Bài mà Tạ Vĩnh Nhi đàn lúc này là Romance De Amor.

Hẳn đã lâu nàng chưa luyện bài này, lại không có sheet nhạc, nên đàn bừa luôn, đàn như ngựa thần lướt gió tung mây, chốc chốc lại tự tạo ra nhịp mới.

Hạ Hầu Bạc rủ mắt lắng nghe, nâng ly uống cạn, tựa hồ thích thú. Gã không tỏ ra bất ngờ, cũng không có vẻ gì là buồn cười.

Ngón tay ngọc ngà của Tạ Vĩnh Nhi gảy dây đàn, lặng lẽ giương mắt nhìn về phía gã, ánh mắt xu@n thủy đưa tình, nhìn gần mới phát hiện chúng lóe lên khát vọng sống. Nàng muốn tóm chặt lấy trái tim của con cưng.

Hạ Hầu Bạc không buồn nhìn nàng.

Gã thoáng nhìn qua Dữu Vãn Âm ngồi cạnh Hoàng đế, vẻ mặt như có điều suy ngẫm.

Tạ Vĩnh Nhi ngầm linh cảm được điềm xấu, bởi vậy lại đàn sai một nốt nữa.

Chính ngay lúc ấy, ánh mắt của Dữu Vãn Âm tức khắc bắn chíu chíu tới chỗ Đoan vương, mắt sáng ngời, bị Hạ Hầu Đạm giơ khuỷu tay thúc cho một cái mới vội tém tém lại.

Hạ Hầu Bạc bỗng chạm mắt cô, gã vẫn rặt vẻ điềm nhiên, ôn tồn lễ độ cười một tiếng.

Sau khi nghe xong khúc đàn này, gã bèn vỗ tay cười khen: “Quả nhiên là bản nhạc thần tiên, êm tai lắm.”

Dữu Vãn Âm thất vọng nhìn sang chô khác. Hạ Hầu Đạm ngồi cạnh giật giật khóe miệng, thì thào: “Đàn thêm lần nữa hay gì?”

Dữu Vãn Âm: “Thôi dẹp, một là tên này không xuyên, hai là tên này chưa nghe nhạc bao giờ.”

Hạ Hầu Đạm: “Hay cô thử làm mấy động tác trong bài tập thể dục theo đài xem?”

Dữu Vãn Âm khó có thể tin nhìn sang hắn. Chưa rõ đâu là bạn đâu là thù mà đã để lộ thân phận, coi sao được?

Hạ Hầu Đạm cũng kịp phản ứng, hắn im re.

Hạ Hầu Bạc quan sát hết mọi động tác thân mật của Hoàng đế cùng ả sủng phi mới được phong này, ngồi chốc lát liền xin về.

Yến tiệc kết thúc, Hạ Hầu Đạm thở dài: “Chẳng biết phải xác định tên đó có xuyên hay không bằng cách nào luôn.”

“Tôi đã mong hắn ta là kẻ xuyên vào.” Dữu Vãn Âm nói, “Vì nguyên chủ vốn rất căm thù anh.”

Hạ Hầu Bạc xem như nam chính trong truyện gốc, đi theo hướng báo thù.

Tuy rằng gã chào đời trước Hạ Hầu Đạm nhưng lại là con của cung nữ thấp hèn. Cung nữ kia chỉ là thị nữ của hoàng hậu, được tiên đế nhắm trúng nên có một đêm tình nồng, được phong làm thiếp nhờ đứa con trong bụng. Hoàng hậu ngoài mặt thì chị chị em em với bà, nhưng trong một lần tranh đấu bị người ta nắm được nhược điểm, thì không đắn đo đẩy bà ra chịu trận thay.

Lúc cung nữ bị đánh chết, Hạ Hầu Bạc đã lớn, tận mắt chứng kiến mẹ chết thảm trước mặt mình.

Hai năm sau, hoàng hậu sinh hạ Thái tử Hạ Hầu Đạm. Thêm hai năm nữa, hoàng hậu chết bệnh.

Về sau, Hoàng đế sắc phong hoàng hậu mới. Vị hoàng hậu trẻ trung ấy cũng chính là Thái hậu ngày nay, không có mụn con nào, thành mẹ trên danh nghĩa của Thái tử. Bà khoái trá với việc tỏ ra cưng chiều Thái tử trước mặt người khác bằng cách đày đọa những hoàng tử khác. Cung nhân dưới trướng bà nghe kời bà răm rắp, họ tìm đủ mọi cách làm nhục những đứa trẻ không có chỗ dựa ấy.

Lúc Hạ Hầu Đạm mới đi học, chỉ cần hắn nói “Chán phèo” thì Hạ Hầu Bạc sẽ bị gọi đến học chung, chuỗi ngày sau đấy toàn giãy giụa đau đớn trong Địa Ngục —— tiểu Thái tử hở tí là đầu nhức tấy, mà mỗi khi hắn nhức đầu, bắt buộc phải có một kẻ ở gần đấy đau hơn cả mình.

Ngày Hạ Hầu Bạc đủ tuổi và xuất cung chia phủ, trong lòng chỉ còn bốn chữ: Nợ máu phải trả bằng máu.

Nếu như vị Đoan vương này vẫn là nguyên chủ, vậy giữa gã cùng Hạ Hầu Đạm chắc chắn không có cơ hội giảng hòa, có mày thì không có tao. gã sẽ từng bước từng bước tước đoạt thế lực của Hoàng đế, mãi cho đến khi giẫm hắn dưới chân và không thể vươn mình suốt phần đời còn lại.

Dữu Vãn Âm vốn hi vọng gã là người xuyên vào, nhưng hôm nay gặp mặt cô nhận ra, nếu tên này là xuyên thật, vậy thì càng đáng sợ hơn.

Suy cho cùng, Romance De Amor réo rắt bên tai mà vẫn bình tĩnh như thường, khả năng diễn xuất đỉnh cao và phong thái ung dung ấy, nhất là cặp mắt thâm trầm đó, chỉ hạng người dã tâm mới có được nó thôi. Xem ra là định tới đây thể hiện rằng con đường lên ngôi sắp thành hiện thực rồi.

Bất kể là trường hợp nào, tình thế đều rất nguy cấp.

Tuy nhiên, có lẽ là ảo giác, cô cứ cảm thấy hôm nay đứa con cưng nhìn mình nhiều vài lần.

Chẳng lẽ mình đã để lộ sơ hở ư?

Về đêm, An Hiền hầu hạ Hạ Hầu Đạm thay y phục, theo thường lệ hỏi một câu: “Bệ hạ hôm nay cần triệu người thị tẩm không?”

Bỗng nghe Hoàng đế thuận miệng thốt lên: “Dữu phi.”

An Hiền sốc.

Ba đêm liên tiếp rồi.

Lão là thái giám hầu hạ mấy đời vua chúa, quá rõ ràng tâm tính của Hạ Hầu Đạm. Bao năm qua, xác chết được kéo ra khỏi cung có thể chất thành một ngọn núi nhỏ. An Hiền bình yên vô sự sống ở đây đến hôm nay, đã là phước ba đời.

Hoàng đế cáu bẳn ngang ngược, lại dính bệnh đau đầu, không ai đầu gối tay ấp nổi cả. Mỗi lần có phi tần xấu số được chọn thì họ đều không kết quả tốt, hễ làm phật ý hắn sẽ bị phạt, còn về cách phạt phải xem tâm trạng lúc đó của hắn.

Hoàn toàn không ngờ, bỗng có một Dữu Vãn Âm xuất hiện, nhận được thánh sủng một cách khó hiểu.

Ả Dữu phi này rốt cuộc có điểm nào hơn người?

An Hiền ngổn ngang trăm mối trong đầu, nhất thời im lặng, trong lúc đó cảm nhận được ngón tay lạnh buốt nâng cầm mình lên, buộc lão ngẩng đầu.

Hạ Hầu Đạm nhìn lão bằng ánh mắt nhìn súc vật, giọng điệu lại hiền hòa đến độ khiến người ta nổi hết da gà: “Nghe chưa thủng à?”

An Hiền rùng mình: “Nô tài đi ngay đây ạ.”

An Hiền không nhờ người thông báo, thay vào đó là hạ mình đi đón cô luôn, thậm chí còn mỉm cười dâng một hộp trang sức được chạm trổ rất tinh xảo: “Dung mạo của Dữu phi nương nương khi phối với những thứ này, bệ hạ chắc chắn sẽ thích lắm.”

Dữu Vãn Âm nhớ mang máng lão thái giám trong nguyên tác, là một kẻ gió thổi chiều nào theo chiều ấy, thích chó hùa, mềm nắn rắn buông. Trong truyện, sau khi Tạ Vĩnh Nhi lên ngôi, lão này cũng đi lấy lòng kiểu này. Nhưng Tạ Vĩnh Nhi còn nhớ việc lão nhục nhã mình ngày xưa nên bèn vung tay hất vỡ hết đồ trang sức, tìm cớ tống lão vào nhà tù.

Dữu Vãn Âm nhận hộp trang sức, cười đãi bôi: “Cảm ơn công công nhiều.”

An Hiền cười híp mắt xoa xoa bàn tay: “Nương nương nếu thiếu gì cứ việc phân phó ạ.”

Dữu Vãn Âm suy nghĩ giây lát: “Có nồi lẩu không?”

An Hiền: “?”

Một nồi lẩu nhỏ được bắc trong tẩm cung.

Sau khi cung nhân lui ra, bạo quân bèn đẩy ghế đẩu ra, hắn và sủng phi ngồi ở hai bên nồi lẩu.

Dữu Vãn Âm trụng một miếng lá sách bò rồi cho vào mồm: “Cứ thấy thiếu thiếu vài loại gia vị nhở.”

“Có là được rồi, ăn đi.” Hạ Hầu Đạm ủ rũ chọt thịt dê trong đ ĩa, “Chẳng biết còn ăn được mấy bữa nữa”

Dữu Vãn Âm sặc: “Đừng có nói mấy thứ xui xẻo này.”

“Cô đâu có biết bầu không khí lúc tôi vào triều kh ủng bố đến mức nào. Đại thần cả sảnh không ai thèm nói chuyện chính, người thì khuyên tôi đi đâu quẩy đi, người thì khuyên tôi nên ăn chút gì, nói sao ta, giống hiện trường quan tâm người sắp chết á.”

Dữu Vãn Âm: “Đành chịu, nguyên chủ của cơ thể anh đuổi hết lương thần rồi, chỉ còn những kẻ thích bợ đỡ thôi. Nhất là võ tướng, giờ thuộc về phe Đoan vương cả. Thú thực, anh xuyên đến muộn quá, những việc nên làm đều xong hết rồi, giờ muốn giải quyết tận gốc cũng chẳng ai giúp anh đâu…”

Dữu Vãn Âm nói vài câu mà không nể nang gì, cô ngẩng đầu, bỗng thấy Hạ Hầu Đạm đang đỡ trán và nhắm mắt lại, sắc mặt trắng bệch.

Cô hơi khựng lại: “Đau vậy luôn hả?”

Hạ Hầu Đạm mở mắt, cười nói: “Đầu óc của nguyên chủ không dùng được, khéo sẽ bị thiểu năng vì đau mất.”

Dữu Vãn Âm cúi đầu trụng thêm một miếng lá sách, không để hắn thấy rõ biểu cảm của mình.

Cô xuyên được ba ngày rồi, dưới sự thúc đẩy của bản năng sinh tồn, đầu óc hoạt động liên tục, vẫn luôn suy nghĩ cách sống sót tốt nhất. Vì thế, cô cũng đánh giá sơ những nhân vật xung quanh.

Con cưng Tạ Vĩnh Nhi, tạm thời không nhìn ra trình độ.

Con cưng Hạ Hầu Bạc, dù xuyên hoặc không xuyên, thì đều không phải hạng dễ xử lí.

Mà Hạ Hầu Đạm, người cũng luân lạc chân trời như cô —— nói thật, ngoại trừ khả năng thích ứng nhanh, cô chẳng thấy hắn có ưu điểm nổi trội nào, thậm chí còn hơi cà lơ phất phơ.

Chưa kể, nguyên chủ bị cơn đau nửa đầu kia biến thành bệnh tâm thần, giờ đổi sang hắn thì còn chống cự được bao lâu đây?

Đứng trước cái chết, liệu cô có thể hạ gục được Đoan vương khi hợp tác với cái tên này không?

Nghĩ vậy, cô khẽ nói: “Tôi muốn thử lôi kéo Tạ Vĩnh Nhi. Suy cho cùng cô ta là con cưng, còn là trợ lực quan trọng của Đoan vương nữa, nếu cô ta chịu đứng về phía chúng ta thì phần thắng sẽ cao hơn. Với cả nghĩ kĩ thì, tất cả mọi người đều xuyên vào, đơn giản đều muốn sống thôi, bày đặt đấu đá gì nữa?”

Thực tế điều cô suy tính cũng không chỉ như thế.

Cô chẳng biết Hạ Hầu Đạm nhận ra bao nhiêu, nhưng hắn không có nói gì lạ cả: “Được, ngày mai cô đi gặp cô ta đi. Còn tôi thì sao?”

“Anh hả…” Dữu Vãn Âm từ từ nhớ lại kịch bản truyện gốc, “Anh hãy đi tìm một người tên là Tư Nghiêu. Cậu ta là quân sư của Đoan vương, thông minh vô cùng, nhiều đường đi nước bước của Đoan vương đều là nhờ có cậu ta bày mưu… Á đù má, nồi cạn ráo rồi!”

Hai người mải lo bàn chuyện mà quên chú ý đến nồi lẩu đang sôi. Dữu Vãn Âm nghe thấy tiếng động kì cục, mới giật mình nhảy dựng lên: “Nước, nước!”

“Từ từ chứ, nước đây.” Hạ Hầu Đạm vọt qua nhấc bình nước xúp chuẩn bị sẵn lên, đổ nước xúp vào.

Có tiếng bước chân.

Dữu Vãn Âm từ từ quay đầu, nhìn thấy tiểu cung nữ tràn đầy sợ hãi đứng bên cửa.

Tuy rằng tiểu cung nữ vừa được cho lui, nhưng vẫn đứng trước cửa ra vào tùy thời chờ lệnh. Nàng nghe thấy tiếng rống vọng ra từ bên trong, vội đẩy cửa xông vào, lại trông thấy vị bạo quân lạnh lùng thích chôn người đang cầm bình xúp trong tay để thêm nước vào nồi lẩu.

Dữu Vãn Âm cứng đờ ngoái đầu nhìn Hạ Hầu Đạm.

Hạ Hầu Đạm se sẽ buông bình nước nóng, hạ tay xuống, liếc về phía cung nữ kia.

Rõ ràng trên người hắn còn dính mùi lẩu, ánh nhìn này lại trông rõ cao ngạo, môi mỏng thoáng nhoẻn, lộ ra một nụ cười lạnh. Như thể việc hắn đổ xúp là lẽ hiển nhiên ở đời, chỉ có đối phương là cần móc mắt ra thôi.

Tiểu cung nữ hai chân mềm nhũn liền quỳ xuống, hận không thể vùi mặt xuống đất: “Nô tỳ đáng chết.”

Hạ Hầu Đạm lại nhìn đỉnh đầu của nàng ba giây, mới nhẹ nhàng bật thốt: “Phắn.” Giọng khẽ khàng, mang ra ba phần điên cuồng.

Tiểu cung nữ phắn vội.

Dữu Vãn Âm sực giác ngộ, cô nhớ lại biểu hiện lúc mới gặp Hạ Hầu Đạm, thốt nhiên dùng ánh mắt xa lạ săm soi hắn: “Có phải anh diễn giỏi lắm đúng không?”

Hạ Hầu Đạm lật ghế đẩu ngồi xuống lần nữa: “Tàm tạm, bàn chuyện làm ăn buộc phải giả tạo như vậy, làm riết thì quen.”

“…Nhưng cũng đâu đến mức thế này!”

“Nãy nói đến chỗ nào rồi? Quân sư kia tên gì nhỉ?”

“Tư Nghiêu…” Não Dữu Vãn Âm chạy hết công suất, rất là high, “Giờ tôi muốn cất nhắc anh. Không chừng anh có thể dụ dỗ cậu ta được đấy.”

Hạ Hầu Đạm: “?”

Dữu Vãn Âm: “Sở dĩ cái tên Tư Nghiêu này chịu đứng về phía Đoan vương, là do anh đã lưu đày cha cậu ta. Cha cậu ta một vị quan chính trực, bị anh gán tội danh vì nghe trúng tin sàm ngôn, tiện tay đày người ta đến nơi đất cằn sỏi đá. Vốn Tư Nghiêu cũng phải đi cùng, nhưng Đoan vương âm thầm cứu hắn ta, kể từ đấy để cậu ta đổi tên đổi tính ẩn thân tại vương phủ và trở thành quân sư. Nghe nói người này chưa bao giờ từ bỏ, vẫn âm thầm bôn ba khắp nơi để đón cha mình về.”

Hạ Hầu Đạm: “Vậy tôi đi tìm cậu ta rồi bảo sẽ cho cha cậu ta trở về, với điều kiện là cậu ta phải nghe lời tôi hả?”

Dữu Vãn Âm: “Không đơn giản như vậy. Cậu ta vẫn sẽ ghi hận trong lòng, chất vấn anh rằng: vì sao ban đầu lại xử oan người vô tội, làm cha ta phải chịu nỗi oan khốc này?”

Hạ Hầu Đạm thâm trầm cười lạnh một tiếng: “Ta chỉ là một tên vua điên loạn bị che mắt bịt tai thôi, là trung là gian, chẳng phải đều được định đoạt bởi một bản tấu chương sao?”

Dữu Vãn Âm bị hắn cuốn theo vai diễn, tỏ vẻ ấm ức: “Nếu bệ hạ đã biết Ngụy thái phó ăn nói bừa bãi, cớ sao vẫn trọng dụng hắn chứ?”

Hạ Hầu Đạm ngớ ra, lập tức cất tiếng cười hô hố: “Ngụy thái phó ư? Tư Nghiêu ơi Tư Nghiêu à, thật tội nghiệp, không ngờ cho tới hôm nay ngươi vẫn nghĩ rằng lão già nát rượu ấy hại cha ngươi hả?”

Dữu Vãn Âm nhắc nhở: “Chưa già đâu.”

Hạ Hầu Đạm: “Tư Nghiêu ơi Tư Nghiêu à, thật tội nghiệp, không ngờ cho tới hôm nay ngươi vẫn nghĩ rằng thằng oắt ấy hại cha ngươi hả?”

Dữu Vãn Âm: “…”

Dữu Vãn Âm: “Vậy đó là ai?”

Hạ Hầu Đạm rướn lại gần cô, nói với giọng điệu quái gở: “Không cần đoán cũng biết, là ai bảo vệ cái mạng cùi của ngươi? Là ai tỏ vẻ thương xót, cho ngươi làm chó giữ nhà nào?”

Dữu Vãn Âm lùi lại một bước: “Ngài, ngài nói bậy!”

Hạ Hầu Đạm khẽ cười, vung tay áo, xoay lưng rời đi: “Ngươi cứ tự mình thăm dò đi.”

Hắn đi ra đôi bước rồi dừng lại, ngoái đầu hỏi: “Thấy sao?”

Dữu Vãn Âm: “Xuất sắc.”

03 – hết