Mỹ nhân thả tay đang lau khoé miệng xuống, rũ mi mắt khẽ nói cảm ơn.

Thỏ tinh thần hồn điên đảo, mỹ nhân ngay cả giọng nói cũng thật dễ nghe, êm như suối chảy.

Nó qua cầu rút ván, hoàn toàn quên mất là chính mình đi gọi trúc tinh đến đây, quay người lại muốn đẩy trúc tinh ra ngoài đóng cửa.

Tên này trắng trợn thèm nhỏ dãi mỹ nhân của nó.

Tình bạn đôi ta đi đến bờ vực thẳm.

Mỹ nhân nhìn hai người bọn họ xô đẩy nhau, xoa da đầu đau nhức và cái mũi sưng vù của mình dò hỏi: "Ân công, trước khi ta hôn mê hình như có trông thấy một con mãnh thú màu trắng rất to, không biết ân công có nhìn thấy nó là con gì?"

"Không biết!"

Thỏ tinh chột dạ lắc đầu, cũng không đẩy người nữa, cúi đầu bĩu môi, hơi không tình nguyện nhìn trúc tinh nói: "Được rồi, ngươi đi nhìn xem y bị thương thế nào đi, đừng có mà sờ loạn."

Trúc tinh suýt nữa bị chọc điên, nghiến răng nói: "Con thỏ chết tiệt, đã thế ta càng sờ."