Tống Đào còn đang đi lên cầu thang,

chợt nghe thấy ở lầu hai có âm thang

vang lên.

“Làm việc thế nào rồi?”

Giây đầu tiên Tống Đào nghe thấy âm

thanh thì vô thức ngơ ngác, sau đó trả

lời: “Xảy ra chút chuyện.”

“Đồ vô dụng!”

“Xoảng

Cùng với tiếng chửi vô dụng, một cái ly

thủy tinh rơi vỡ ngay dưới chân Tống

Đào, sau đó đã thấy Vương Vỹ mặc áo

ngủ đứng ở đầu cầu thang, trên khuôn

mặt còn bầm tím tràn đầy oán hận, mắt

ngập tràn lửa giận: “Đồ vô dụng, kêu cậu

làm có chút chuyện cũng không xong?”

“Cậu Vương, cậu nghe tôi giải thích đi.”

Tống Đào sốt ruột: “Thật sự không thể

trách tôi được, vốn mọi thứ đã suôn sẻ

rồi, muốn trách chỉ có thể trách thằng

chồng kia của Lâm Ngữ Lam thôi.”

“Trương Thác đó?” Trong mắt Vương Vỹ

đầy căm hận: “Đồ vô dụng kia có thể

làm cái gì?”

“Cậu Vương, hôm qua lúc họp lớp tôi

nghe nói chồng của Lâm Ngữ Lam là

nghệ thuật gia, mọi chuyện hôm nay đều

phát triển theo kế hoạch của cậu, nhưng

chồng của cô ta đột nhiên xuất hiện làm

rối loạn hết tất cả.”

“Xàm xí!” Vương Vỹ tiến lên, đá Tống

Đào một phát.

Đối mặt với một cước của Vương Vỹ,

Tống Đào muốn trốn cũng không dám

trốn, bị anh ta đá thẳng vào lồng ngực,

lăn xuống cầu thang, chỉ cảm thấy lục

phủ ngũ tạng đều thay đổi vị trí.

“Nghệ thuật gia? Đầu óc cậu có vấn đề

à? Đó chỉ là một tên vô dụng thôi! Một

con chó đến ở rể nhà họ Lâm chúng tôi!

Nghệ thuật gia cái mẹ gì!” Cả người

Vương Vỹ đều đang run rẩy, chuyện xảy

ra ngày hôm qua đã trở thành ác mộng

không xua đi được của anh ta, bây giờ

anh ta chỉ muốn xé nát Trương Thác ra

thôi!

“Họ Tống kia, tôi cho cậu thời gian một

tuần cuối cùng, tôi không quan tâm cậu

dùng cách gì, phải làm xấu đi danh tiếng

của họ Lâm cho tôi, nếu không hậu quả

tự cậu nghĩ đi, khoản nợ cờ bạc ở Áo kia,

tôi nghĩ cả đời này cậu cũng không thể

tự mình trả đâu! Cút xéo!” Vương Vỹ

phất tay biến mất ở đầu cầu thang,

không thèm nhìn Tống Đào thêm một

lần nào nữa.

Tống Đào run rẩy bò người dậy, sau khi

cung kính nói mình đã hiểu thì rời khỏi

căn biệt thự này.

Trương Thác ăn cơm với Lâm Ngữ Lam

và bạn cô xong, Lâm Ngữ Lam dẫn

Milan đến Tập đoàn Lâm Thị.

Đợi bọn họ đi rồi, Trương Thác bèn lấy

điện thoại

“Tra ra chưa? Người do ai phái tới?”

“Đã điều tra rõ ràng rồi.” Đầu bên kia

vang lên một giọng nữ: “Là một băng

đảng trong vùng, muốn chúng tôi ra tay

diệt trừ không?”

“Không cần.” Trương Thác hờ hững nói:

“Từng hành động của mọi người đều

dẫn đến sự chú ý của cả thế giới, gửi tài

liệu cho tôi, tôi tự mình đi là được.”

“Ok.” Người ở đầu bên kia điện thoại

không nói nhiều lời vô nghĩa, năng suất

làm việc cực kỳ cao, lúc nói xong chữ

ok, điện thoại của Trương Thác đã vang

lên tiếng thông báo tin nhắn.

Sau khi nghe thấy tiếng thông báo này,

Trương Thác cúp máy, tài liệu anh nhận

được trên điện thoại là thông tin về băng

đảng của sáu tên cao to muốn ra tay với

anh hôm qua, trong đó có cả tên băng

đảng, số thành viên.

Trương Thác xem một lượt, sau đó xác

định mục tiêu ở một quán bar tên Dạ

Sắc.

Bây giờ là ba giờ chiều, còn chưa đến

giờ quán bar kinh doanh, cửa lớn của

quán bar khép hờ, không thể nhìn ra bên

trong có cái gì.

Trương Thác đi tới trước cửa quán bar,

nâng tay phải lên đẩy mạnh cửa.

“Cót két!”

Cửa lớn của quán bar từ từ mở ra, một

mùi thuốc lá nồng nặc phả vào mặt,

Trương Thác nhíu mày, đưa mắt nhìn

một vòng trong quán.

Đại sảnh quán bar rộng khoảng bảy

trăm mét vuông, phía trên có một sàn

nhảy cùng với vô số ghế dài, bên dưới

ghế dài là vô số chai rượu vương vãi bốc

ra mùi cồn gay mũi vào không khí.

Trương Thác bước chân vào đại sảnh,

còn chưa kịp đi bước tiếp theo, trong đại

sảnh quán bar mờ tối đã có một tiếng

nói vang lên.

“Bắt đầu từ hôm qua trong giới đã có tin

tức nói có người đang điều tra bọn tôi,

tôi tưởng là ai, thì ra là anh.”

Đây là một giọng nam, trong giọng nói

lộ chút cười cợt lạnh lẽo.

Trương Thác cũng nở nụ cười: “Sao,

không được điều tra à?”

Trương Thác cũng không cảm thấy kỳ lạ

vì đối phương biết thuộc hạ của mình

điều tra bọn họ, người của Trương Thác

làm chuyện gì cũng không chút kiêng

dè, điều tra một băng đảng đương nhiên

không cần thiết phải lén lút, cho dù bị

người của những băng đảng này biết

cũng chẳng sao cả. Vì loại băng đảng

này hoàn toàn không được Trương Thác

và người của anh xem trọng, giống như

thái độ của một con voi với một con

kiến vậy.

“Ha ha, điều tra chúng tôi, ai cho anh

can đảm đó vậy, vốn định tối nay sẽ

trừng trị anh, nếu anh đã tự mình dâng

đến cửa, thì tôi đành nhận món quà lớn

này vậy!” Giọng nam trong quán bar đột

nhiên trở nên tàn nhẫn.

Tiếp sau đó, đại sảnh quán bar chợt

sáng đèn, đại sảnh vốn mờ tối trở nên

sáng như ban ngày, hơn mười thanh

niên cầm ống thép dao pha xuất hiện,

bọn họ đều nhìn Trương Thác với vẻ

hung ác.

Cùng lúc đó, ngoài cửa lớn của quán bar

phía sau Trương Thác cũng xuất hiện

hơn mười chàng trai trẻ, bọn họ đều

cười lạnh lùng, ánh mắt phủ kín sự hưng

phấn nhìn Trương Thác như thợ săn

đang nhìn con mồi của mình vậy.

Thấy hai mươi mấy người đột nhiên xuất

hiện, vẻ mặt Trương Thác vẫn vô cùng

bình tĩnh: “Xem ra chỉ có thể đánh mấy

người tàn phế trước rồi hỏi sau vậy, ra

tay!”

Chữ tay vừa vang lên, một bóng đen

nhanh chóng nhảy xuống từ trên nóc

quán bar, khi bóng đen định ra tay, tiếng

còi cảnh sát chợt vang lên.

Trương Thác cho bóng đen một ánh

mắt, bóng đen nhảy lên mấy cái đã biến

mất như chưa từng xuất hiện.

Một chiếc xe cảnh sát hú còi dừng trước

cửa quán bar Dạ Sắc, mấy thanh niên

cầm ống thép dao pha kia nhìn thấy

cảnh sát thì lập tức tản ra.

Ghế lái của xe cảnh sát mở ra, hoa khôi

cảnh sát vóc dáng nuột nà Hàn Văn

Tĩnh bước xuống, ánh mắt chán ghét

quét nhìn một vòng cửa lớn của quán

bar.

“Họ Trương kia, anh to gan nhỉ, tin tức

trong giới xã hội đen lan truyền sôi nổi;

người người đều đoán có một trận đánh

nhau bằng vũ khí, một mình anh cũng

dám đến đây?” Hàn Văn Tĩnh nở nụ cười

khinh bỉ, đi lướt qua bên cạnh Trương

Thác sải bước vào trong quán bar, lớn

tiếng nói: “Ai là người phụ trách, lăn ra

đây cho tôi!”

“Tôi, tôi, là tôi, Phó đội trưởng Hàn!”

Thanh niên cầm dao pha có ánh mắt

độc ác khi nãy đã đổi thành dáng vẻ

cười lấy lòng hèn mọn, khom lưng cúi

đầu chạy đến trước mặt Hàn Văn Tĩnh.

Hàn Văn Tĩnh không thèm nhìn người

này một lần, hỏi thẳng: “Nói đi, vì sao

các người lại ra tay với tên họ Trương

này, ai bảo các người làm?”

“Cái này…” Thanh niên ra vẻ khó xử: “Phó

đội trưởng Hàn, cô biết đấy, không thể

phá quy tắc trong giới được.”

“Quy tác? Bọn xã hội đen chó má các

người cũng có quy tắc hả? Tôi cho anh

mười giây, không nói ra thì vào Cục

Cảnh sát ngồi hết cho tôi!”

“Phó đội trưởng Hàn.” Vẻ mặt của thanh

niên vô cùng đáng thương.

“Còn năm giây nữa!” Hàn Văn Tĩnh nhìn

điện thoại.