Chiêu kiếm đó, mang theo hàn khí bức người, khuấy động lên một làn gió trong không khí, vẽ ra thứ ánh sáng lạnh lẽo trong đêm đen, xuyên thẳng qua lồng ngực hắn.
Hắn ngẩng mặt lên, dùng ánh mắt kinh hoàng không sao hiểu nổi, nhìn vào khuôn mặt của người kia.
Vậy mà y lại đang cười, cười thật ưu nhã mà ôn hòa, sau đó, rút kiếm lùi lại, nhìn thấy máu bắn tung tóe, khẽ cau mày, lấy từ tay áo ra một chiếc khăn lụa trắng như tuyết, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên kiếm.
Khi ấy hắn đã suy sụp ngã quỵ xuống đất, nhìn chiếc khăn lụa nhiễm đầy máu rơi xuống trước mặt mình, là chiếc khăn hắn tặng cho y. Lại mờ mịt giương mắt, bóng người màu đỏ kia, toàn thân khinh linh, đã xa xôi mất hút!
“Triển Chiêu!” Bạch Ngọc Đường đột nhiên bật dậy, mồ hôi ướt đẫm y sam.