chạy tới mắt mèo rình coi tiếp. Sau khi biết anh không còn ở ngoài cửa sau, cô thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đã trễ thế này, Lục Châu lại đây gõ cửa làm gì.

Trên tay còn cầm cái cái hộp giấy nhỏ...

Không phải là hộp ""áo mưa"" chứ?!

"Sẽ không sẽ không, Lục Châu thoạt nhìn không giống như là người điên cuồng như vậy..." Đường Dĩ Tố bị ý niệm này của mình dọa đến, cô vừa đứng ở trước gương tháo trang sức, vừa nói thầm.

Nhưng mà nghĩ lại, lần trước ở quán cà phê, Lục Châu chính là trực tiếp muốn lôi kéo cô đi đăng ký kết hôn!

Tuy anh nhìn qua không giống như người điên cuồng, nhưng sự tình làm ra, xác thật là rất điên cuồng nha!

"Người ta đã từ nơi xa lặn lội tới đây, có lẽ sẽ không đến mức chỉ vì một đêm này."

Đường Dĩ Tố tẩy trang xong, nói với mình trong gương, "Đường Dĩ Tố, tuy rằng mày lớn lên đúng là nhìn không tồi, nhưng vẫn phải có điểm tự mình hiểu lấy. Người như Lục Châu, anh ấy muốn dạng phụ nữ nào mà không được. Còn thiếu một mình mày hay sao?"

Đường Dĩ Tố nỗ lực thuyết phục chính mình, nhưng khi vừa mới ám thị mới mình trong gương xong, cô lại nhịn không được suy nghĩ, nhà đầu tư của 《 Khu không người 》 nhiều như vậy, sao trước mắt chỉ có người của tập đoàn Ý Thành tới đây nhỉ.

Huống chi, thời gian trước, Lý Chí đã tới đây rồi, bản thân Lục Châu chắc hẳn trăm công ngàn việc, lấy thân phận của anh, lại đi chạy tới Nam Mộc thôn tín hiệu internet chậm như sên bò. Nếu không phải vì cảm thấy hứng thú với cô, đoàn phim《 Khu không người 》 này đáng giá để anh đi riêng một chuyến sao?

"Dù sao đêm nay không gặp mặt đâu! Lần trước Lý Chí chỉ tới một đêm đã chạy lấy người, Lục Châu khẳng định còn bận hơn hắn ta. Có lẽ ngày mai anh sẽ không ở đoàn phim nữa." Cuối cùng, Đường Dĩ Tố thuyết phục bản thân.

Ngày hôm sau, Đường Dĩ Tố tỉnh dậy như thường, đúng giờ rời giường, gặp mọi người cùng ăn sáng.

Bình thường, sau khi ăn xong, trên đường đi tới đoàn phim, cuộc nói chuyện của mọi người đều xoay quanh công việc. Nhưng hôm nay, các nhân viên đoàn phim hai mắt đều tỏa sáng, trong miệng đều nói những việc liên quan tới vị sếp lớn kia.

"Dĩ Tố, tối hôm qua cô không đi thật đúng là đáng tiếc, Lục tổng đặc biệt tốt, không hề làm giá tí nào. Quá đẹp trai, quá thanh lịch luôn."

"Trần đạo cùng Lục tổng nói chuyện về bộ phim, tui còn tưởng rằng anh ta nghe không hiểu, kết quả anh ta vậy mà có xem qua, đối với bộ phim của chúng ta còn rất hiểu biết đó nha. Thiệt không ngờ."

"Đã vậy còn luôn khen Trần đạo có ý tưởng, khen tới mức Trần đạo sướng muốn bay lên trời..."

"Bất quá Lục tổng có phải dạ dày không tốt hay không? Tối hôm qua sau khi ăn xong, tui rời khỏi đó đi tương đối chậm, hình như nghe được Lục tổng hỏi Trần đạo về chuyện bệnh viện."

Thanh âm của nhân viên công tác này vừa vàng lên, tức khắc gây nên chú ý không nhỏ, mọi người sôi nổi nhìn qua tới, trừng lớn đôi mắt: "Hả? Không lẽ là do không quen khí hậu?"

"Ngày hôm qua lúc ăn cơm, Lục tổng nói muốn ở lâu mấy ngày đúng không?"

"Cái Nam Mộc thôn này không phải chị đây có thành kiến với nó. Nhưng mà ở đây không có báo đài, không có tín hiệu, gà không sinh trứng, chim không thèm ỉa. Trời ơi! Chị mới ở đây hai ngày đã thấy dục vọng sống còn mất hết. Lục Châu là loại người nào? Anh ta có thể ở đây thật sự là siêu cấp nể tình."

"Ôi... Em còn tưởng rằng Lục Châu có thể ở thêm mấy ngày. Huhu.. Nếu như không hợp khí hậu thật sự đáng tiếc nha."

Gã nhân viên công tác về-trễ-đêm-qua lập tức nói: "Ấy ấy, không phải đâu, Lục Châu hỏi chính là thuốc đau bao tử, nói là khó tiêu gì đó. Bất quá gần cái Nam Mộc thôn này làm gì có bệnh viện hay nhà thuốc nào. Cuối cùng, hình như là Trần đạo dẫn anh ta đi lên trấn trên mua thuốc, tối qua khuya lắm mới về."

Một nhân viên công tác truy vấn hỏi: "Cậu xác định Lục tổng đã trở lại, không phải ngồi xe đi trấn trên rồi trực tiếp rời đi luôn hả?"

"Khẳng định đã trở lại, phòng tui đối diện phòng Lục tổng mà. Tuy rằng cái gì cũng nhìn không rõ, nhưng ít nhất có thể biết được đèn trong phòng có sáng lên hay không. Đại khái hơn mười một giờ anh ta mới về phòng."

Xác nhận Lục Châu còn ở đây, tâm tình mọi người tức khắc sáng loáng trở lại, tiếp tục hi hi ha ha mà kể về dư vị bữa ăn tối hôm qua.

Đường Dĩ Tố ở bên cạnh yên lặng mà nghe, khi biết được Lục Châu vậy mà định ở đây thêm mấy ngày, cả người cô đều cảm thấy không tốt. Nhưng sau khi nghe nói anh mua thuốc khó tiêu, hơn mười một giờ mới trở về...

Đường Dĩ Tố không thể không nhớ tới, tối qua lúc anh gõ cửa, có cầm cái hộp nhỏ trên tay.

Hiện tại cẩn thận suy ngẫm, cái vỏ hộp kia cũng không phải rất giống vỏ hộp bao cao su, hình như đúng là giống hộp thuốc một chút. Hẳn là không phải nửa đêm nửa hôm Lục Châu đi mua thuốc cho mình, kết quả mình còn không cảm kích người ta, trốn ở trong phòng cố ý không mở cửa đâu...

Hẳn là không đến mức đó đi.

Đường Dĩ Tố nỗ lực thôi miên bản thân, Lục tổng trăm công ngàn việc, muốn phụ nữ nào cũng được, khẳng định là không phải mua thuốc cho mình!

Biểu tình rối rắm của Đường Dĩ Tố bị các nhân viên công tác nhìn thấy, mọi người còn tưởng rằng cô đang hối hận tối hôm qua không cùng đi ăn cơm, vội vàng an ủi: "Dĩ Tố Dĩ Tố, không sao không sao đâu, lần sau còn có cơ hội mà!"

"Dĩ Tố, Lục tổng còn ở đây. Tui cảm thấy Trần đạo hằng ngày tuy rằng hung dữ như cọp mẹ, nhưng là vẫn là luôn chiếu cố mọi người, đừng sợ, cô còn cơ hội!"

"Không biết Lục tổng hôm nay có tới phim trường không ha."

"Dĩ Tố, đợi chút nữa Lục tổng tới, em sẽ gọi chị nha, chị yên tâm đi."

Đường Dĩ Tố sợ tới mức liên tục xua tay: "Không cần không cần, nội dung tôi sắp quay mấy hôm nay rất quan trọng. Khó lắm Trình Du mới chịu phối hợp, hôm qua Trần đạo còn mới nói muốn đẩy nhanh tốc độ."

Nói đến chuyện công việc, mọi người tức khắc trở nên đứng đắn. Sau khi hiện trường đã bố trí xong, một ngày nhiệm vụ lại bắt đầu, các nhân viên công tác ai về chỗ nấy, Đường Dĩ Tố cũng nhanh chóng nhập diễn, lại lần nữa hoàn toàn đắm chìm bên trong thế giới của Chu Tinh.