Edit:levuong

Giọng cô khàn khàn vang lên trong đêm yên tĩnh. Em… Lần đầu tiên giết người là lúc mười sáu tuổi. Thông báo này không khỏi khiến người khác kinh hãi, ngay chính anh cũng chấn động kinh hãi đến ngừng thở một lúc rồi mới hô hấp lại bình thường được. anh cũng sớm đoán được cô có liên quan với trò chơi kia, nhưng anh cho rằng đó là chuyện của vài năm gần đây, không nghĩ tới thời gian xảy ra đã lâu như vậy. Mười sáu tuổi còn là tuổi vị thành niên, lúc đó là thời điểm đẹp nhất, bắt đầu một cuộc đời tốt đẹp.

“Vậy đã xảy ra chuyện gì?” anh nghe thấy giọng của mình hỏi.

“Có một người bạn học có một tài khoản trong phần mềm trò chơi điện tử, cô ấy mang tới trường chơi.” cô liếm đôi môi khô ráp, tiếp tục nói: “cô ấy đã thử nhiều cách nhưng không thăng cấp được, em bắt đầu học máy tính sau cô ấy, đối với thiết kế phần mềm có hứng thú, lại phát hiện ra phần mềm kia có lỗi, sau đó giúp cô ấy tìm ra phần xảy ra vấn đề, sửa chữa nó. Ngày hôm sau, cô ấy mời em tới nhà chơi, em mới phát hiện cha cô ấy là người phụ trách một công ty trò chơi, trò chơi cô ấy đang chơi chỉ là bản thử nghiệm, ông rất kinh ngạc khi em có thể tìm ra lỗi của trò chơi đó, lại còn có thể sửa chữa nó, nên mong em có thể tới công ty của ông làm việc.”

cô nhếch môi cười khổ, “Em nhớ lúc ấy em rất vui, cảm giác như mình trúng sổ xố. Lúc em học đại học rất cần tiền, lúc cùng ông ấy ký kết hợp đồng em hoàn toàn không để ý mình được trả bao nhiêu tiền, mắt không dám chớp, vội đặt bút ký hợp đồng kia.”

“Công ty phần mềm kia rất lớn, chuyên viết các chương trình trò chơi. Sau đó mấy tháng, em được phân công đến một tổ, em được phân là tổ trưởng. Ngoài thời gian lên lớp, em đều dành thời gian để viết các chương trình phần mềm, hoặc cùng với nhóm của mình kiểm tra, phối hợp, chúng em cùng nhau thiết kế bản đồ trò chơi lẫn cách chơi, lập ra các quy tắc, công thức tính toán trong trò chơi. Có lẽ bởi vì chúng em đều trẻ tuổi, đối với nhu cầu khi chơi game của những người đồng lứa giống nhau, em cũng không rõ nữa, chỉ nhớ từ lúc khai trương, trò chơi đã bán được nhiều bản trên thị trường, tiền thưởng có nhiều đến nỗi em ngủ vẫn mỉm cười…”

cô thở hổn hển, co chân lại từ quỳ thành ngồi, cuộn mình lại cạnh cánh cửa, nhìn vào mảng tối trong phòng, cảnh trước đây như hiện ra trước mắt..

“Em đi làm ở công ty đó một năm, tâm trí hoàn toàn mê muội, năm thứ hai của đại học em rất ít đến trường, hầu như cả ngày đều ở công ty, làm việc rồi ăn ngủ đều ở đó, em chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền, có tiền em sớm có thể độc lập về tài chính, không phải ăn nhờ ở đậu, không phải phụ thuộc bất kỳ ai, làm việc gì cũng không phải xem sắc mặt họ. Với sự cố gắng của mình, em rất nhanh được đề bạt lên vị trí cao, tiếp nhận công việc quản lý với mức lương cao, thu được nhiều tiền từ việc bán phần mềm trò chơi. Rồi đến một ngày, boss Daniel gửi tới em một hợp đồng mới, đó chính là trò chơi PG”

“ ‘PG’ là gì?” anh không biết trò chơi này, cho nên mở miệng hỏi.

“PG là một loại trò chơi thủ vai nhân vật game”. Biết anh đối với máy tính, trò chơi điện tử không có hứng thú, cô giải thích cho anh nghe, “Chính là người chơi bên ngoài tham gia trò chơi thông qua điều khiển nhân vật trong game, sau khi hoàn thành một loạt nhiệm vụ, để đến một kết cục nhất định, giành thắng lợi.”

cô tạm dừng một chút, rồi nói tiếp: “Đây cũng là một hình thức chơi bình thường, nhưng có điểm khiến em cảm thấy không bình thường.”

“Điều gì khiến em cảm thấy thế?” anh hỏi.

“Trong trò chơi đặt ra nhiệm vụ là người chơi điều khiển nhân vật thợ săn, giết chết con mồi. Người chơi có thể mua thợ săn, huấn luyện, thăng cấp, điều này hoàn toàn bình thường. Nhưng ngoài điểm này ra, người chơi còn có thể lấy tiền thật ra đặt cược xem thợ săn nào có thể giết được con mồi nhiều nhất. Bên cạnh đó, điều khiến em khó chịu nhất, tạo hình của thợ săn đều là ngoại hình của một số tội phạm giết người. Em vốn không chú ý tới điều này, nhưng em thấy được ngoại hình của một người mà hai tháng trước mới bị thi hành án tử hình. Em tiếp tục tra trên mạng mới phát hiện ra rằng tất cả các thợ săn đều có ngoại hình của các phạm nhân nhận án tử hình.”

anh cảm giác cả người chấn động, ngồi thẳng lưng, xoay người nhìn về cánh cửa đang đóng chặt. Giọng của cô càng trở nên khàn khàn, mệt mỏi hơn.

“Em không thích trò chơi này, cho nên gọi điện cho Daniel nói rằng em không nhận làm tiếp vì không cho rằng trò chơi lấy tử tù ra làm nhân vật chơi là ý hay. Ông ta liền nói đó là hiểu lầm, ông đã gửi nhầm cho em, trò chơi này đã xóa bỏ, nên cũng muốn em xóa file dữ liệu đó, sáng mai sẽ đem file đúng gửi cho em.”

nói xong, cô nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, liếm liếm môi, mới lại tiếp tục.

“Đúng ra em nên cứ thế quên đi, nhưng nghe giọng qua điện thoại không đúng lắm, cảm giác có chút bối rối. Ngắt điện thoại, em định xóa đi file hồ sơ kia, nhưng bên trong nó còn có vài file video, em trong lúc tò mò đã mở ra chúng. Đây chính là điều ngu dốt nhất đời mà em đã từng làm…”

Mặc dù sự việc đã qua nhiều năm, nhưng đến nay, cô dường như còn có thể nghe thấy, âm thanh khi mình mở file video kia, không thể không nghe thấy âm thanh kinh tởm vang lên…Hãi hùng.

Hai tiếng sau đó, cuộc đời của cô, từ thời điểm mở file video kia liền thay đổi. Lòng hiếu kỳ giết chết mèo. Câu tục ngữ này vô cùng chính xác, nhưng mọi người lại thường đem câu này thành lời nói đùa. cô từ từ mở đôi mắt ươn ướt, nhìn vào khoảng đen, như nhiều năm trước, trong bóng đêm, cô đã nhìn chằm chằm vào hình ảnh hiện ra trên màn hình.

“Trong video này tất cả điều là cảnh giết người, tàn sát trong rừng cây, em mới đầu còn tưởng là họ đang diễn, nhưng rất nhanh em nhận ra tất cả đều là sự thật. Mỗi một con dao, mỗi một khẩu súng, mỗi cảnh chặt tay chân, đều là sự thật, viên đạn là thật, máu tươi là thật, thi thể cũng là thật. Những người đó kêu la thảm thiết, trên mặt lộ ra sợ hãi và sợ hãi, sự thật trần trụi như thế, làm em sợ đến chết lặng.”

cô thấy giọng của chính mình vang nhỏ trong đêm đen.

“Em biết mình đã xem thứ không nên xem, nên lập tức tắt máy tính, dùng tốc độ nhanh nhất chạy xuống lầu, năm đó em cái gì cũng không hiểu, nên còn ngây ngốc đi thang máy, khi mới bước ra khỏi thang máy, em đã bị họ đánh thuốc mê, lúc em tỉnh lại, em đã ở bên trong của trò chơi.”

Trong đêm, cô ôm lấy chính mình, tựa vào cửa, tiếp tục nói với anh.

“Em đã biết cách chơi trò chơi kia, em đã xem qua các luật lệ, so với các con mồi khác em còn biết được nên làm như thế nào, bọn chúng tổ chức các con mồi bên trong làm các ngành nghề khác nhau, ngành nghề nào cũng có người. Có một người con trai tên là Vincent, anh ta vốn là bộ đội đặc chủng, đã dạy mọi người cách dùng súng, cách đánh lại người khác. Mọi người trong trò chơi đó tiếp tục sống sót được hơn một tháng, em đã nghĩ rằng tụi em có thể tẩu thoát thành công, có thể tố giác tất cả chuyện này, nhưng bất ngờ bị phát giác, làm hỏng các kế hoạch đào tẩu. Người chơi bên ngoài rất rõ ràng, con người luôn ích kỷ, có thể bị mua chuộc, biết cách phản bội. Bọn họ biết sự hợp tác của chúng em yếu ớt cỡ nào…”