Edit + Beta: Mietta Yuan
“Nói, vì sao không trả lời thư của bổn cung?”
“Bồ câu quá béo tốt, nấu lên ăn rồi.”
Hạ Triệt tức giận đến suýt chút nữa té từ trên lưng ngựa xuống, Hạ Sóc nhanh tay nhanh mắt kéo ca của y sang ngựa của mình, cúi người rỉ tai hắn nói: “Ca, đừng tức giận.”
“Bổn cung mới không tức!” Hạ Sóc đỏ vành mắt đạp bụng ngựa, “Bổn cung lười so đo với ngươi.”
“Ca, ta cũng nhớ ngươi.” Hạ Sóc nhẹ giọng dỗ hắn, “Nhưng cơ sở ngầm ở thành Trường An rất nhiều, chẳng may bồ câu bị người khác bắt được, vậy sẽ không ổn.”
Lúc này Hạ Triệt mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, chột dạ lôi ống tay áo Hạ Sóc hỏi: “Không bị phát hiện đúng không!?”
“Dĩ nhiên là không, thư của ca ta nhét vào ngực mang theo mà.” Hạ Sóc nắm lấy tay Hạ Triệt đè lên ngực.
Hạ Triệt nháy mắt một cái, ngẩng đầu lên hôn cằm Hạ Sóc.
Hai người bọn họ đi đến chỗ sâu trong trường săn, không có ai đi theo, tự nhiên càng thêm bạo gan, cùng cưỡi một con ngựa chạy hồi lâu, Hạ Sóc bắn hai con thỏ liền dừng lại, Hạ Triệt lại một lòng một dạ tìm lão hổ.
Tiếng gió thổi rền vang, bóng cây lay động, Hạ Triệt nắm dây cương nín thở ngưng thần, con ngựa dường như cảm nhận được nguy hiểm, lo lắng thở phì phì. Hạ Sóc nhíu mày ôm hông ca của y, mơ hồ liếc mấy cái chỗ tối, thấy thị vệ của mình đều ở đây, thoáng thở dài một hơi.
“Bổn cung thấy rồi.” Hạ Triệt bỗng nhiên lên tiếng, lập tức giương cung lắp tên, “Giúp ta nắm dây cương.”
“Ca, ngươi cẩn thận chút.” Hạ Sóc một tay ôm hông hắn, một tay siết dây cương bất đắc dĩ thở dài.
Hạ Triệt không lo được nhiều như vậy, trong mắt trong lòng đều nghĩ lão hổ, thời điểm tên đã lên dây, lão hổ bỗng nhiên trở mình nhảy lên cắn đuôi.
“Hả?” Hạ Triệt buồn bực buông cung xuống.
Lão hổ nằm ngửa trên đất đạp tứ chi, tiện đà cuộn thành một cục lăn vài vòng, sau đó nhìn Hạ Triệt há miệng to như chậu máu: “Meo ~ ”
Khóe miệng Hạ Sóc run run, trừng mắt nhìn thị vệ trong chỗ tối, cúi đầu nhìn Hạ Triệt đã thấy mắt ca của y như phát ra ánh sáng.
Lão hổ vẫy đi vòng quanh ngựa của bọn họ, thỉnh thoảng “Meo” một tiếng, Hạ Triệt nhìn mà nóng cả mắt, nhịn không được nghĩ muốn xuống ngựa, bị Hạ Sóc kéo lại: “Ca, cẩn thận chút.”
“Không sao đâu mà.” Hạ Triệt nhảy khỏi lưng ngựa, ôm lấy cái cổ đầy lông nhung của lão hổ.
“Meo?” Lão hổ dùng đầu cọ cọ đầu hắn..
Hạ Triệt lập tức cọ lại: “Meo!”
Hạ Sóc cưỡi ngựa đi xung quanh nhìn một người một hổ đang chơi, suy nghĩ một chút, đút thỏ săn được cho lão hổ.
“Meo meo meo…” Lão hổ thật thoải mái.
“Meo meo meo!” Hạ Triệt nhìn càng thêm hài lòng, bị Hạ Sóc xách áo lần nữa quay lại lưng ngựa.
“Ca, lão hổ này nên làm sao bây giờ?” Hạ Sóc chẳng còn cách nào, thầm nghĩ thủ hạ cũng không biết ở chỗ nào tìm được lão hổ trong đoàn xiếc, lại kêu “Meo meo” giống như mèo con vậy.
“Mang về cho phụ hoàng xem, ” Ánh mắt Hạ Triệt dính lên người lão hổ, “Lão hổ biết kêu tiếng mèo cũng coi như hiếm thấy.”
Hạ Sóc ngẫm nghĩ một hồi thấy cũng tạm, bèn ôm của y đi ra khỏi rừng, lão hổ ngoan ngoãn theo sau lưng bọn họ, thỉnh thoảng “Meo” một tiếng, rất khôn ngoan.
Thời điểm gần đến doanh trại, Hạ Triệt không thể cùng cưỡi ngựa với Hạ Sóc nữa, ánh mắt hắn chuyển động, bò lên lưng lão hổ, đắc ý nháy mắt với Hạ Sóc: “Bổn cung có phải rất uy phong không?”
“Thái tử gia đương nhiên uy phong.” Hạ Sóc mỉm cười giục hắn, “Nhanh một chút, Hạ Tường chắc chắn là sớm chạy về chỗ phụ hoàng tranh công rồi.”
Hạ Triệt sờ đầu lão hổ, dã thú này rất khôn ngoan, cõng hắn hai ba bước tới bên doanh trại, dọa binh sĩ canh gác sợ đến hai chân nhũn ra, suýt chút nữa giơ kiếm chém xuống.
“Làm càn!” Hạ Triệt ngồi trên lưng hổ uy phong lẫm liệt quát, “Bổn cung các ngươi cũng dám cản?”
“Thái tử gia?” Thủ vệ hai mặt nhìn nhau, còn chưa lấy lại tinh thần lão hổ đã nhảy lên một cái, thẳng đến doanh địa ở giữa.
Hạ Tường đang đứng khoe con báo mình vừa săn được, lời còn chưa dứt liền loáng thoáng thấy một bóng người màu vàng từ trên trời giáng xuống, định thần nhìn lại lập tức bị dọa sợ đến ngồi trên mặt đất.
“Phụ hoàng.” Hạ Triệt từ trên lưng hổ nhảy xuống, “Nhi thần thuần phục lão hổ này làm trễ nải thời gian, cũng xin phụ hoàng trách phạt.”
Hoàng đế cùng một đám đại thần vây quanh lão hổ của Hạ Triệt, tấm tắc lấy làm lạ, lão hổ này không giữ dáng vẻ vụng về như trước mà ngẩng đầu ưỡn ngực đứng tại chỗ, thỉnh thoảng nhe răng trợn mắt mà rít gào vài tiếng.
“Không hổ là con trai cưng của trẫm!” Hoàng đế long tâm đại duyệt, tại chỗ thưởng lão hổ cho hạ triệt, còn cho hắn quyền lợi giám quốc, khiến cho Hạ Tường tức tới nghiến răng, hung tợn trừng Hạ Triệt.
“Ta khuyên ngươi đừng động tâm tư không nên có.”
Hạ Tường toàn thân cứng đờ, nhìn chằm chằm thanh dao đang mạnh mẽ gác trên cổ mình: “Trước mặt phụ hoàng, ngươi dám giết ta?”
Hạ Sóc không nói gì, lưỡi dao thật mỏng vẽ trên cổ Hạ Tường một đường máu: “Có gì không dám?”
“Thì ra ngươi cũng là người của đảng Thái tử.” Hạ Tường oán hận nói, “Ngươi không sợ ta nói cho phụ hoàng?”
Hạ Sóc thu dao vào tay áo, yên lặng nhìn bóng lưng Hạ Triệt, hồi lâu sau đá Hạ Tường một cước: “Vậy cũng phải nhìn xem ngươi có cái mệnh kia không đã.”
Hạ Tường chợt ngẩng đầu lên: “Nhưng ta là ca của ngươi!”
“Ca ca của ta…” Giọng nói của Hạ Sóc đột nhiên chuyển lạnh, “Chỉ có một.”
Hạ Triệt dường như cảm nhận được, quay đầu ở trong đám người tìm kiếm bóng hình Hạ Sóc, thật vất vả cũng tìm được, đáy mắt lập tức lóe lên ánh sáng vui vẻ, đẩy ra một đám đại thần chúc mừng, tiến đến bên người Hạ Sóc.
“Ca.” Hạ Sóc cúi đầu hành lễ chúc mừng.
Hạ Triệt không kiên nhẫn chờ Hạ Sóc hành lễ trước mặt người ngoài, tiện đà tiến tới gấp gáp hỏi: “Tối nay tới lều của ta sao?”
Khóe miệng Hạ Sóc không kìm được cong lên: “Thứ cho khó tòng mệnh.”
Hạ Triệt lập tức tức giận trừng hắn.
“Ca, chính ngươi tới.” Hạ Sóc cố ý hạ giọng, “Ta chờ ngươi.”
Mặt Hạ Triệt đỏ lên từng mảng, hai tay chắp ở sau lưng, mắt nhìn chằm chằm đầu ngón chân nói thầm: “Còn ra thể thống gì nữa.”