Thiến niên gầy gò bị người phía sau đẩy một cái, bước chân lảo đảo đi về phía trước vài bước, chợt một cơn gió lạnh quét qua, cái lạnh thấu xương mang theo nước mưa hất vào người thiếu niên, khiến cậu vốn đang mơ màng choáng váng lập tức tỉnh táo hơn rất nhiều.
Bây giờ cậu, tay cầm một chiếc dù to đứng lặng trước một căn nhà cấp bốn tồi tàn, căn nhà này vô cùng quen thuộc, đây là nơi mà cậu đã sinh hoạt suốt mười bốn năm, nhưng mà, không phải nó đã bị phá bỏ xây nhà máy rồi sao?
Dường như để chứng thực mình không bị ảo giác, thiếu niên lại nghiêng đầu nhìn xung quanh, cũng giống như căn nhà trước mắt, các hộ gia đình xung quanh đều ở loại nhà cấp bốn hoặc hai tầng nhỏ hẹp, xập xệ, bảng hiệu cũ kỹ bị nước mưa thấm rỉ sét theo năm tháng.
Đây là một dãy xóm cho dân cư sinh sống, hoàn toàn không phải là những ụ rác thải công nghiệp, cũng không phải là xưởng sản xuất khói bụi đầy trời…
Vậy cậu…là thế nào?
Đứng lặng một lúc lâu nhìn chằm chăm căn nhà quen thuộc trước mắt, cậu, rất muốn vào bên trong xem thử, biết đâu vẫn có thể nhìn thấy người mà cậu đã cách biệt suốt mười mấy năm, cho dù chỉ là mơ, nhưng biết đâu ông trời đang cho cậu cơ hội cuối cùng để từ biệt người thân.
Nghĩ như vậy, chân của cậu không cần người điều khiển đã bước một bước nhỏ về phía trước, tuy nhiên chưa kịp bước bước thứ hai thì bên tai đã vang lên một giọng nói không kiên nhẫn:
\- Cậu Nam à cậu nhanh lên đi\, trời mưa lớn như vậy còn không mau lên xe để tôi chở về gặp ông bà chủ\, đứng đó mè nheo làm gì?
Nói xong câu này, người nọ lại lẩm bẩm trong miệng “hừ, còn ở đó giả bộ đáng thương, cái đồ hám tiền không biết xấu hổ”.
Công Nam giật mình, cậu quay qua nhìn người vừa nói chuyện, sống trong hoàn cảnh tối tăm không phân rõ ngày đêm đã lâu, bây giờ ký ức trong đầu cậu đã trở nên mơ hồ, người trước mặt khá quen, nhưng trong thời gian ngắn cậu lại không nhớ ra được là ai.
Người kia thấy cậu đứng im nhìn mình chằm chằm thì càng bực bội hơn, anh ta nói:
\- Ông chủ bà chủ đang chờ cậu ở nhà\, cậu còn lề mề đứng đây để hai người họ chờ không khéo không vui sẽ không nhận cậu đấy\, biết điều một chút đi\.
Nói xong, anh ta giật lấy ba lô trên tay cậu, mở cửa quăng vào ghế sau.
Thật ra với thân phận tài xế riêng như anh ta không dám cư xử với người khác như thế, cho dù người đó có là người bình thường hay người quen của chủ nhà, anh ta cũng nói năng lịch sự đúng mực, bây giờ anh ta đối xử với một cậu bé như vậy hoàn toàn bởi vì cậu là loại người mà anh ta cực kỳ ghét, con riêng!
Hơn nữa đứa con riêng này không phải do ông chủ nuôi vợ bé ở ngoài, anh ta nghe bà vú giúp việc nói là do ông chủ bị người ta chuốc say rồi làm bậy, hơn tháng sau mụ đàn bà kia còn tới nhà quậy, cũng may mẹ của bà chủ ra mặt quăng cho mụ ta số tiền lớn kêu mụ ta phá bỏ, mụ ta thấy số tiền hậu hĩnh nên mới chịu đi, vài ngày sau gọi tới báo đã phá rồi, sau đó lại đòi thêm một mớ tiền nữa để bồi bổ sức khỏe, mẹ vợ của ông chủ lại chuyển cho mụ ta mấy chục triệu.
Chuyện này cũng không bị người ngoài biết, vậy mà mấy ngày trước mẹ của mụ ta lại tới nhà la lối om xòm đòi trả con cho ông chủ, mà xui ở chỗ là cha mẹ của ông chủ cũng đang có mặt ở đó, ông cụ bị chọc tức suýt nữa lên cơn đau tim nhập viện.
Biết mình có đứa con rơi ở ngoài lại thêm cha già tức giận, cực chẳng đã ông chủ mới năn nỉ bà chủ đón đứa con riêng này về.
Mà anh ta bị sai tới đây rước đứa con riêng này vốn đã bức bội không chịu được, vậy mà lúc tới lại bị mẹ của mụ đàn bà kia chửi xối xả một trận, mà cậu bé này thì vội vàng thu gom đồ đạc, làm như gấp gáp muốn đi nhận cha mẹ vậy.
Theo như anh ta thấy, dù bà già kia có khắc nghiệt hung hăng tới đâu thì cũng đã nuôi cậu bé này mười mấy năm, vậy mà đi cũng không thèm chào một cái, vừa nhìn đã biết là loại người tham lam vô ơn rồi.
Bây giờ thấy cậu thất thần nhìn căn nhà cũ, anh ta càng thêm khinh thường, diễn cho ai coi chứ.
Quăng ba lô vào ghế xong, thấy cậu vẫn đứng như trời trồng, tài xế mất hết kiên nhẫn đi tới cầm cánh tay cậu kéo vào xe.
Thiếu niên bị kéo tới cửa xe mới hoàn hồn, vội giũ tay tài xế ra hoang mang hỏi:
\- Đi đâu?
Tài xế tức trợn trắng mắt, mất bình tĩnh nói lớn:
\- Giả ngu hả? Bớt giả đò đi\, lên xe mau\.
Thiếu niên mím chặt môi tay chống vào khung xe không chịu ngồi vào, tài xế cũng sắp không chịu đựng nổi, nhưng lại không thể đánh người, vì vậy hạ giọng khuyên:
\- Nãy giờ cũng mất nhiều thời gian lắm rồi\, không phải cậu muốn nhận cha mẹ sao? Để họ đợi lâu sẽ tức giận đấy\.
Nhận cha mẹ?
Nhận cha mẹ!
Cậu hốt hoảng lui ra phía sau, hai mắt chợt đỏ lên hoang mang nhìn xung quanh, sau đó lại nhìn căn nhà cũ kia, cuối cùng giơ tay sờ lên người mình, thật lâu sau cũng không tỉnh táo lại được.
Tài xế thấy cậu lại nổi cơn điên, định đi tới kéo tay cậu thì đột nhiên cậu bé lui nhanh ra phía sau, sau đó quay đầu chạy một mạch về phía căn nhà cũ kia, đập cửa liên tục.
Tiếng đập cửa dồn dập cũng không làm ai kéo ra xem, bây giờ trời đang mưa rất to, lại còn là lúc chiều tối, tất cả mọi người đều ở trong nhà ăn cơm xem ti vi, không chú ý tới chuyện xảy ra ở bên ngoài.
Cậu bé lại tiếp tục đập cửa, miệng cũng bắt đầu la to:
\- Ngoại\, ngoại ơi\, mở cửa cho con đi mà\.
La to một lúc, nước mắt của cậu chảy xuống, cuối cùng, tiếng la to trở thành tiếng gào khóc.
Bà Hoa ở trong nhà cũng nghe thấy tiếng đập cửa, nhưng không ra mở, nếu đã muốn đi rồi, bà cũng không níu kéo làm chi, huống hồ thằng bé cũng chẳng lưu luyến gì bà.
Thế nhưng một lúc sau bà nghe thấy tiếng khóc thảm thiết ở bên ngoài, bà không ngồi yên nổi nữa đứng dậy ra mở cửa, vừa mở cửa bà thấy cháu mình quỳ ở trước cửa, khóc đến mặt mũi tèm nhem.
Bà Hoa lo lắng kéo Nam đứng dậy, nhìn từ trên xuống dưới thấy không bị gì mới yên tâm, sau đó tức tối mắng chửi:
\- Mày quay lại làm gì\, cút về nhà cha mày đi\.
Công Nam nhìn bà Hoa một hồi đột nhiên bước tới ôm chặt bà Hoa, bắt đầu khóc to hơn, cậu nói:
\- Con không đi\, con không nhận cha con không có cha\, con chỉ có ngoại\, ngoại đừng đuổi con\.
Bà Hoa nghe cậu nói vậy thì đứng chết trân, bà không ngờ đứa cháu ngỗ nghịch của mình lại có lúc xin bà đừng đuổi nó đi, nói thật làm sao bà nỡ đuổi cháu mình đi, chỉ là...
Bà đẩy cậu ra, nói lớn:
\- Ở đây ai nuôi mày\, cha mày giàu mới nuôi nổi mày\, tao nuôi không nổi\, mày đi đi\.
Nói xong, bà quay đầu vào nhà thì Công Nam lập tức ôm lấy tay bà không buông, đúng lúc này tài xế đi tới, bực bội hỏi:
\- Diễn xong chưa\, tôi hết kiên nhẫn với hai bà cháu bà rồi đấy\, có đi hay không thì bảo?
Công Nam nhìn ngoại mình, thấy mặt bà kiên quyết muốn cậu đi, trong lòng vô cùng hụt hẫng, tuy biết bà không cố ý, nhưng những lời vừa rồi giống như một con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim cậu làm tim cậu không ngừng rỉ máu.
Dù vậy, cậu cũng sẽ không chọn lựa con đường sai lầm kia, cậu lau nước mắt đi, nhìn tài xế, nghiêm túc nói:
\- Tôi không đi nữa\, tôi cũng không nhận cha\, anh về nói với chú và dì là tôi sẽ không đến làm phiền họ\, bảo họ yên tâm\.
Tài xế nghe xong hừ một tiếng quay đầu đi về phía chiếc xe, mở cửa lấy ba lô của cậu ra, đi tới chỗ cậu rồi quăng cho cậu, sau đó trở về xe lái đi.
Công Nam ôm ba lô, lo lắng nhìn ngoại mình, mím môi không nói lời nào, ngoài trời mưa vẫn rất to, dù nhà có mái hiên nhưng gió thổi hất mưa vào vẫn khiến cậu lạnh run.
Bà Hoa đứng nghiêm mặt một hồi thì bước vào nhà, bà không quay đầu lại, chỉ vừa đi vừa nói:
\- Vô nhà đi\.
Công Nam thở ra, nếu thật sự bà không cho cậu vào nhà, cậu cũng không biết mình nên đi đâu, cậu nhìn bóng lưng của bà Hoa, trong lòng không biết là cảm giác gì, chỉ lẳng lặng theo bà vào nhà.