Căn hộ này vỗn dĩ là của Hạnh, đây chính là tâm ý của Dương dành riêng cho cô, dẫn Định về ở chung với Hạnh, Dương hoàn toàn tán đồng ý kiến, bởi anh thường xuyên phải đi công tác. Ít có thời gian ở bên Hạnh, có Định sống cùng Dương yên tâm hơn. Vì Hạnh đang mang thai, nếu có chuyện gì còn có thể nhờ cậy vào cô ấy. Chưa kể, căn hộ này khá rộng rãi, phòng ốc thoải mái cho cả 4, 5 người nên chẳng ảnh hưởng gì đến chuyện riêng tư của ai.

Đưa Hạnh và Định về nhà ổn định đâu đấy Dương phải về công ty ngay, không có thư ký riêng nên lúc nào anh cũng bận rộn. Choáng ngợp trước không gian đẹp đẽ và sang trọng thế này, Định trầm trồ:

Hạnh ơi, đây là mơ à? Chị không tin được đâu... Nhẽ chị trúng số hay gì mà ông trời cho chị gặp mày thế?

Hí hí...

Hạnh cười khúc khích khi nghe Định nói lời thật lòng, quả đúng vậy, lần đầu đến đây cô cũng có cảm giác giống chị ấy, những con người xuất thân tầm thường như cô thì sao có thể mơ đến nơi đẹp đẽ thế này? Nếu có, chắc chỉ là mơ mà thôi.. Vậy mà, điều không tưởng ấy lại trở thành sự thật, chỉ biết ngậm ngùi cảm tạ ông trời "Sống không thẹn với lòng mình thì ắt có hậu về sau"...

Mày đúng là cao số! Chị chưa gặp ai như mày luôn, bao lần chết hụt, chưa kể bao lần suýt trở thành "mồi nhậu" cho mấy cha biến thái,.. thế mà vẫn bình yên vô sự! Chị nể vô cùng, bái phục, bái phục!!

Định vừa nói vừa chắp tay pha trò, thú thực trong lời nói ấy ý tứ cũng 8,9 phần là ngưỡng mộ Hạnh. Một cô gái có tuổi thơ không mấy đẹp đẽ, tuy vậy vẫn kiên cường sống tốt mỗi ngày, không than vãn, không đổ lỗi cho số phận...

Chị cứ quá lời, là em may mắn thôi chứ nếu cuộc đời đẩy đưa đến đâu thì có lẽ em cũng phải chịu.... Cưỡng cầu sao được hả chị?

Ừm... đời đâu ai biết trước được điều gì đâu nhỉ? Vớ vẩn dăm ba bữa nữa chị cũng gặp được anh đại gia giống mày, hihi, lúc ấy cuộc đời lại nở hoa luôn chứ lị...

Căn nhà vui vẻ, ngập tràn tiếng cười đùa rôm rả của hai cô gái, khoảnh khắc này đánh đổi biết bao nhiêu nỗi đau, bao giọt nước mắt....

Dương về tổng công ty ba ngày sau mới quay lại, Hạnh đang có thai, vốn dĩ không muốn để cô đi làm nhưng chị Định chân ướt chân ráo về đây, chưa quen với nề nếp công sở. Cô muốn đi làm để có gì còn giúp đỡ chị ấy, chưa kể, ở nhà một mình cũng chán, tìm niềm vui trong công việc vẫn là đúng đắn hơn. Nhưng bây giờ khác trước đây, Hạnh sẽ không làm việc cùng với mọi người nữa mà đặc biệt làm việc riêng lẻ trên phòng của sếp. Với cương vị là thư ký riêng, Hạnh thích làm gì tùy ý trong phòng của anh thì làm, công việc anh gửi qua mail nếu mệt thì vào phòng nghỉ, buồn chán thì làm. Cốt là để cô được vui vẻ và thoải mái, lượng công việc gần như anh đã giải quyết đến 90%. Hàng ngày chị chị em em đi làm ríu rít vui tươi lắm... Dương vì vậy mà cũng chuyên tâm vào công việc hơn, áp lực đè nén xuống một nửa so với trước đây.

....

Lại nói về Khánh - cậu bạn trai cũ của Hạnh. Sau lần tranh luận cãi vã xung đột ấy, vì thẹn nên Khánh không dám liên lạc cho Hạnh nữa. Thực lòng mà nói, lúc ấy do bị bóc mẽ nên tính khí cục cằn trỗi dậy và vô tình thốt ra những lời lẽ tổn thương Hạnh... chứ Khánh không nghĩ cô là người như thế. Bởi yêu nhau lâu nên tính cách cô thế nào Khánh cũng hiểu khá rõ, ngay anh Toàn cũng thế, anh em quý nhau tình cảm rất chân thành. Ở cô gái ấy, khi nghĩ đến Khánh luôn thấy ấm áp, vui tươi, cô là người nhẹ nhàng, giản dị nhưng không kém phần tinh tế. Không phải tuýp người ham mê hư danh, vật chất thái quá... Nhưng đàn ông mà, ai mà không có lòng tham? Đặc thù nghề nghiệp nay đây mai đó, rong ruổi ngày tháng với những cung đường dài, e là, trái tim người đàn ông khó bề giữ vẹn được câu thề...

Linh Đan chính là một điển hình. Phụ nữ đẹp, ai cũng thích. Nếu không thích chỉ có bê đê... Khánh cũng không ngoại lệ. Ngay lần gặp gỡ đầu tiên anh đã đem lòng khao khát người con gái ấy, dáng vẻ mỹ lệ yêu kiều khiến dục vọng sục sôi ham muốn có được, Khánh si mê đến bên Linh Đan mục đích ban đầu là tình dục, không phải tình yêu. Tuy vậy, cô ấy không đơn thuần như Khánh tưởng tượng, ngược lại, Khánh mới chính là người đáng thương trong mối tình chớp nhoáng này.

Linh Đan thuộc tuýp người mạnh mẽ, ưa sự dẫn dắt và điều phối cảm xúc của người khác, với sự tự tin về vẻ đẹp của mình, cô luôn muốn những người đàn ông bước qua đời cô đều phải nghe lời. Nếu không, cô bắt phải nghe lời. Không phủ nhận anh chàng KHÁNH mồm miệng cũng khéo, ngoại hình không tệ, chưa kể khoản chăn gối cũng hợp nhau, Linh Đan cũng thích thích anh chàng này. Tuy vậy, đôi ba lần Khánh về Bắc, mỗi lần nghe điện thoại anh luôn úp mở, rụt rè và né tránh... đã khiến cô nghi ngờ. Giác quan của người phụ nữ rất nhạy cảm, chỉ cần người đàn ông mà họ thích có biểu hiện gì khác thường họ đều cảm nhận được ngay.

Lần ấy Khánh đi chơi với Hạnh, nói chuyện điện thoại cứ mập mờ, hỏi một đằng, trả lời một nẻo, Linh Đan chơi đòn hiểm, cô nói mình có thai. Khánh lặng người, chẳng biết nên vui hay buồn? Đứng giữa lựa chọn một bên là cô gái đẹp như hoa, bông hoa rực rỡ yêu kiều... và một bên là cô gái đẹp, nhưng cái đẹp ấy giản dị. Khi bóc mẽ HẠNH xong anh buồn bực chẳng thiết tha gì, dẫu sao, tán tỉnh Hạnh cũng mất quãng thời gian khá dài, dày công săn đón và hao tổn tâm tư. Tình cảm không phải ngày một ngày hai, nên lúc ấy thực sự anh rất buồn. Nhưng lời đã trót nói ra thì sao rút lại được?

Chưa kể ngay sau đó lại đụng độ với thằng cha cao to như diễn viên, vào đồn CA ngồi nguyên đêm, điện thoại bị tịch thu... Linh Đan không liên lạc được càng tăng thêm phần cay cú. Mấy ngày sau, khi đáp chuyến xe vào đến Sài Gòn, Khánh chủ động đến nhà xin lỗi nhưng Linh Đan không tiếp đón. Dù yêu Linh Đan không nhiều bằng Hạnh, nhưng nghĩ đến chuyện cô ấy có thai với mình, Khánh kiên nhẫn chờ đợi ở bên ngoài, xuống nước để xin lỗi. Chuyện đã rồi, chẳng nên duyên được với Hạnh âu cũng là do duyên số, dù sao thì với Linh Đan, cô ấy có thai rồi, tình cảm chưa nhiều nhưng sau này cả hai sẽ cùng nhau cố gắng, vun đắp thêm tình cảm.

Chờ mãi từ trưa đến quá chiều, Khánh mệt lả ngủ thiếp đi trên ghế đá trước cổng, đến khi nghe tiếng mở cửa két két thì anh giật mình. Linh Đan ở bên trong đi ra, bên cạnh là một người đàn ông khá bảnh bao, cánh tay bên trái săm trổ kín hết cả, hai người tình tứ âu yếm vô cùng. Khánh rụng rời chân tay, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra được biểu hiện ấy là gì?

Anh đã bị đá không thương tiếc, ngay khi vừa mở cửa ra Linh Đan cũng được phen hú hồn vì sự xuất hiện của Khánh. Gọi điện không nghe tưởng đâu Khánh không đến, ai ngờ....anh ta vẫn lỳ lợm chờ đợi đến giờ này. Tuy nhiên, Linh Đan chẳng hề hấn gì, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn ung dung nói mấy lời ngọt nhạt dành cho người đàn ông bên cạnh. Một lát, hắn trèo lên con SH sáng loáng rồi phóng vụt đi.

Khánh bình tĩnh suy nghĩ rồi lững thững đến gần, nếu như trước đây, có lẽ anh sẽ thẳng tay mà tặng cho Linh Đan một cái bạt tai, nhưng nghĩ lại, anh thấy bản thân mình cũng chẳng tốt đẹp gì. Cùng lúc đò đưa hai người con gái, chưa kể với Linh Đan, chưa tìm hiểu kỹ càng đã vội vàng nếm trái cấm. Thiết nghĩ, cuộc tình chóng vánh này cũng chẳng biết tồn tại được bao lâu... nhưng nghĩ đến chuyện cái thai, Khánh áy náy nên nhẹ giọng:

Anh chờ em từ sáng giờ đấy, sao không mở cửa cho anh?

Đáp lại câu nói đó là cái nhìn hình viên đạn của Linh Đan kèm theo câu nói mỉa mai:

Anh còn có thời gian để nghĩ đến tôi cơ đấy?

Anh không nghĩ đến em, đến con... thì nghĩ đến ai được?

Anh thôi đi! Ngữ đàn ông ham của lạ như anh tôi đập chết không hết, ở đó mà ảo tưởng!

Ngay trước cửa nhà nhưng Linh Đan không hề kiêng dè thể diện và lời nói của mình, thẳng thắn tranh luận với Khánh, gã trai Bắc ngây ngô này. Nghe xong câu đó, Khánh thấy sự chịu đựng của mình đã vượt quá giới hạn, chấp nhận chờ đợi cả buổi không phải để nghe Linh Đan chế giễu và coi thường mình. Chưa kể, cô ta lại ôm ấp đàn ông ngay trước mặt anh, điều đó càng cho thấy Đan cũng là người không hề nghiêm túc như anh đã cảm nhận lâu nay.

Bốp!

Khánh vung cánh tay và tát mạnh như trời giáng ngay khi Linh Đan vừa sỉ vả mình xong, mặc kệ cô có thai thật hay không? Bị đánh bất ngờ, Linh Đan tru tréo lên:

Á.. á... thằng chó này... ĐMM... mày dám đánh tao hả thằng khốn nạn kia?

Thằng chó... thằng chó...!

Câm!!

Khánh chẳng cần sĩ diện nữa, đời người đàn ông sống đến giây phút này cũng coi như là thất bại rồi, tình cảm liên tiếp gặp tổn thương... mà lỗi cũng chính là ở sự ngu dốt của anh. Bực tức xen lẫn sự hối hận muộn màng, Khánh nói như gầm lên, Linh Đan được phen hoảng sợ nên im bặt. Dẫu có tinh tướng cỡ nào thì lúc này đàn bà con gái vẫn yếu thế, chân yếu tay mềm, nếu còn già mồm chắc chắn Khánh sẽ không nhẹ tay.

Biết Linh Đan đã khiếp sợ nên Khánh nói tiếp:

Đi vào nhà!

Linh Đan ngoan ngoãn như con cún, lẽo đẽo đi vào theo Khánh, có lẽ ngày thường quen được nghe lời cưng nựng nên khi thấy anh hung cùn, cô sợ thật sự. Đàn ông mà cùn lên chẳng lường trước được kết cục sẽ thế nào, điểm này Linh Đan khá khôn khéo, nếu không rắn được thì phải mềm thôi.

Khánh không phải đã mềm lòng mà tha thứ, có điều, giữa thanh thiên bạch nhật cãi cọ đôi co chỉ làm tăng thêm sự chú ý đối với người ngoài. Chi bằng đóng cửa bảo nhau giải quyết, xem ra, với tính cách của cô gái này... thực sự không thể nào gắn bó cả đời được. Không phải vì cãi nhau mà Khánh mới đưa ra quyết định như thế, mà ngay từ lúc chờ đợi cô dưới cổng và khoảnh khắc Linh Đan õng ẹo ôm người đàn ông săm trổ kia... anh đã mất hy vọng hoàn toàn.

Khánh ngồi xuống salon, Linh Đan đứng đối diện, tuy không cãi vã nhưng gương mặt cứ cơng cơng vẻ trấc láo, thách thức. Anh cũng không vui vẻ gì, sáng giờ chưa có gì bỏ bụng nhưng còn tâm hồn nào mà ăn?

Chuyện cái thai... là thế nào? Em đã đi khám chưa?

Khánh dịu giọng, vì đứa bé không có tội tình gì cả, nếu Linh Đan không thể ở bên anh... thì con vẫn là con anh, anh vẫn sẽ có trách nhiệm với nó.

Thai nào chứ? Anh mơ hay gì?

Linh Đan đáp cộc lốc.

Khánh ngạc nhiên, không phải cô ta nói đã có thai sao? Chuyện là thế nào đây?

Vậy ý cô là gì? Đứa bé không có thực?

Khánh hỏi lại. Anh cũng hơi thất vọng, cứ ngỡ mình có đứa con rồi... nào ngờ không phải vậy, tuy nhiên trong lòng lại thoáng xuất hiện sự vui mừng. Vì nếu cô ấy không có thai, từ nay anh sẽ chấm dứt, không có ràng buộc gì nữa càng thanh thản cho đôi bên.

Tôi có thai thì anh chưa đến lượt làm bố!

Linh Đan đáp lời đầy khiêu khích.

Cô?

Khánh giận dữ, hai mắt anh trợn tròn, không ngờ cô ta lại coi thường anh đến như vậy? Đến giây phút này Khánh thực sự mới thấu hiểu được bộ mặt thật của Linh Đan. Cô ta không hề đơn giản, một cô gái làng chơi xảo quyệt và ranh mãnh nhất mà anh từng gặp. Cũng may mọi chuyện chưa đi quá xa.... nếu không thì... chậc chậc... Khánh khẽ lắc đầu, không biết tương lai sẽ còn đi về đâu nữa?

Chuyện giữa tôi và cô....chấm dứt đi!

Khánh ngậm ngùi nói. Trong thâm tâm anh day dứt vô cùng bởi sự ngu dốt và háo thắng của mình ngày ấy khi bắt gặp Linh Đan... chẳng ngờ kêt cục lại thành ra thế này, dừng lại là lựa chọn sáng suốt nhất cho cả hai.

Không chấm dứt... nhẽ anh tưởng tôi yêu anh thật hay gì?

Ngay lúc tôi gọi điện mà anh đang ở bên đứa con gái nào đó... thì tôi đã xác định đá văng anh ra khỏi cuộc đời tôi rồi... đừng ảo tưởng nữa!!

Linh Đan đáp thẳng thắn, cuộc tình chóng vánh sớm nở tối tàn này chẳng còn ý nghĩa gì với cô nữa, Khánh đã không còn thú vị, đúng như anh ta mong muốn thì cả hai chẳng nên ràng buộc lẫn nhau.

Cô được lắm!.... được lắm!

Khánh cay cú, anh không ngờ có ngày lại bị một người đàn bà sỉ nhục cho thậm tệ đến vậy, một chút sĩ khí của người đàn ông cũng chẳng còn. Linh Đan đúng là quá đáng thật, song Khánh cũng tự suy nghĩ về bản thân mình,... "đi đêm lắm có ngày gặp ma", không lời từ biệt, anh đứng dậy và bỏ đi về. Chỉ trong thời gian ngắn, cả bạn gái cả bồ đều lần lượt rời bỏ anh, tâm trạng lúc này tồi tệ vô cùng.

- --

Buổi tối hôm Laptop của Dương bị hỏng, loay hoay ở bên ngoài tìm kiếm thợ sửa đâu đấy về phòng, Nam Phong hết sức ngạc nhiên khi thấy đồ đạc của mình đặt ngay trước cửa, giữa lối ra vào. Không hiểu có chuyện gì, cậu ta ngơ ngác:

Sao bỗng nhiên khuôn đồ đạc em ra đây vậy sếp?

Tôi sa thải cậu.

Dương nói với ngữ khí lạnh băng, mặt không biến sắc.

Vì... vì sao ạ?

Bản thân có làm điều khuất tất nên lúc này Nam Phong hơi chột dạ, miệng lắp bắp.

Cậu còn hỏi tôi sao?

Dương nhìn Phong chất vấn.

Em không hiểu mình đã phạm lỗi gì?

Nam Phong vẫn cố thanh minh.

Chuyện của Tôi và Hạnh, cậu nhúng tay vào mấy phần?

Em... em...

Phong ấp úng, trong lòng lo sợ thật sự, không biết Dương đã tìm hiểu được thông tin từ đâu.

Nuôi ong tay áo, tôi không ngờ có ngày cậu nỡ làm thế với tôi?

Dương giận dữ, anh nói như gầm rú, thuận tay anh hất văng cái Lap của Nam Phong xuống dưới nền nhà, kêu cái rầm, màn hình vỡ tung tóe. Phong được phen kinh hãi, đứng im không nhúc nhích. Toàn bộ tư liệu đều nằm trong cái lap đó, chắc chắn Dương đã xem cả nên mới giận dữ như vậy. Lúc này, Phong không thanh minh nữa, lặng lẽ chấp nhận sự thật.

Là... là ý của phu nhân... bà ấy... bắt em phải làm thế!

Nam Phong lắp bắp.

Là ai đi chăng nữa.. rốt cục cậu cũng đã nhúng tay vào chuyện của tôi, xưa nay tôi ghét nhất thứ cảm giác bị phản bội.

Cút... cút ngay đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu thêm phút giây nào nữa...

Cúttt!

Dương gào lên, Nam Phong sợ hãi quá xin lỗi rối rít, đặt Laptop của Dương lên bàn rồi lầm lũi kéo hành lý đi khỏi. Dương hận không thể một đao chém đôi mảnh Nam Phong ra nhưng trong lúc chờ đợi anh đã tự trấn an bản thân rất nhiều. Chuyện cũng đã xảy ra rồi, tức giận quá thì người thiệt hại đầu tiên vẫn là bản thân mình. Anh hy vọng ông trời thấu được nỗi oan ức của anh, thấu được tấm chân tình của mình để đem Hạnh về bên anh, những kẻ đạo đức giả ắt sẽ nhận kết cục không ra gì!