Editor: Lạc Tiếu - 27/07/2019

"Là anh?!" Đường Dĩ Tố ngơ ngác nhìn Lục Châu, kinh ngạc đến mức biểu cảm trên mặt cũng chưa kịp che dấu.

Ngay khi nhìn thấy người xuất hiện ở cửa là anh, Đường Dĩ Tố còn tưởng rằng mình hoa mắt. Nhưng thấy Lục Châu bước từng bước một đi vào, cuối cùng thậm chí ngồi xuống đối diện mình, trong nháy mắt đó, Đường Dĩ Tố có chút hối hận, tại sao mình lại không chịu bao một phòng.

Đường Dĩ Tố bản thân lớn lên đã không tồi, đứng giữa đám đông tuyệt đối là hạc giữa bầy gà. Chẳng qua vào lúc này, đại đa số người đều bận rộn học tập cùng công tác, trong trung tâm thương mại cũng không có bao nhiêu người.

Từ khi Đường Dĩ Tố xuyên qua tới nay, đi trên đường không có bất kỳ ai nhận ra. Cho dù là xử lý thủ tục này nọ đều phải trình tư liệu của bản thân, nhân viên công tác đều nhìn thấy cái tên Đường Dĩ Tố, vậy mà chẳng ai biết rằng cô là một tiểu minh tinh, làm cho Đường Dĩ Tố có chút thiếu cảnh giác.

Nhưng mà Lục Châu thì khác.

Cô chỉ là một ngôi sao nhỏ trong suốt không có gì đáng giá, nhưng một khi bị paparazzi phát hiện Đường Dĩ Tố cùng kim chủ như Lục Châu "Bí mật gặp gỡ", liếc mắt đưa tình, tuyệt đối là đề tài tốt cho các trang báo đàm luận.

Cũng may là lúc này, quán cà phê cũng không phải cửa hàng nổi tiếng gì, trong quán không có mấy ai. Trừ những ghế lô ở ngoài thì chỉ có người phục vụ, nếu không chỉ dựa vào bộ dáng thu hút người người dòm ngó của Lục Châu, chỉ sợ Đường Dĩ Tố vừa thấy anh đã muốn bỏ chạy.

Lục Châu cũng có chút kinh ngạc với vẻ mặt ""đặc sắc"" của cô gái kia.

Giọng điệu qua điện thoại có vẻ vô cùng chắc chắn, Lục Châu còn tưởng rằng Đường Dĩ Tố đã sớm đoán ra là mình, cho nên khi cô muốn hẹn gặp mặt, Lục Châu trực tiếp coi như là "Hẹn hò".

Thì ra Đường Dĩ Tố căn bản không biết người tới là ai, đối với cô, lần này gặp mặt, chỉ sợ thật sự chính là bình thường gặp mặt thôi.

Nghĩ đến trước đó đến cửa hàng thời trang thử en-nờ bộ quần áo, còn có hoa hồng Lý Chí giữ, Lục Châu áp xuống cảm giác mất tự nhiên trong nội tâm, gật gật đầu với Đường Dĩ Tố: "Để em đợi lâu."

"Em cũng vừa mới đến thôi." Trong tích tắc, Đường Dĩ Tố dần dần bình tĩnh lại.

Lục Châu là con lai, gương mặt Đường Táo cũng mang theo vài phần hỗn huyết, từ góc độ nào đó, hai người đúng là có vài phần tương tự.

Dung mạo của Đường Táo hẳn là hỗn hợp ưu điểm của cha mẹ, Đường Dĩ Tố có thể nhìn thấy trên mặt thằng bé bóng dáng của mình, đồng thời cũng thấy được nét Tây mang gen cha của nó.

Tiểu Táo hiện tại vẫn là đứa trẻ, mà Lục Châu cũng là hỗn huyết, hai người nhìn giống nhau cũng bình thường thôi.

Nếu là người khác thì cũng thôi đi, còn đây là Lục Châu, Đường Dĩ Tố cũng không dám lớn mật đến mức suy đoán rằng Đường Táo là con trai anh.

Nhưng nếu như vậy, dưới tình huống không phải cha con ruột, thì còn có nguyên nhân gì, làm Lục Châu giúp mẹ con họ như vậy chứ?

"Cảm ơn anh giúp em nhiều như vậy." Đường Dĩ Tố châm chước mở miệng, "Nếu không phải lần này phải đổi trường học, có lẽ đến đến bây giờ em còn không biết ai đã giúp mình, thật sự rất cám ơn."

Lục Châu nói: "Không cần cảm tạ, nên làm."

Nên làm?

Hai chữ này lập tức làm Đường Dĩ Tố tập trung 200% tinh thần.

Chẳng lẽ nguyên thân quả thực biết Lục Châu?

Nghĩ như vậy, Đường Dĩ Tố lại không khỏi nhớ tới cảnh tượng lần trước quay quảng cáo Băng vệ sinh Sophie.

Không đúng...... Nếu đã nhận thức từ đầu, lúc ấy Lục Châu vì cái gì phải tự giới thiệu với cô?

Lòng nghi ngờ thật mạnh, Đường Dĩ Tố chần chừ nói: "Lần trước lâm thời có việc, cho nên em đi có hơi gấp, không ngờ trừ nhãn hiệu Sophie, anh còn đầu tư nhà trẻ Thiên Quỳnh."

Lục Châu nghe vậy, nghĩ nghĩ, bèn giải thích: "Nhà trẻ Thiên Quỳnh là gia mẫu sinh thời cùng bằng hữu hợp tác sáng lập.""

"Bởi vì tổ tiên Lục gia là người nước ngoài, sau khi tiến vào Hoa Quốc, vẫn luôn thăm dò phương pháp giáo dục cân bằng Hoa Quốc và Phương Tây, anh được coi như là học sinh khóa đầu của nhà trẻ. Lúc ấy gia mẫu căn cứ tình huống của học sinh, lại tiến hành không ít cải tiến.""

"Lấy học sinh làm gốc, mấy năm nay Thiên Quỳnh cũng không ngừng hoàn thiện. Khi anh tiếp nhận nhà trẻ từ tay gia mẫu đã nghĩ rằng, con mình tương lai cũng có thể học ở nhà trẻ tốt nhất. Chỉ khi trong nhà có trẻ con ở tuổi đi học, mới có thể càng thêm chú ý tình hình của nhà trường, tạo cho các bé hoàn cảnh sinh hoạt thật tốt.""

"Chờ sau khi lớn lên, anh cũng hy vọng con có thể từ tiếp nhận nhà trẻ từ tay mình, đem tinh thần này truyền thừa qua nhiều thế hệ.""

"Ngoài ra, còn có sản nghiệp của Ý Thành, trước mắt có bất động sản, hàng dệt, công ty giải trí...... Anh hy vọng con có hứng thú đối với việc quản lý công ty. Đương nhiên, không có hứng thú cũng không sao, chúng ta tôn trọng ý nguyện của con.""

"Đúng rồi, trừ nhà trẻ ra, còn có trường trung học cùng đại học nữa. Truyền thống Lục gia là lấy thành tích nói chuyện, bất quá anh tin tưởng con nhất định không có vấn đề gì."

Nói xong, Lục Châu nhàn nhạt cười với cô.

Đường Dĩ Tố: "???"

Tuy rằng thanh âm anh nói chuyện nghe rất êm tai, lúc kết thúc câu chuyện vẻ tươi cười cũng đặc biệt mê người, nhưng mà... Cùng cô nói mấy chuyện này làm gì?

Cái gì mà Lục gia có bao nhiêu sản nghiệp chứ, có liên quan gì đến cô đâu. Chắc không phải là Lục Châu khoe của chứ? Thoạt nhìn anh cũng không giống loại người này cho lắm...

Trong lòng Đường Dĩ Tố còn đang nghi hoặc, ngay sau đó, lại nghe Lục Châu nói: "Bất quá, Sophie cũng không phải sản nghiệp Lục gia."

"Không phải ư?" Đường Dĩ Tố nghi hoặc mà nhìn anh: "Vậy lần trước sao anh lại......"

Ánh mắt Lục Châu đối diện với cô, giây tiếp theo, lại lập tức dời đi.

Đường Dĩ Tố chú ý tới ngón tay anh hơi hơi nắm lại, ngay sau đó lại buông ra, tuy rằng là động tác rất nhỏ, nhưng làm diễn viên, cô lập tức liền đoán ra, Lục Châu đang khẩn trương.

Lúc này, anh lại xoay mặt, nhìn thẳng về phía Đường Dĩ Tố.

Đường Dĩ Tố chú ý thấy trên vẻ mặt anh tuy rằng cũng như thường, không có gì khác, nhìn không ra bất luận dị thường gì, nhưng lỗ tai lại mạc danh ửng hồng.

Quan sát đến những chi tiết này, trong lòng Đường Dĩ Tố đang nghiền ngẫm Lục Châu rốt cuộc là muốn gì, ai mà ngờ, ngay sau đó, lại nghe anh nói: "Anh là đi gặp em."

"Gặp em?" Đường Dĩ Tố lập tức phục hồi tinh thần, kinh ngạc nhìn Lục Châu, "Xem em quay quảng cáo băng vệ sinh?"

"Không phải." Lục Châu vội vàng nói, lỗ tai anh dùng mắt thường cũng có thể thấy được lại đỏ một tầng.

Anh nhấp nhấp môi, nghiêm túc nhìn Đường Dĩ Tố, "Anh chỉ biết Dĩ Tố muốn quay quảng cáo, nhưng anh không biết nội dung, anh chỉ là muốn... muốn quen biết em."

Đường Dĩ Tố nghe vậy, chậm rãi nói: "Cho nên... Lần đó yến hội, là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, đúng không?"

"Đúng vậy." Lục Châu nói.

Đường Dĩ Tố nhìn anh chàng đối diện, tiếp tục tổng kết: "Cho nên... Lần đầu gặp mặt, anh đã có hứng thú, muốn quen biết em. Lần thứ hai gặp mặt, sau khi quen biết thất bại, anh đã lưu ý hành động của em. Khi em gặp khó khăn, liền giúp đỡ sao?"

Lục Châu gật gật đầu: "Đúng vậy."

Đường Dĩ Tố nhướng mày: "Ý anh là anh nhất kiến chung tình?"

Lúc này, Lục Châu không chỉ có lỗ tai đỏ, ngay cả gương mặt cũng có chút phiếm hồng.

Thân là con lai, kế thừa tinh tế của cha mẹ hai màu da, nếu là ngày thường còn tốt, nhưng khi đỏ mặt, lại không thể che dấu. Mặc dù vậy, anh vẫn kiên trì gật đầu với Đường Dĩ Tố: "Đúng vậy."

Đáng tiếc Đường Dĩ Tố cũng không thẹn thùng cùng kinh hỷ như anh nghĩ.

Lục Châu không có quan hệ với nguyên thân làm nội tâm Đường Dĩ Tố thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng không cần xử lý nhân vật có quan hệ trước đó với nguyên thân.

Nhưng tương ứng, đối với lý do thoái thác của Lục Châu, cô cũng hoàn toàn không tin.

Cẩn thận hồi ức một chút lần tương ngộ trước đó, khi lần đầu gặp mặt, Đường Dĩ Tố đi sai phòng WC, Lục Châu giúp cô một phen, lúc ấy tuy rằng thực quẫn bách, nhưng cũng mang theo nhàn nhạt ái muội.

Từ nhỏ đến lớn đã được người khác khen ngợi về dung mạo, Đường Dĩ Tố vô cùng hiểu rõ nhan sắc của mình. Hiện giờ uống linh tuyền đông lạnh, toàn thân làn da tinh tế trắng nõn, dẫn tới hứng thú của nam nhân, Đường Dĩ Tố một chút cũng không kỳ quái.

Lục Châu tuy rằng là một người đàn ông có chất lượng vô cùng tốt, nhưng từng có khởi đầu như vậy, hiện tại anh đối với thân thể của Đường Dĩ Tố có hứng thú, cũng coi như là về tình cảm có thể tha thứ.

Đến nỗi cái gọi là nhất kiến chung tình, đem đi lừa nữ sinh thích mơ mộng thật ra không thành vấn đề. Nhưng Đường Dĩ Tố lớn lên xinh đẹp, những lời ngon tiếng ngọt êm tai hơn nữa cũng đã nghe qua.

Đừng nói hiện tại thân phận của cô là mẹ của một đứa trẻ bốn tuổi, ngay cả trước đó sinh hoạt ở hiện thực, Đường Dĩ Tố là một cô gái nhỏ độc thân, người muốn cưới xếp một hàng dài, cô cũng chưa từng tin mấy lời hoa ngôn xảo ngữ này.

Nghĩ kỹ điểm này, Đường Dĩ Tố tức khắc càng thêm trấn định.

"Em thật sự, vô cùng vô cùng cảm ơn anh đã vài lần ra tay hỗ trợ." Đường Dĩ Tố thập phần chân thành nói với Lục Châu, "Đối với em mà nói, con mình còn quan trọng hơn nhiều so với sự nghiệp, lúc ấy em đã chuẩn bị tinh thần sẽ công khai, vô cùng cảm tạ anh đã giúp cẩn thận chu đáo an bài những chuyện đó, làm mẹ con em hả dạ, cũng giúp em bảo toàn được sự nghiệp trước mắt.""

"Còn chuyện nhà trẻ Thiên Quỳnh, thật không dám dấu diếm, em đúng là vô cùng động tâm đối với nhà trẻ, bất quá, thực xin lỗi, có một số việc em có điểm mấu chốt của chính mình, có lẽ không có cách nào thỏa mãn yêu cầu của anh."

Lục Châu nghi hoặc nhìn Đường Dĩ Tố: "Yêu cầu của anh?"

"Nghe nói, Lục tiên sinh đã có bạn gái." Đường Dĩ Tố nhắc nhở.

Lục Châu nhìn vẻ mặt của cô, tuy rằng bởi vì rung động trong lòng làm anh có chút câu nệ, nhưng dù sao cũng là người thừa kế Lục gia đã tung hoành thương trường, Lục Châu rất nhanh đã phản ứng, nói thẳng: "Anh giúp em, là bởi vì anh thích em, cũng không có ý làm khó người khác, hơn nữa, hiện tại anh là người độc thân, không có bạn gái."

"Vậy Liễu Tĩnh tiểu thư thì sao?" Đường Dĩ Tố lập tức nói.

Lục Châu ngẩn ra.

Biểu cảm trên gương mặt Đường Dĩ Tố giờ phút này cơ hồ giống y như lần trước ở hiện trường quay quảng cáo Sophie.

Cho nên, đây mới là nguyên nhân chủ yếu làm nếm mùi thất bại ngày đó của anh sao.

Lục Châu tạm dừng làm Đường Dĩ Tố càng thêm tin tưởng suy đoán của mình, nhưng mà cô còn chưa kịp mở miệng, đã nghe Lục Châu nói: "Tổ tiên của Lục gia cùng Liễu gia nhiều năm giao hảo, quan hệ hai bên vẫn luôn là quan hệ hợp tác.""

""Anh và Liễu Tĩnh cũng vậy. Bởi vì một ít nguyên nhân, anh từng cùng cô ấy có ký kết hiệp nghị, khi đối mặt với gia đình Lục gia, Liễu Tĩnh là bạn gái trên danh nghĩa của anh.""

"Chuyện này chưa từng công bố trước công chúng, hiệp nghị thì mấy năm trước cũng đã hết hạn từ lâu. Từ đầu tới đuôi, anh cùng với cô ấy trước nay chưa từng có quan hệ thân mật, anh vẫn luôn độc thân."

Vẻ mặt Lục Châu tuy rằng nghiêm túc, nhưng là Đường Dĩ Tố một chữ cũng không tin.

Nếu anh không nói những chuyện này còn đỡ, nghe xong biện giải gần như hoang đường này, Đường Dĩ Tố cơ hồ có chút trào phúng nhìn Lục Châu: "Lục tiên sinh, anh cho rằng tôi sẽ tin tưởng sao?"

Lục Châu nói: "Anh có thể lấy bản hiệp nghị cho em xem."

Đường Dĩ Tố cười: "Hà tất phí nhiều công sức như vậy để làm cái hiệp nghị giả chứ."

Lục Châu: "Anh có thể cùng em kết hôn."

Đường Dĩ Tố bật cười: "Hà tất phải phiền toái giả k... Hả? Anh nói cái gì?"

Cô sửng sốt, vẻ mặt không thể tưởng tượng được nhìn về phía Lục Châu, liền thấy anh nghiêm túc nói: "Đường Dĩ Tố, anh có thể cùng em kết hôn."