Edit + Beta: Mietta Yuan
Thời điểm tin Binh bộ Thị lang chết bất đắc kỳ tử truyền tới tai Hạ Triệt, hắn đang nhìn Hạ Tường kêu khóc ở giữa đại điện.
Khi nãy, Cấm vệ quân tìm được mấy phong thư theo địch phản quốc trong nhà Binh bộ Thị lang, mà vị Binh bộ Thị lang này trùng hợp lại là do Tam vương gia Hạ Tường tiến cử.
Hạ Triệt nhàm chán ngáp một cái, lén lút nghiêng đầu hỏi Thái phó bên cạnh mình: “Phụ hoàng đã bớt giận chưa?”
Thái phó vuốt ria mép, chậm rãi nói: “Nếu như Thái tử gia hỏi là chuyện của Thất vương gia, lâu như vậy có thể kết luận là đã hết giận, còn nếu là của Tam vương gia thì…”
“Nghịch tử!” Hoàng đế xé rách tấu chương trong tay.
Thái tử vội vã làm bộ đứng ngay ngắn.
“Trẫm biết tư chất ngươi bình thường, khó làm chuyện lớn, nhưng chưa từng khinh thị ngươi.” Hoàng đế hung hăng gõ long ỷ, cực kỳ giận dữ, “Nhưng ngươi lại… lại đâm trẫm! Đâm người trong thiên hạ mà phản quốc!” Nói xong bỗng nhiên chuyển đề tài, “Triệt nhi, ngươi nói xem nên làm cái gì bây giờ?”
Hạ Triệt bị Thái phó một cước đá từ trong hàng ra, tim đập như trống chầu, nhớ tới Hạ Sóc đã dạy hắn vui giận không được lộ ra, ho nhẹ, nói: “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy việc này còn có điều chưa rõ, phản quốc chính là tội lớn, không có chứng cớ xác thực tuyệt đối không thể kết luận.”
Trên đại điện lặng ngắt như tờ, một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương Hạ Triệt chảy xuống.
“Triệt nhi nói có lý.” Hồi lâu hoàng đế mới chậm rãi mở miệng, “Người đâu, trước tiên giải tên nghịch tử này vào thiên lao.”
Hạ Triệt lui vào hàng, nhịn không được lau mồ hôi trên trán, khóe mắt liếc qua Thái phó đang âm thầm cười mà thở dài một hơi.
Đạo lý giấu tài Hạ Triệt vẫn hiểu, hiện tại mặc dù là thời cơ tốt để chèn ép Tam vương gia, nhưng nếu làm quá mức, vào mắt phụ hoàng lại thành cố ý, thậm chí sẽ khiến người càng hoài nghi, hơn nữa Hạ Triệt có thể cảm nhận phụ hoàng cũng không muốn thực sự nghiêm khắc trừng phạt Hạ Trường, cho nên chẳng bằng chủ động nhượng bộ, không chỉ có thể khiến phụ hoàng thôi hoài nghi mà còn nhặt được cái danh hiền đức, cớ sao lại không làm?
Hạ Triệt bãi triều xong thì vui vẻ chạy đến quý phủ của Hạ Sóc, kể lại chuyện khi lâm triều sinh động như thật, mắt lấp lánh nhìn Hạ Sóc, ngóng trông Hạ Sóc có thể khen hắn.
Hạ Sóc bị ánh mắt hàm chứa hơi nước của ca y chọc cười, kéo người lại ôm hôn mấy cái: “Trở nên thông minh rồi?”
Hạ Triệt ôm cổ Hạ Sóc bất mãn bĩu môi: “Bổn cung vẫn luôn rất thông minh.”
“Thông minh sẽ không nên chạy tới quý phủ của ta.” Hạ Sóc nhéo mũi hắn.
“Không cho phép đuổi ta đi.” Hạ Triệt cắn hầu kết Hạ Sóc, nghĩ đến Hạ Sóc còn đang bị cấm túc không được xuất môn, tim bỗng nhiên đập trật một nhịp.
“Ai u, ca ngươi cắn thật sao?” Hạ Sóc buồn cười bưng cổ.
Hạ Triệt mắt điếc tai ngơ, ghé vào người Hạ Sóc, vừa cắn vừa gặm cổ y, lưu lại một chuỗi vết đỏ nhàn nhạt.
“Hiện tại ngươi không ra khỏi cửa, dù sao cũng nên để cho ta hôn vài cái.” Hạ Triệt đè cổ tay Hạ Sóc lại, tự nhiên hôn lên cổ đệ đệ hắn, “Ngược lại không ai thấy.”
Hạ Sóc nằm ngửa trên giường bất đắc dĩ cười rộ lên, trong khoảng khắc vẻ mặt thấp thoáng ưu thương: “Về sau ngươi muốn cắn thế nào thì cắn thế ấy.”
Đầu lưỡi Hạ Triệt lướt qua hầu kết của Hạ Sóc, thời điểm cảm nhận được một tia run rẩy bỗng cụt hứng ngã xuống lồng ngực Hạ Sóc: “Ta cũng muốn ngươi hôn ta.”
Hạ Sóc cúi đầu hôn hắn, nhẹ nhàng ôn nhu mà vuốt ve cánh môi Hạ Triệt, không dám dùng lực lưu lại vết tích, hôn một hồi lại thấy khóe mắt hắn rơi xuống một giọt nước mắt.
“Ca.” Hạ Sóc liếm khóe miệng Hạ Triệt, “Ráng nhịn chút nữa.”
“Được…” Hạ Triệt vùi mặt vào cổ Hạ Sóc.
“Chờ khi ca ca trở thành Hoàng đế, mỗi ngày giữ ta lại trong cung ép khô có được không?” Hạ Sóc nói xong tự mình cười trước.
“Còn… còn ra thể thống gì nữa!” Lỗ tai Hạ Triệt lập tức phiếm hồng, xấu hổ cắn một khối da bên tai Hạ Sóc.
“Thái tử ca ca bớt giận.” Hạ Sóc chớp mắt, giả bộ ngượng ngùng đùa hắn, “Là thần đệ muốn ép khô Thái tử ca ca.”
“Hồ đồ!” Hạ Triệt chịu nhất dáng vẻ này của y, chui cả người vào trong chăn.
Hạ Sóc cũng vội vàng chui theo, hai người đùa nghịch trong chăn hồi lâu thở gấp dừng lại. Hạ Triệt xốc chăn lên, tay chân quấn trên người Hạ Sóc thì thầm: “Bổn cung là của ngươi, không cho phép không muốn.”
“Mệnh lệnh của Thái tử gia mệnh lệnh há có thể không nghe?” Hạ Sóc cúi đầu hôn một cái lên trán ca của y, “Không còn sớm nữa, mau ngủ đi.”
Hạ Triệt lại ầm ĩ một hồi, cuối cùng mệt mỏi tựa vào lòng Hạ Sóc ngủ.
Ngoài cửa sổ mưa lạnh rơi lất phất, trong phòng ngủ truyền đến một tiếng thở dài như có như không.