Cả đêm Khánh ở bên người con gái khác hoan lạc mê say cũng là ngần ấy thời gian Hạnh lo lắng, cô không chợp mắt nổi vì nghĩ và nhớ về anh. Yêu nó là như vậy, cồn cào, da diết, chi phối cảm xúc cực lớn, đêm yên tĩnh thì cảm giác trống vắng khiến cho Hạnh thấy tủi thân hơn. Làm việc ở công ty đã không dễ dàng, bạn trai hai ngày liền không liên lạc được, chẳng biết phải làm sao?

Hôm sau đi làm, khuôn mặt cô phờ phạc, rầu rĩ vì thiếu ngủ nhưng vẫn cố tỏ vẻ như không có chuyện gì. Cô đã nghĩ, hay là gọi điện về hỏi mẹ Khánh xem anh có liên lạc gì hay không, chứ cô thấy lo quá! Chẳng may trên đường xảy ra bất trắc gì, nhưng nghĩ lại, anh chưa đưa cô về ra mắt bố mẹ, hai người hoàn toàn chưa có ràng buộc, nếu như cô có hỏi thì chẳng phải là tự vơ việc vào mình sao? Nếu Khánh có mệnh hệ gì thì bố mẹ ảnh mới là người buồn và lo nhất, cô dẫu sao cũng chỉ là bạn bè, vẫn là nên im lặng thì hơn.

Những ngày tháng yên bình tại công ty thực tập trôi qua, Hạnh thầm cảm thán, không biết có phải công lý ông trời hiển linh hay gì mà thời gian này lại dễ chịu đến thế, không có ai bắt nạt, được làm việc đúng chuyên môn, thỉnh thoảng cũng làm việc nhóm và được đóng góp ý tưởng trong kế hoạch sản xuất mới... Hạnh thấy mình làm việc không tệ, cấp trên cũng nhìn nhận cô ở một góc độ tích cực hơn.

Lại nói về Khánh, đêm đó mây mưa vần vũ với Linh Đan đến cuồng nhiệt, anh rời khỏi thân thể cô gái mới quen nằm xuống giường là ngủ say như chết đến tận chiều hôm sau mới tỉnh. Khi mở mắt ra, toàn thân mỏi nhừ, có lẽ là do vận động mạnh. :))

Linh Đan đã không còn ở đây nữa, cô ấy đã rời đi, Khánh day day hai bên thái dương lững thững ngồi dậy đi vào phòng tắm. Quần áo gọn gàng, lúc này anh mới mở điện thoại lên thì chao ôi cuộc gọi nhỡ, tổng đài nhắn tin số thuê bao gọi đến trong lúc tắt máy quá trời. Trong đó, Hạnh gọi nhiều nhất, cứ 10, 15 phút cô gọi một lần, còn có cả tin nhắn quan tâm nữa.

Đọc tin xong, Khánh lại thấy mình chột dạ. Khánh! Mày đang làm cái gì thế này? Khánh tự dằn vặt chính mình khi nghĩ về Hạnh, chuyện tình cảm của hai người đâu còn một sớm một chiều nữa, anh phải công nhận, trước nay chưa thật lòng yêu ai nhiều như cô ấy... Nhưng giờ sao, chính anh đã đem ân tình mà cô ấy gửi gắm đổ xuống sông, xuống bể. Đêm qua, mặc cho cô không ngủ vì lo cho anh, nghĩ về anh... thì anh lại ôm ấp người con gái khác.

Khánh do dự, anh nghĩ xem bây giờ nên nói lại thế nào cho Hạnh tin anh, cảm giác tội lỗi bủa vây, trong đầu lại nghĩ đến việc nói dối. Con người mà, hiếm ai mắc sai lầm mà chủ động đối diện với nó? Luôn tìm cách bào chữa cho cái sai của mình, Khánh cũng thế, anh đang vẽ ra một lý do để đáp lại sự lo lắng của Hạnh.

Chưa kịp bấm máy gọi thì điện thoại đổ chuông, là cậu HUY lơ xe:

Anh Khánh, qua nay đi đâu tắt máy kinh thế?

À. Anh đi vào chỗ người bạn, lâu ngày không gặp uống say quá, bây giờ mới dậy được đây!

Khánh ậm ừ.

Vâng. Sắp đến giờ xuất bến rồi, anh liệu mà ra xe sớm nhé!

Ừ. Tí anh qua luôn đấy!

Điện thoại vừa dứt, Khánh liền nghĩ đến Linh Đan, cảm giác tội lỗi khi phản bội Hạnh chưa nguôi đi thì nỗi dằn vặt, náy náy với Linh Đan lại kéo đến. Khánh thấy khó nghĩ quá, tình yêu với Hạnh trong sáng, ngây thơ... còn với Linh Đan, cô đã trao anh tất cả, sự trân quý của người con gái chính là lần đầu tiên anh đã cướp đi. Lẽ nào, anh là người sống không có trách nhiệm sao???

Bây giờ phải thế nào đây?

Sắp đến giờ đi làm, Khánh mặc kệ, anh không gọi điện cho ai hết, xuống trả phòng rồi thanh toán, anh gọi xe đi về bến và chuẩn bị lên đường. Tâm trạng nặng nề khó tả.

Chuyến xe khởi hành, Khách khứa lên xuống nhộn nhịp, Khánh chạy ca đầu tiên, bận rộn quá nên nhất thời cũng quên đi tình cảm cá nhân, đến khi điện thoại báo có tin nhắn, anh mở ra đọc thì tin nhắn của Linh Đan gửi đến:

Anh quên em rồi à?

Lời này là ý gì nhỉ? Cô ấy đang trách móc hay nhắc nhở mình đây? Khánh suy nghĩ, anh đang lái xe nên không đáp lại được, bởi vậy nhấc máy gọi luôn, đầu dây bên kia vừa nghe máy, anh liền nói:

Anh xin lỗi, anh bận quá, em đi từ lúc nào sao không nói với anh?

Khánh ân cần, với cô gái này, hai người đã hòa vào làm một, bởi vậy không còn khoảng cách nào với nhau nữa, anh nói chuyện thân thiết giống như những cặp tình nhân với nhau.

Em thấy anh ngủ say quá nên ngại đánh thức, sợ anh mệt!

Linh Đan phụng phịu, cái giọng nghe dễ thương quá, trái tim Khánh bỗng nhiên tan chảy. Thì ra, đàn ông không chỉ yêu bằng mắt mà họ cũng muốn nghe những lời âu yếm ngọt ngào từ phụ nữ.

Bây giờ em đang ở đâu?

Khánh hỏi lại.

Em đang ở nhà chị gái em!

Ừm. Nói ra anh mới nhớ, hôm trước em nói đến thăm chị gái vì chị mới sinh cháu, vậy mà đến nơi, anh dắt đi theo anh cả buổi, chị không giận hả?

Bị bắt lọn, Linh Đan liền nói:

Tại hôm đó anh rể em ở nhà, em ngại hai vợ chồng trẻ nên ngại vào, nói dối là qua chỗ bạn chơi, hôm nay anh ấy đi công tác rồi nên em mới ghé qua!

Thế à.

Khánh tin tưởng Linh Đan tuyệt đối, cứ ngỡ cô ấy thật lòng, vì anh tin chuyện vết máu đó nên cô ấy nói gì anh cũng thấy vừa tai, suy nghĩ lúc trước về Linh Đan thạo đời hay này nọ bây giờ Khánh gạt bỏ đi hết.

Tối rồi sao em chưa ngủ?

Em ngủ muộn quen rồi, chưa ngủ được anh ơi.

Anh có chuyện này... nhưng không tiện nói ra!

Khánh ngập ngừng.

Chuyện gì thế anh?

Linh Đan tò mò.

Tế nhị. Nếu em chưa ngủ thì chờ anh khoảng một giờ đồng hồ, hết ca, anh được đi nằm sẽ gọi điện nói chuyện với em sau, được không?

Ok anh.

Ừm. Vậy anh tắt máy đây, đường khó đi lắm.

Đến nửa đêm, xe dừng nghỉ tại một nhà hàng ăn cũng là thời điểm Khánh chạy hết ca. Ăn uống xong xuôi là anh được ngủ đến sáng mai, nằm vào chỗ của riêng mình, anh bấm điện cho Linh Đan, vừa đổ chuông đầu dây bên kia đã bắt máy.

Anh sợ em ngủ rồi cơ.

Khánh nói khi thấy Linh Đan vẫn còn thức chờ anh.

Em ngủ muộn quen rồi mà anh, anh đã được nghỉ chưa?

Anh vừa hết ca xong, đang nằm và gọi cho em này!

Khi nãy anh nói có chuyện tế nhị gì muốn nói với em vậy? Làm em tò mò nãy giờ đó.

À...

Khánh ngập ngừng.

Xe đông người, không tiện nói, hay mình nhắn tin nhé!

Ok.

Cuộc gọi kết thúc, Khánh trùm chăn và nằm soạn tin nhắn gửi đi.

Đêm qua, anh nhớ là lúc ấy... ấy.. anh không đi "giày", em nhớ mua thuốc vào uống nhé!!

Thì ra, chuyện tế nhị mà anh nói chính là việc phát sinh quan hệ vào lúc 2h sáng, vì quá hưng phấn nên cả hai đã dính lấy nhau một cách trần trụi không che chắn gì cả. Khánh nghĩ Linh Đan là lần đầu tiên, sợ cô bỡ ngỡ nên dặn dò kẻo hậu quả sẽ xảy đến.

Linh Đan đọc tin xong cười ngặt nghẽo, anh chàng này cũng quan tâm cô quá rồi, lại lo lắng cho cô từng việc nhỏ nhặt ấy nữa. Tưởng chuyện gì tế nhị, ai ngờ... Khánh chẳng phải người đầu tiên của cô, chơi bời xong lần nào Linh Đan chẳng tự có biện pháp để phòng ngừa, nếu không người gánh chịu hậu quả vẫn là đàn bà con gái như cô. Biết Khánh ngây thơ tin mình trong trắng nên Linh Đan cũng không ngại diễn kịch:

Anh thấy em có dễ dãi quá không?

Không có....

Anh xin lỗi, là lỗi của anh, đáng lý anh không nên như vậy. Tại, anh không làm chủ được mình khi ở bên em...

Khánh nhận hết lỗi về mình.

Em sợ lắm... lỡ như có em bé thì sao hả anh?

Linh Đan lại giả ngây ngô.

Thế em đã mua uống chưa?

Khánh sốt ruột, anh sợ để lâu không uống thì sẽ khả năng có em bé là rất cao, theo như anh biết, nếu như gần gũi vào thời điểm sáng sớm, tinh binh sẽ rất khỏe mạnh... bởi vậy, việc thụ tinh vì đó mà xác suất cũng cao hơn.

Em chưa.

Ừ. Anh hiểu rồi, anh xin lỗi vì bây giờ mới nhớ ra để nói với em, khuya rồi cũng không thể ra đường được, sáng mai ngủ dậy em nhớ mua thuốc uống vào nhé! Để lâu quá là khả năng vẫn sẽ dính bầu đó.

Em lo lắm...

Không sao đâu, em đừng sợ, nghe lời anh, ngày mai cứ làm như anh dặn nhé!

Sao anh biết mấy chuyện đó vậy?

Linh Đan hỏi ngược lại Khánh, thực ra cô biết tỏng, đàn ông ai chẳng có nhu cầu, chỗ nọ chỗ kia để giải tỏa cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Cô đánh giá, anh cũng chẳng phải người nghiêm túc gì, mới gặp lần đầu, qua vài câu chuyện mà đã bám lấy cô. Đó là bởi cô xinh đẹp, nếu như với người con gái khác chắc cũng không khác gì.

Bị hỏi ngược, Khánh không biết đáp lời ra sao, suy nghĩ mãi anh soạn tin:

Em đang nghĩ anh bỉ ổi à?

Đúng là ban đầu Khánh có ý định đưa Linh Đan lên giường, thứ nhất là để thỏa mãn cái nhu cầu sinh lý, thứ hai là cảm xúc nhất thời thích thích cô, nhưng cái giây phút ở trong khách sạn, anh đã đấu tranh tư tưởng vì mới lần đầu, không muốn mất hình tượng. Vậy mà, chẳng hiểu sao lại lao vào cô ấy vồ vập cấu xé đến điên cuồng như vậy. Thôi, mọi sự cũng đã rồi, nếu như cô ấy có nghi ngờ, nghĩ xấu về anh thì cũng đành chấp nhận.

Em... em...

Một lần nữa xin lỗi em, anh không nên như vậy!

Không biết nói gì cho em tin... Bây giờ anh đang trên đường ra Bắc rồi, sớm cũng phải 4 hoặc 5 ngày nữa anh mới vào lại trong đó được.

Em nghe lời anh, ngày mai mua thuốc uống vào nhé, khi nào anh vào sẽ gặp em..

Vâng...

Lúc ấy đừng tránh mặt anh nhé!

Nếu anh không nghiêm túc thì em không dám hứa!

Linh Đan lại xoáy vào chuyện tế nhị, rõ ràng cô không hề sợ hãi như mình đã nói.

Em mà không gặp chắc anh điên lên mất...

Tại sao?

Ở bên em thật tuyệt!!

Một câu nói ý tứ, gửi đi rồi Khánh thầm mỉm cười và nghĩ lại chuyện đêm qua, cảm giác đê mê sung sướng ấy thật khó mà quên đi được.

Đang vui vẻ vì nghĩ đến chuyện nhạy cảm, Khánh luồn tay xuống dưới tự nghịch ngợm của nợ của mình, càng nghĩ đến nó càng cương cứng lên, sự khao khát lại bắt đầu. Chết tiệt, không có mãi thì cũng không sao, ăn ngon lại quen mồm! Khánh nghĩ vậy nhưng vẫn không buông tay khỏi người anh em, nằm mân mê một lát rồi thiu thiu ngủ thì điện thoại lại có tin nhắn:

Tại sao anh không trả lời điện thoại em?

Anh có chuyện gì vậy,... có chuyện gì thì nói cho em biết nhé, em lo lắng cho anh.

Khánh đọc xong mà người cứ đơ ra, chai lỳ cảm xúc. Một người con gái anh đã yêu đến nồng nhiệt, yêu da diết và cháy bỏng, vậy mà mới có mấy ngày trời... tại sao lại trở nên xa cách đến vậy chứ? Trước đây, dù chỉ là một buổi sáng thôi, bất cứ xảy ra chuyện gì Khánh cũng gọi điện hoặc nhắn tin kể lể cho Hạnh yên tâm. Ba ngày không nhắn tin, không gọi điện, anh lại dễ dàng quên đi mọi thứ, Khánh không biết bản thân đang cần thứ gì nữa. Cảm xúc nhất thời với cái mới là vậy sao?

Do dự một hồi, anh nhắn tin:

Mấy ngày nay xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn nên anh không gọi về cho em được.

Anh vẫn ổn, em đừng lo cho anh nhé!

Anh xin lỗi, lẽ ra phải thông báo cho em một tiếng ngay từ lúc xảy ra chuyện nhưng việc cấp bách, anh không thể làm khác được.

Soạn rồi Khánh ấn gửi đi. Lát sau Hạnh lại hồi đáp:

Anh không sao là em yên tâm rồi, mấy ngày qua em buồn và lo cho anh lắm, đường dài nhiều nguy hiểm...

Mà có chuyện gì vậy anh? Kể cho em nghe với!

Mọi chuyện dài dòng lắm, nhưng cũng may là qua rồi... em đừng lo, nhắn tin không nói hết được, mọi người trên xe ngủ cả rồi không tiện gọi điện.

Hôm nào về anh kể cho em nghe, anh đang trên đường ra Bắc rồi!

Ly kỳ thế cơ ạ?

Ừm. Dài dòng lắm.

Anh mệt quá, em ngủ sớm đi, anh tranh thủ chợp mắt, trời sáng lại phải đổi ca rồi!

Vâng. Chúc anh ngủ ngon... nhớ anh!

Nói với nhau có mấy tin mà Khánh thấy tim mình đập thuỳnh thụych, không ngờ cũng có ngày anh nói dối không chớp mắt thế này. Hạnh thì vui vẻ hơn, mấy ngày chờ đợi, cuối cùng bạn trai cũng đã trả lời điện thoại, biết anh ấy ổn là cô yên tâm rồi. Bớt được một gánh lo trong lòng, nhưng bù lại, nghe Khánh nói, anh xảy ra chuyện bất ngờ mà không nói được trong vài câu, thành ra cô tò mò quá. Đành chờ đợi anh ấy ra Bắc, đôi lứa gặp gỡ rồi nghe anh kể vậy.

Hai ngày sau, vào một buổi chiều mưa tầm tã, Khánh đã ra Bắc từ sáng nhưng vì Hạnh bận đi làm ở công ty, hơn nữa, bản thân đã có vết nhơ nên anh thấy ngại, không vội đến gặp mặt cô ngay mà về qua nhà. Anh cần thời gian để cân bằng lại cảm xúc của chính mình, nhưng Khánh không ngờ rằng, bản thân đã tạo thêm một mối quan hệ mở khác nên sự đấu tranh trong tư tưởng mỗi lúc một căng thẳng hơn chứ không hề dễ dàng như anh đã nghĩ. Một lúc phải làm hài lòng hai cô gái, sự áy náy và day dứt, sự kích thích và đam mê, nó cứ xoay vòng và lặp lại...

Chiều tối thì cơn mưa cũng dứt, Khánh phi xe máy từ nhà lên khu trọ của Hạnh, cô đã được nghỉ làm và đang nấu bữa tối. Thấy Khánh gọi điện, Hạnh chạy xuống cổng mở cửa đón anh lên phòng. Thỉnh thoảng được nghỉ, Khánh vẫn đến đây, nhưng những lần ấy anh chưa lên phòng cô bao giờ mà chỉ nói chuyện dưới cổng hoặc ngồi ghế đá. Cũng là vì nơi này Hạnh đến ở trọ chưa lâu, hôm nay mới có dịp vào xem cô ăn ở thế nào, nhưng cảm giác không còn háo hức như trước.

Cửa phòng đóng lại, Hạnh vì quá nhớ anh do cả tuần không gặp nhau, và do mấy ngày anh không liên lạc cho cô, sự lo lắng, nhớ nhung khiến Hạnh không nhịn được mà ôm chầm lấy Khánh, cô muốn được bên anh thật lâu, nghe tiếng nhịp tim đập rộn ràng trong lồng ngực. Muốn được làm nũng anh mỗi khi gặp mệt mỏi, hay đơn giản chỉ vì dành chút tình cảm cho anh mà thôi...

Khánh đáp lại cái ôm đầy xúc cảm ấy bằng nụ hôn lên tóc Hạnh, giây phút này, anh định hôn lên môi cô, nhưng bỗng nhiên Khánh thấy ngại. Nụ hôn lên tóc gượng gạo và khô khan, còn Hạnh, cô không hiểu được người đàn ông đang ôm cô đang nghĩ gì, được ở bên anh, tâm trạng vui vẻ nên Hạnh ríu rít:

Về từ sáng rồi mà bây giờ mới đến thăm em!

Thì em đi làm, có ở nhà đâu mà anh đến?

Hì hì... Em quên mất!

Mà anh ngồi đây chờ em một lát!

Em bận gì à?

Em đang luộc rau, nước sôi rồi mà em quên...

Khánh ngồi xuống giường, anh đảo mắt xung quanh ngắm nghía căn phòng giản dị. Chỉ ở tạm một thời gian nên cũng không có nhiều đồ đạc, ở góc phòng, cô gái ngày nào anh chinh phục đón đưa đang loay hoay nấu nướng, vẻ mặt vui như Tết vì được gặp người yêu. Còn anh, tâm trạng hỗn độn vì cảm giác áy náy, sự nồng nhiệt mỗi khi ở bên Hạnh không còn nữa, thay vào đó, anh ở đây giống như là xuất hiện cho tròn trách nhiệm vậy.