Liêu Thần Duệ sau nhiều lần uống rượu mời thì đã cản thấy mình hơi say nên hắn ngừng tiếp chuyện.
Người đàn ông đưa mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc nhưng không thấy cô đâu.
Hắn đặt ly rượu xuống bàn đi tìm Lục Ninh Thuần.
Hắn hướng ra phía ban công đi tới lại chợt nhìn thấy Ninh Thuần từ ngoài ban công đi vào cùng với một người đàn ông tóc bạch kim.
Hai người đang trò chuyện khá vui vẻ.
Đôi mắt thâm thúy trở nên sâu hun hút.
Ninh Thuần nhìn thấy hắn từ xa thì có chút mất tự nhiên.
Người bên cạnh cũng phát hiện ra sự xuất hiện của kẻ thứ ba.
Trình Bách Niên cười nói với cô.
"Vậy tôi đi trước đây."
Lục Ninh Thuần gật đầu dịu dàng.
Vẻ mặt của cô đều trôi đến tầm mắt người đàn ông kia.
Trình Bách Niên không nhìn vào mắt người đàn ông mà đi thẳng qua người hắn.
Sau khi anh ta rời đi, giọng người đàn ông mới trầm thấp vang lên.
"Ai vậy?"
Cô chớp chớp mắt, mất vài giây mới mở miệng ra.
"Là người quen của tôi thôi."
"Thật sao?"
Giọng nói thanh lạnh vang lên trong đêm tối.
Ninh Thuần liền gật gật đầu như cho có.
"Đúng vậy."
Thấy không khí có vẻ không tốt cô vội lên tiếng.
"Chúng ta đi vào thôi."
Vừa dứt câu cô liền nhanh chân đi vào trong, bỏ lại Liêu Thần Duệ đứng đó trong đêm tối.
....
...
Hàn Nhiễm sau khi khiêu vũ xong thì ngồi thưởng rượu nghỉ ngơi.
Lại nhìn thấy từ phía xa xa, Lục Ninh Thuần đang đi về hướng này.
Bàn tay cầm ly rượu của cô ta có chút siết chặt.
Cô ta không ngờ Liêu Thần Duệ lại đưa Lục Ninh Thuần đi dự tiệc cùng mình.
Cô ta đã nghĩ Ninh Thuần chỉ đơn giản là một nhà văn mà hắn nhất thời hứng thú mới lên giường cùng nhưng không ngờ hắn lại mang cô đi dự tiệc, còn là một buổi tiệc trang trọng chứ không phải tiệc xã giao bình thường.
Còn cô ta lại phải tiếp cận Vu Nhuệ Thiên để lấy thông tin cho hắn.
Lục Ninh Thuần trong đầu đang suy tư gì đó nên không hề chú ý đến người phụ nữ ngồi gần đó.
Hàn Nhiễm canh thời điểm cô đi ngang qua mình thì dùng sức lấy chân đạp đuôi váy của cô.
Ninh Thuần bị làm cho hoảng hốt mất thăng bằng ngã về phía trước.
Vì lực đạp của cô ta rất mạnh khiến chiếc váy của Ninh Thuần theo lực đạo bị kéo xuống.
Hôm nay cô lại mặc váy hở vai, không dây lại có chút hơi rộng cho nên khi bị kéo xuống thì ngay lập tức để lộ bộ ng ực lấp ló bên ngoài.
Mọi người nghe thấy tiếng vấp ngã liền tò mò quay đầu nhìn về phía cô.
Lục Ninh Thuần cả kinh hai tay vội che ngực mình lại.
Chiếc váy bị tuột ra để lộ gần hết ngực, còn thấy cả miếng dán ngực của cô.
Cô xấu hổ tột độ muốn đứng lên lại nhìn thấy gương mặt giả vờ vô tội của Hàn Nhiễm ở phía sau.
"Trời ơi, xin lỗi cô, tôi thật sự không cố ý đâu..."
Liêu Thần Duệ vừa quay trở lại đại sảnh đã nhìn thấy cảnh tượng hãi hùng kia ngay lập tức đi nhanh tới nhưng một người đàn ông tóc bạch kim đã tiến đến đó nhanh hơn hắn.
Trình Bách Niên cởi áo khoác của mình ra phủ lên vai cô.
Ai nấy cũng xôn xao xem cảnh hay trước mắt, xầm xì về cô.
Ninh Thuần vội vàng kéo váy mình lên rồi kéo áo khoác lại che đi bộ dạng đáng xấu hổ.
Bách Niên đỡ cô dậy, lo lắng hỏi.
"Không sao chứ?"
Cô xấu hổ cúi mặt lắc đầu.
Trình Bách Niên thấy mọi người đang nhìn chằm chằm vào cô, khẩn trương đưa cô ra ngoài hành lang, khuất tầm nhìn của mọi người.
"Để tôi đưa cô về..."
"Không cần phiền anh đâu."
Trình Bách Niên đang tính hỏi cô thì bị một giọng nói của người đàn ông cắt ngang.
Liêu Thần Duệ đi tới bên cạnh cô, cởi áo khoác của mình ra rồi gỡ áo trêи vai cô xuống.
Lấy áo của mình khoác cho cô.
Hắn cầm lấy áo khoác kia trực tiếp trả cho người đối diện.
"Làm phiền anh rồi, cám ơn anh đã quan tâm người phụ nữ của tôi."
Lục Ninh Thuần sửng sốt nhìn hắn.
Muốn lên tiếng nhưng Trình Bách Niêm đã mở miệng trước.
"Không có gì.
Anh là Liêu Thần Duệ phải không? Nghe danh anh đã lâu.
Rất vui được gặp mặt anh, tôi là Trình Bách Niên, bạn của Ninh Thuần."
Trình Bách Niên nhận lấy áo, thân thiện muốn bắt tay làm quen với hắn.
"Rất vui được biết cậu."
Liêu Thần Duệ nét mặt vẫn lãnh đạm như cũ, dường như không có ý định giơ tay ra bắt.
Trình Bách Niên có hơi mất tự nhiên rút bàn tay đang lơ lửng giữa không trung lại.
"Nếu không còn gì nữa thì tôi giao Ninh Thuần lại cho anh, tôi phải về trước đây."
"Điều này thì cậu không cần phải lo lắng, tôi sẽ chăm sóc cô ấy."
Giọng người đàn ông trầm trầm vang lên.
Không khó nhận ra ánh mắt đầy tia sét của hắn.
Trình Bách Niên không để tâm, mỉm cười nhìn sang cô.
"Tôi về đây."
Lục Ninh Thuần liền gật đầu nhẹ giọng đáp.
"Vâng, cám ơn anh vì lúc nãy."
Anh ta vừa rời đi, cô đã bị Liêu Thần Duệ lôi ra ngoài nhét vào trong xe.
Hắn ra lệnh một tiếng, chiếc xe ngay lập tức lăn bánh.
Trong không gian chật hẹp của chiếc xe, sự trầm lặng của người đàn ông bao trùm cả không gian.
Cô không biết hắn đang nghĩ cái gì.
Có phải lúc nãy khi cô ngã đã làm xấu mặt Liêu tổng hắn rồi không.
Nhớ đến lúc nãy Ninh Thuần chỉ muốn chui xuống đất, xấu hổ không dám ngẩng đầu.
Hơn nữa vì ngã mạnh nên đầu gối cô đã bị bầm rất đau.
**************
Lục Ninh Thuần không ngờ hắn lại mang mình về biệt thự Bạch Lâm lần nữa.
Cô cứ tưởng hắn sẽ chịu đưa mình về nhà.
Vừa vào biệt thự, cô lại bị Liêu Thần Duệ lôi lên phòng của mình trước ánh nhìn kinh ngạc của quản gia.
"Anh làm gì vậy? Buông tôi ra."
Tay cô vì bị hắn nắm chặt mà đau đớn nên Ninh Thuần phải giật tay mình ra để còn bảo vệ cho cổ tay bé nhỏ của cô.
Liêu Thần Duệ lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt của hắn làm cô có chút rùng mình, vội hạ thấp giọng.
"Tại vì anh nắm chặt quá làm tôi đau."
Người đàn ông không nói gì xoay lưng tiến tới chiếc bàn gần cửa sổ, trêи đó có một bình rượu tây đang uống dở dang.
Hắn mở nắp bình rượu ra, từ từ rót ra ly.
Ninh Thuần cảm thấy thái độ của hắn có chút kỳ lạ, không biết là đang bình thường hay là đang tức giận.
Lục Ninh Thuần gỡ áo khoác trêи vai mình xuống, móc lên cây treo áo.
Lúc này người đàn ông đột nhiên quay đầu mở miệng.
"Tên Trình Bách Niên đó và em có quan hệ gì?"
Nghe thấy cái tên đó, tay cô đang móc áo bỗng dưng ngừng lại.
Một chút biến hoá nhỏ của cô Thần Duệ đều nhìn thấy hết.
"Chẳng phải lúc nãy anh ấy có nói sao, chúng tôi là bạn."
Cô lấp lửng đáp.
"Bạn?"
Người đàn ông lạnh giọng hỏi một tiếng.
Lục Ninh Thuần chau mày không hiểu hắn đang muốn nói cái gì.
Vài giây sau, bất thình lình cô nghe thấy tiếng xoảng.
Lục Ninh Thuần giật bắn mình, vừa định hình lại thì phát hiện người đàn ông kia đã ném ly rượu xuống đất vỡ tan tành, mảnh vỡ văng tung toé khắp nơi.
Liêu Thần Duệ tiến lại gần cô như một bóng ma đang truy tìm con mồi.
Ninh Thuần ngửi thấy sự nguy hiểm từ trong ánh mắt người đàn ông.
"Anh, anh làm sao vậy?"
Cô run rẩy lui về sau nhưng rất nhanh đã bị hắn ép vào cửa.
Bàn tay thô ráp chộp lấy cằm cô như một miếng bọt biển.
"Lục tiểu thư nói tôi nghe thử xem cô rất hay dùng loại ánh mắt tình tứ đó nhìn bạn mình sao? Để cả ảnh bạn mình làm hình nền?"
Âm thanh lạnh lẽo có thể đông cứng cả căn phòng rộng lớn.
Lục Ninh Thuần kinh ngạc nghe thấy lời của hắn.
"Anh, anh...!Anh xem lén điện thoại của tôi?"
Liêu Thần Duệ cười lạnh.
"Tôi cần gì phải làm chuyện tiểu nhân đó khi nó cứ hiện ra mồn một."
"Nói!"
Tay hắn lại tăng thêm lực muốn bóp nát cằm cô.
"Cô mỗi tuần đến nhà hắn làm gì?!"
Đôi mắt sắc bén trừng lên, u ám nhìn cô.
Cô không ngờ đến hắn biết cả việc này.
"Anh còn theo dõi tôi nữa sao?!"
Người đàn ông đè chặt cô vô cánh cửa, gằn giọng truy hỏi cô cho bằng được.
"Sao, thế nào? Cô đã làm ra loại chuyện gì sau lưng tôi? Cô yêu hắn ta phải không?!"
Lục Ninh Thuần đau đớn muốn gỡ tay hắn ra nhưng sức lực lại không bằng hắn, cô tức giận lớn tiếng đáp.
"Chuyện này không liên quan đến anh.
Đây là chuyện riêng của tôi."
Cô giãy giụa cho bằng được, cuối cùng với hết sức bình sinh của mình cô đã đẩy được hắn ra.
Nhưng mà đáy mắt Liêu Thần Duệ càng trầm đi như một hố đen sâu hun hút không thể nhìn ra điều gì.
Bất chợt đôi mắt hắn dừng ngay cổ cô, trong mấy vết hôn lờ mờ của hắn để lại, có một vết hôn tương đối rõ ràng.
Đôi mắt hắn trở nên lạnh lẽo u khuất đến đáng sợ.
Ngay cả Ninh Thuần cũng chưa từng thấy vẻ mặt hắn như vậy..