Edit: MinnieKemi

Lúc này nàng nhắc tới chuyện tắm suối nước nóng lần trước thực sự khiến Vương Phu Nam muốn độn thổ ngay tại chỗ. Đường đường là nam tử mà vì một con rắn nước phải bò lên bờ chạy bán sống bán chết, bị gợi lại chuyện này thực sự là xấu hổ có thừa, mà cái người nhắc tới kia mặt mày còn tỉnh rụi, càng khiến cho Vương Phu Nam không biết giấu mặt đi đâu.

"Ngớ ra đó làm gì? Vào những lúc thế này chẳng phải việc đầu tiên nên làm là nhanh chóng mặc quần áo vào sao?" Hứa Tắc quay mặt nhìn ra cửa sổ lơ đễnh nói: "Ta phải thắp đèn rồi, huynh nhanh lên chút đi."

Vương Phu Nam vội vàng quay lại mặc áo lót và quần nhỏ, sau đó khoác luôn áo dài lên người, rồi tức tối tháo khăn vấn đầu, dùng một chiếc khăn sạch lau khô tóc, lúc này hắn mới lên tiếng: "Thắp đèn đi!"

Hứa Tắc thủng thẳng thắp cây đèn trong phòng lên, ngọn lửa khẽ phụt sáng, tiết tấu dập dìu khác hẳn với thời tiết bên ngoài. Bên ngoài mưa gõ nhịp như trống giục, gió cuồn cuộn tạt tới mang theo cả những hạt mưa rào rào hất vào hành lang, cửa sổ mở hé lập tức bị nước mưa văng vào, Hứa Tắc nhanh chóng đóng chặt cửa sổ, nàng khum hai tay lại cúi đầu hà hơi làm ấm, nhưng cũng chẳng thấm vào đâu.

Tay chân nàng lạnh ngắt, quần áo thì không vừa vặn, từ đầu xuống chân giống như bị bọc trong hơi lạnh, khiến người ta nhớ tới một ngày xuân của rất nhiều năm về trước.

"Đến đây sưởi ấm đi." Tiếng nói của Vương Phu Nam chợt vang lên đưa nàng ra khỏi hồi ức.

Hứa Tắc quay lại nhìn rồi đi tới bên chậu than ngồi xuống, nàng chìa tay ra cảm nhận một chút hơi nóng đang bốc lên, cảm giác ấm áp bất chợt khiến hai vai nàng bất giác run rẩy.

Hai tay dần ấm lên, nhưng mái tóc bết nước vẫn dí chặt vào da đầu, khiến da đầu hơi tưng tức. Nàng giơ tay tháo khăn vấn đầu, búi tóc ướt xõa ra như dòng thác. Vương Phu Nam ngồi bên cạnh đều nhìn thấy hết, bỗng nhiên hắn với lấy một cái khăn lớn chụp lên đầu nàng, rồi tự nhiên như thể đã quen lau tóc cho Hứa Tắc.

Hứa Tắc muốn giành lấy cái khăn, nhưng bị Vương Phu Nam đè tay lại: "Nàng đừng động đậy!"

Hắn hệt như một kẻ từng trải, động tác nặng nhẹ và tốc độ đều rất đúng mực. Hứa Tắc cầm dải khăn vấn đầu trong tay, nhíu mày cúi đầu mặc hắn lau tóc, qua màn vải trắng nàng loáng thoáng nhìn cái bóng của hai người trong ánh nến nhấp nha nhấp nháy cách đó không xa, điều này thật khiến người ta khó chịu, thế là Hứa Tắc nhắm mắt không buồn nhìn nữa.

Mặc dù cảm giác từ đầu ngón tay hắn khiến nàng rất thoải mái nhưng vẫn có cảm thấy không được tự nhiên. Nàng hiếm khi gần gũi với người khác, dù là người quen thuộc như Thiên Anh cũng chưa từng lau tóc cho nàng. Người ta nói đầu của một người rất quan trọng, bị xoa xoa ấn ấn một hồi, nàng bỗng thấy mình sắp trở thành vật nuôi của người ta.

Động tác lau tóc cho nàng của Vương Phu Nam không biết từ lúc nào cũng chậm lại, đầu nàng nhỏ, xòe tay ra thì gần như không nhìn thấy gì cả, lúc lau tóc cạnh bàn tay chạm vào sườn mặt nàng, có cảm giác trơn lán ẩm ướt. Ngón cái chạm vào vành tai lành lạnh của nàng, nhiệt độ chênh lệch giữa hai người càng rõ ràng hơn.

Bàn tay bên ngoài đè lên chiếc khăn kéo chỗ tóc ở mang tai ra phía sau, vì thế mà giấu được phần tóc đã bạc của nàng để lộ ra gương mặt bình thường của một thiếu niên.

Vương Phu Nam rủ mắt nhìn nàng, từ vầng trán sáng sủa xuống tới hàng mày đều đặn, mí mắt khép hờ, hốc mắt hõm sâu vì công việc vất vả, lông mi không cong vút cũng không dài lắm, cánh mũi hơi động đậy khi hít thở, đôi môi khẽ mím, làm lúm đồng tiền hơi trũng xuống.

Đây rõ ràng không phải là một diện mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại khiến lòng người nóng như bỏng lửa.

Vương Phu Nam âm thầm hít thở sâu, dằn lại cảm xúc trong tim, hắn rụt bàn tay đang chạm vào vành tai nàng lại giống như vứt bỏ một củ khoai lang nóng bỏng tay, tay kia ấn đầu nàng xuống lau qua quýt hai cái rồi ném khăn lại cho nàng, hắn quay phắc đi ném một hòn than khác vào chậu lửa, lạnh nhạt nói: "Tóc của Vệ tướng quân cũng bạc sớm từ khi còn trẻ."

Đột nhiên hắn nhắc tới Vệ Chinh, khiến cho Hứa Tắc kinh ngạc mất một lúc. Nàng mở mắt, tầm mắt nhìn hòn than cháy lép bép trong chậu, im lặng trong trả lời.

Vương Phu Nam lòng bình thản kể lại chuyện xưa giữa hắn và Vệ Chinh: "Khi đó ta hỏi ông ấy có phải vì lớn tuổi nên tóc mới bạc không, ông ấy đáp mình còn rất trẻ, chỉ là do ăn uống ngủ nghỉ không điều độ cho nên tóc mới bạc trắng như vậy. Bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do trong lòng ông ấy quá mệt mỏi. Cuộc chiến tây chinh rút cạn cả tinh thần và sức lực của ông ấy, đến khi hồi triều lại phải đối mặt với vũng lầy của quyền thế, thực sự không thể ung dung thoải mái nổi." Lời hắn nói ra nhẹ nhàng, không giống một hồi ức cũ kĩ, phảng phất như những chuyện đó chỉ vừa mới xảy ra ngày hôm qua.

Hứa Tắc vẫn không nói lời nào, hết thảy những chuyện liên quan tới Vệ Chinh nàng đều vô tình biết được từ người khác, chứ chưa bao giờ chủ động điều tra.

Từ những phản ứng của nàng, Vương Phu Nam đoán, cái người mà nàng gọi là cha, người tên Hứa Tiện Đình ở Chiêu Ứng không phải Vệ Chinh thay tên đổi họ, mà chỉ là dưỡng phụ của nàng.

Phụ thân nàng, Vệ Chinh, hẳn là đã mất rồi.

Vậy còn mẫu thân nàng, những người khác trong gia đình nàng đâu? Vương Phu Nam không biết.

Vệ Chinh mất liên lạc với triều đình khi hắn vẫn còn nhỏ, lúc đó có nhiều chuyện không thể hiểu hết được, đến năm bảy tám tuổi, phần nhiều những chuyện người xung quanh nhắc tới Vệ Chinh toàn là "đang yên đang lành tại sao lại phải bỏ trốn?", "Dũng tướng cũng chỉ là hư danh mà thôi!" Khi đó hắn mới mơ hồ biết được, Vệ tướng quân người tặng cho hắn con ngựa đã làm một điều gì đó nhục nhã.

Sau đó thế lực trong triều có sự thay đổi, những câu đại loại thế này cũng dần dần biến mất, thay vào đó là "Người đi chinh chiến không về, chôn thây dị quốc, đây đúng là thảm kịch", "Nghe nói thê nhi vì tránh tai ương mà bỏ đi đâu không ai biết, có lẽ cũng đã chết rồi, thật đáng tiếc". Khi đó hắn đã nhậm chức Thiên ngưu bị thân, những lời đó hắn đã được nghe từ lúc ngây thơ bé dại đến thời kì niên thiếu ngỗ nghịch nhất, trong lòng luôn cảm thấy bùi ngùi xúc động.

Tin đồn luôn bị điều khiển bởi quyền lực, sống chết của một người cũng có thể nói thành hai phiên bản khác nhau.

Nhưng dù than vãn bao nhiêu cũng không có tác dụng, đến khi hắn đủ năng lực đi điều tra chuyện năm xưa và tung tích gia quyến của Vệ tướng quân, thì rất nhiều manh mối đều đã đứt đoạn.

Vương Phu Nam nhìn Hứa Tắc đang thất thần, hắn bèn đứng dậy đi thẳng vào trong xách ra một vò rượu, mang theo hai chén sứ, rót một chén đưa cho nàng.

Hứa Tắc cúi đầu ngửi thử, là loại rượu nàng chưa từng uống.

Mưa vẫn không ngớt chẳng biết khi nào mới tạnh, gió dập từng cơn lên mấy cánh cửa, nghe như tiếng sóng vỗ ngoài khơi. Nàng nhấp một hớp rượu, nghiêng đầu nhìn thoáng qua cánh cửa kia, chợt nghe Vương Phu Nam hỏi: "Mẫu thân nàng có khỏe không?"

Hứa Tắc không nhìn nữa, tay nàng bưng chén rượu dáng ngồi giống như một con mèo. Đôi mắt trong trẻo của nàng nhìn thẳng vào Vương Phu Nam, hít hít mũi, giọng mũi nghèn nghẹt, bình tĩnh trả lời: "Mẫu thân ta qua đời rồi."

Vương Phu Nam nghe vậy lập tức thôi không hỏi nữa, nhưng Hứa Tắc lại kể.

"Phụ thân ta qua tuổi nhi lập mới thành gia lập thất, khi đó mẫu thân ta mới mười tám, giữa họ là khoảng cách mười lăm năm. Ta đã đọc qua bản chép tay của bà, bà trẻ trung, lại là người dịu dàng có học thức, hiểu lễ biết nghĩa, nhưng phụ thân là người có tính tình kì lạ, cộng thêm tác phong phóng khoáng của quân nhân, cho nên họ tôn trọng lẫn nhau, nhưng chưa tới mức gọi là tình đầu ý hợp. Bên nhau thì ít mà xa nhau thì nhiều, nên càng không có bao nhiêu thân mật. Sau này phụ thân gặp chuyện không may, mặc dù mẫu thân ta biết những gì mọi người đồn thổi đều không phải thật, nhưng bà là nữ tử thế gia trâm anh tính tình kiêu ngạo, cảm thấy không đợi được tới ngày trở mình, sau đó thì tự vẫn."

Hứa Tắc chậm rãi kể lại chuyện của cha mẹ với một kẻ không coi là thân thiết, nhưng trong lòng rất bình tĩnh. Nàng lại nghĩ, có thể bức thư mẹ để lại cũng chưa hẳn là chân tướng. Mẹ cũng từng đem lòng cảm mến cha, giữa họ cũng có những ngày cử án tề mi hạnh phúc ngắn ngủi, nhưng những điều này nàng không thể nào tìm hiểu được nữa.

Nàng nói xong thì uống cạn chén rượu trong tay, tiếp tục chìa chén ra trước mặt Vương Phu Nam.

Vương Phu Nam hiểu ý xách vò rượu lên rót đầy cho nàng, hắn cảm thấy bầu không khí trong phòng thật ngột ngạt, bèn duỗi chân móc một tấm da dê cách đó không xa, ngồi xếp bằng xuống trước mặt Hứa Tắc, sau đó trải ra. Hứa Tắc cúi đầu nhìn, trên giấy chính là bản đồ thế cục hiện nay.

"Đã nói với Lại bộ chưa? Nàng xin đi đâu?"

Hứa Tắc hơi nghiêng người ra phía trước, chỉ vào một chỗ đáp: "Chỗ này, Cao Mật."

Nàng đã chọn một chỗ tốt, Vương Phu Nam gật đầu, nói tiếp: "Lý Tư Đạo của Tri Thanh là người không có chính kiến, dễ bị xúi giục. Tuy hiện tại phải cắt đất nhượng cho triều đình, nhưng nói đổi ý thì sẽ đổi ý. Nếu chuyện này xảy ra, ta hi vọng dù có đóng kịch, nàng cũng phải vờ quy thuận Tri Thanh, tạm thời bỏ triều đình qua một bên."

"Sau đó thì sao?" Hứa Tắc ngước nhìn hắn: "Triều đình không coi ta là phản tặc mà tiêu diệt luôn đấy chứ?"

"Nàng nghĩ có khả năng này không?"

Không, vì nàng vẫn là một quân cờ hữu dụng, không thể bị bỏ rơi sớm như vậy.

"Phạt Tri Thanh là việc đã định trước rồi phải không?"

"Ừ." Vương Phu Nam trả lời rất chắc chắn, triều đình hẳn đã có sắp xếp: "Chỉ cần Tri Thanh có ý nuốt lời, triều đình sẽ có hành động ngay lập tức." Hắn chỉ các bến đò Dương Lưu và Dương Cốc của Hoàng Hà trên bản đồ Tri Thanh, ngón tay men theo mạng lưới đường bộ bên cạnh: "Ít nhất năm đường binh mã có thể điều động, gồm Tuyên Võ, Ngụy Bác, Võ Ninh, Nghĩa Thành và Hoàng Hải (tên các phiên trấn) ."

Lại là một khoản chi lớn, Hứa Tắc nghĩ theo bản năng.

Lúc nàng còn đang cúi đầu tính toán thuế nọ thuế kia, Vương Phu Nam chợt giơ tay ra vỗ lên đầu nàng: "Nếu Tri Thanh bị bao vây, binh mã triều đình đánh tới Cao Mật, nàng không được chống lại, biết chưa?"

Hứa Tắc ôm đầu: "Vậy phải làm sao?"

"Giơ tay đầu hàng."

Hứa Tắc bĩu môi không nói lời nào.

"Đừng làm chuyện vô nghĩa." Vương Phu Nam rất không hài lòng khi thấy nàng không tập trung, hắn nhíu mày cất tấm da dê: "Còn nữa, những gì ta dạy nàng để phòng thân thì nhớ tập cho thật nhuần nhuyễn."

"Chẳng phải có mỗi một chiêu hữu dụng thôi à?"

"Chiêu gì?"

"Tuyệt đường con cháu là được rồi?" Hứa Tắc trả lời rất nghiêm túc, nói xong nàng còn quét mắt nhìn hạ bộ của người nào đó.

"Ê!" Vương Phu Nam vội lấy tấm bản đồ che mình lại, hắn nhìn Hứa Tắc như nhìn yêu quái, bật dậy bảo: "Trời tối rồi, ta tới nhà bếp xem còn gì ăn được không."

Hứa Tắc nhìn hắn bật dù đi ra ngoài, sau đó nàng cũng kéo áo choàng che kín người lại, ừng ực trút chén rượu vào bụng.

Đêm vốn dĩ ẩm ướt lạnh giá, có lẽ bởi vì rượu tới kịp thời, mới làm cả người ấm áp hẳn lên.

–*–*–*–*–

Lúc Vương Phu Nam trở về thì Hứa Tắc đã cuộn tròn ngủ bên cạnh chậu than, hơi thở đều đều, ngủ rất sâu.

Vương Phu Nam đặt hộp thức ăn xuống, bước tới bên cạnh nàng, cúi người nhẹ nhàng cầm tay nàng, nó hật sự quá lạnh.

Hắn thấy chân nàng lộ ra ngoài, bèn đứng dậy vào trong phòng lấy vớ và mền ra, cầm trở lại ngồi xuống bên cạnh nàng, cẩn thận một nâng của nàng lên mang vớ vào, vì sợ đánh thức nàng nên làm rất chậm, xong chiếc này mới tới chiếc khác, sau khi xong xuôi bèn thở hắt ra một hơi.

Quả thật còn khó hơn bắn tên nhiều.

Nghĩ đoạn, hắn lại trải mền ra cẩn thận đắp cho nàng, sau đó ngồi sang bên cạnh.

Bên ngoài, tiếng mưa vẫn ầm ầm như sóng đánh, than trong chậu đang cháy rừng rực, Hứa Tắc ngủ rất say, cả người như một con thuyền ấm áp lênh đênh trên biển đêm.