Editor: Lạc Tiếu - 20/07/2019

Hị.. Không biết mọi người có để ý không..Thật ra ta thường sẽ up truyện vào đêm khuya, không biết giờ này có ai còn thức không nhỉ. 

Nhân viên công tác lúc này mới hiểu rõ gật gật đầu: "Vậy được rồi, tôi sẽ giữ lại tư liệu của ngài. Vào tháng tám, chúng tôi sẽ gửi bưu kiện để thông báo cho ngài về những vật phẩm yêu cầu cần thiết để báo danh. Chờ mong con của ngài trở thành một thành viên của nhà trẻ Thiên Quỳnh."

Nói xong, đối phương vươn tay với Đường Dĩ Tố.

Đường Dĩ Tố ngẩn ra, vừa vươn tay bắt lấy tay nhân viên công tác, vừa không thể tưởng tượng nổi: "Cái này... Nếu như tôi không hiểu sai, ý này là...... Tôi thông qua?"

Đối phương nhìn Đường Dĩ Tố mỉm cười gật gật đầu: "Bất quá phải đợi đến tháng tám, sau khi đóng các loại học phí, xử lý xong thủ tục nhập học, bé mới chính thức là thành viên của nhà trẻ Thiên Quỳnh.""

""Đến lúc đó, chúng tôi cũng sẽ có người chuyên môn phụ trách điện thoại thông báo cho ngài, hy vọng ngài không bỏ qua thời gian báo danh."

Đường Dĩ Tố ngơ ngác nhìn đối phương, cơ hồ hoài nghi là mình đang nằm mơ.

Trước đó những nhà trẻ kia rõ ràng khó vào như vậy, vì sao môi trường nhà trường tốt nhất hiện tại lại ngược lại, lập tức thành công?

Nhân viên công tác thấy Đường Dĩ Tố không có phản ứng gì, liền nhắc nhở: "Nếu ngài mệt mỏi muốn nghỉ ngơi trong chốc lát, có thể đi vào phòng nghỉ, trong phòng có ghế mát xa cùng một ít đồ uống."

"Thôi, không cần." Đường Dĩ Tố vội vàng nói, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Nhưng vừa mới bước hai bước, đôi chân của cô lại bất giác dừng lại.

Thật ra, loại cảm giác quỷ dị này, đã xuất hiện không chỉ một lần.

Từ ngày có tranh chấp với phụ huynh Trần Tử Hào, một đường đèn xanh khi kiểm tra ở bệnh viện, đến sở cảnh sát thì vừa lúc cha mẹ Trần Tử Hào bị bắt giam.

Sau đó đến hôm nay, mắt thấy sắp cùng đường, vậy mà lại liễu ám hoa minh, Đường Táo không hiểu sao lại được nhà trẻ Thiên Quỳnh lựa chọn.

Nếu là chuyện khác, cho dù Đường Dĩ Tố cảm thấy kỳ quái, cô cũng lười miệt mài theo đuổi, nhưng chuyện hôm nay liên quan tới việc đi học của con trai, Đường Dĩ Tố thật sự không dám lơ là nửa phần.

Cứ mơ mơ hồ hồ để Đường Táo vào học ở trường, Đường Dĩ Tố thật sự không an tâm. Thà rằng mạo hiểm bị hủy bỏ tư cách trúng tuyển, cô cũng nhất định phải hỏi rõ ràng.

Nghĩ thông suốt điểm này, cuối cùng, Đường Dĩ Tố quay người lại, lại một lần nữa ngồi lại chỗ cũ.

Đối phương không ngờ Đường Dĩ Tố đi mà quay lại, ánh mắt nhìn cô có chút kinh ngạc.

Đường Dĩ Tố nghiêm túc hỏi: "Có thể mạo muội hỏi một chút, vì sao trường lại dễ dàng quyết định con tôi trúng tuyển được không?"

Nhân viên công tác có chút kỳ quái nhìn Đường Dĩ Tố, sau đó mới trả lời: "Phỏng vấn vừa nãy ngài đã thông qua."

"Thật không dám dấu diếm, tôi không chỉ phỏng vấn ở nhà trường, trước đó, tôi đã từng vào hơn mười nhà trẻ." Đường Dĩ Tố nói, "Hoặc là bởi vì tôi là người mẹ đơn thân, hoặc là lo lắng thực lực kinh tế của tôi không đủ cung ứng nhu cầu của trường, hoặc là bởi vì hạn chế quốc tịch, những trường học đó đều xếp hạng sau nhà trẻ Thiên Quỳnh, tất cả đều từ chối. Cho nên tôi không rõ......"

Nhân viên công tác cười nói: "Mỗi trường học vào mỗi năm đều sẽ có chút danh ngạch cho học sinh nghèo khó. Năm nay, nhà trẻ Thiên Quỳnh cũng có. Tuy rằng con ngài có một ít điều kiện không phù hợp, nhưng vẫn là đứa nhỏ ưu tú.""

""Còn về phụ huynh, điều kiện hiện tại của ngài khi ở trường khác có lẽ là hoàn cảnh xấu, nhưng hiện tại, lại vừa lúc phù hợp yêu cầu của trường.""

"Kỳ thật Thiên Quỳnh không chỉ nhận thằng bé nhập học, hơn nữa, khi đến tháng tám, những phí dụng khi đó ngài đóng đều sẽ không bao hàm học phí. Hy vọng như vậy sẽ giúp gia đình ngài giảm bớt không ít gánh nặng kinh tế, để có thể dành chút thời gian bận rộn để làm bạn với con.""

""Tôi cũng tin tưởng hoàn cảnh của nhà trẻ Thiên Quỳnh sẽ giúp bé mau chóng hòa hợp với vườn trường, trở thành một thành viên của Thiên Quỳnh chúng tôi."

Đường Dĩ Tố vừa nghe xong, không chỉ mừng rỡ như điên như trong tưởng tượng của nhân viên công tác, ngược lại càng thêm cảnh giác.

Ngay cả tiền học phí cũng không cần đóng?

Loại chuyện tốt này, vì sao lại không lý do gì rơi xuống trên đầu cô?

Lòng nghi ngờ thật mạnh, khuôn mặt Đường Dĩ Tố bất giác nghiêm túc lên, gắt gao nhìn chằm chằm nhân viên công tác: "Xin lỗi, tuy rằng tôi thật sự là một mình nuôi con, hơi vất vả một chút so với gia đình bình thường, nhưng tôi cho rằng tôi tuyệt đối không đạt được chỉ tiêu nghèo khó của trường. Hy vọng cô có thể thành thật trả lời tôi, hết thảy chuyện này rốt cuộc là sao."

Hằng ngày Đường Dĩ Tố nhìn như mềm mại, nhưng một khi nghiêm túc lên, nhân vật nháy mắt bám vào người, khí tràng đột nhiên phát sinh biến hóa, ánh mắt nhìn người đối diện mang theo áp bách vô hình.

Sắc mặt nhân viên công tác biến đổi, sao cũng không ngờ Đường Dĩ Tố lại phản ứng như vậy, vội vàng cúi đầu suy nghĩ cách ứng phó.

Nhưng mà Đường Dĩ Tố cũng không cho cô nàng cơ hội này, cô vươn tay làm như muốn lấy lại tư liệu vừa nãy đã giao cho nhân viên công tác.

Nhân viên công tác thấy vậy, tức khắc nóng nảy, cô nàng vội vàng ngăn chặn tư liệu, nhìn Đường Dĩ Tố nói: "Ngài ngài ngài, ngài... Người khác muốn vào mà không được, ngài có cơ hội vào được, sao cứ muốn tìm hiểu cặn kẽ làm gì chứ.""

"Thiên Quỳnh là nhà trẻ lớn như vậy, cũng sẽ không hại ngài. Chúng tôi bảo đảm, trong lúc bé học ở đây, nhất định sẽ an bài thỏa đáng, tuyệt đối không làm ngài nhọc lòng...""

""Ai ai.. Ngài đừng lấy đi. Hầy.. Được rồi được rồi, tôi cho ngài biết là được chứ gì!"

Rơi vào đường cùng, nhân viên công tác đành phải méo mỏ nói: "Là Chủ tịch hội đồng quản trị có lời, trong tháng này nếu có người dò hỏi về việc chiêu sinh, tất cả đều dẫn tới đây để chúng tôi xét duyệt.""

""Khi đó, chỉ cần nhìn đến tên " Đường Dĩ Tố ", là một người mẹ đơn thân, lập tức trực tiếp thông qua."

Đường Dĩ Tố trừng lớn đôi mắt, làm sao cũng không nghĩ tới, thì ra có người ở sau lưng giúp mình!

Là ai có năng lực lớn như vậy?

Trong đầu Đường Dĩ Tố lập tức sàng lọc.

Khẳng định không phải là Tần Hoa, Tống Thần Hạo lại càng không thể......

"Chủ tịch hội đồng quản trị? Cô biết ai là Chủ tịch hội đồng quản trị không?" Đường Dĩ Tố vội vàng truy vấn.

"Tôi đương nhiên không biết, người đó đâu phải là người tôi có thể tiếp xúc chứ." Nhân viên công tác oan ức nói, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, cô nàng xoay người, lấy ra một văn kiện, "Bất quá trên đây có để lại số điện thoại, trước đó có nói, nếu trong quá trình tuyển sinh có gì ngoài ý muốn, tôi có thể đưa ngài số điện thoại này để liên hệ."

Đường Dĩ Tố nhận lấy văn kiện, vừa lưu lại số điện thoại vào di động, vừa nói với nhân viên công tác: "Cảm ơn, thật ngại quá, tạo thêm phiền toái cho các cô."

Nói xong, Đường Dĩ Tố cơ hồ gấp không chờ nổi mà xoay người, tìm đến một góc không người, gọi vào dãy số vừa lưu.

Cô có thể xác nhận, bệnh viện đèn xanh, tố giác ở sở cảnh sát, nhất định đều có quan hệ với chủ nhân của số điện thoại này!

Cùng với vài tiếng "Te te", đầu bên kia rất nhanh đã bắt máy.

"Alô." Một giọng nam thanh lãnh truyền qua điện thoại.

Đường Dĩ Tố nghe, chỉ cảm thấy có vài phần quen tai, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại nghĩ không ra là ai, cô nói: "Alô, xin chào, tôi là Đường Dĩ Tố."

Người đang chuẩn bị mở họp - Lục Châu: "??!!!"