"Tối nay có một buổi tiệc, sau khi trở về hãy chuẩn bị, sáu giờ trợ lý Trương sẽ đến đón em đi cùng tôi."

Hai người đang dùng bữa trưa trong nhà hàng thì bỗng dưng Thần Duệ không đầu không đuôi bảo cô.

Tay cắt thịt của cô ngừng lại, nhíu mày hỏi.

"Tiệc sao?"

Người đàn ông đối diện cầm khăn tao nhã lau đi khoé miệng của mình rồi nâng ly rượu vang lên.

"Là một bữa tiệc xã giao."

"Nhưng tại sao tôi lại phải đi cùng anh?"

Lục Ninh Thuần càng khó hiểu.

Hắn lắc nhẹ ly rượu vang trong tay sau đó chậm rãi thưởng thức.

"Tôi cần một người cản bớt những rắc rối linh tinh."

"Là thế nào?"

Cô vẫn không hiểu lời của hắn.

"Nhiệm vụ của em chỉ cần đứng ở bên cạnh tôi là được."

Liêu Thần Duệ không muốn giải thích dài dòng chỉ ngắn gọn nói.

Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của cô, người đàn ông lại lạnh giọng hỏi.

"Không muốn đi?"

Cô ngước mặt lên lại chạm phải đôi mắt sắc bén như chim ưng kia, những gì muốn nói lại trôi tuột xuống cổ họng.

"Không có."

Nghe thấy câu trả lời của cô, hắn mới không nói tiếp.

Hai người lại im lặng dùng bữa cùng nhau.

****************

Có một vấn đề quan trọng, Lục Ninh Thuần không có váy dự tiệc.

Ninh Thuần đang không biết phải làm sao thì thấy Trương Luân đến trước căn hộ của cô.

"Liêu tổng bảo tôi mang đến cho cô."

Anh ta cầm rất nhiều túi hàng hiệu đưa đến.

Cô khó khăn lắm mới cầm lấy hết túi.

"Cám ơn anh."

"Tôi sẽ đợi cô ở bên dưới, cô cứ từ từ chuẩn bị."

Trương Luân dặn dò.

Sau khi đóng cửa lại, Lục Ninh Thuần mở các túi ra, bên trong nào là váy, giày, ví và cả đồ trang điểm.

Cô nhanh chóng thay đồ chải tóc, trang điểm.

Không biết ai đã chọn lựa tất cả những thứ này.

Bộ váy dạ hội rất vừa vặn với cơ thể cô, ngay cả giày cũng vừa in.

Trương Luân lái xe đưa cô trở lại Liêu thị, chưa đầy năm phút sau Liêu Thần Duệ đã xuất hiện trong bộ âu phục sang trọng ngồi vào ghế sau cùng với cô.

"Lái xe đi."

Hắn ra lệnh.

Lục Ninh Thuần không nhìn hắn chỉ lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cửa sổ bên kia.

Chiếc xe rất nhanh xuất phát.

**************

Bữa tiệc được tổ chức trêи tầng thượng của một toà nhà cao cấp.

Lục Ninh Thuần khoác tay hắn đi vào trong.

Ngay khoảnh khắc Liêu Thần Duệ xuất hiện cùng cô, mọi ánh mắt đều nhìn về phía hai người.

Người đàn ông kia chỉ cần nghe cái tên thôi đã đủ khiến bọn họ phải chú ý.

Còn người phụ nữ bên cạnh lại thu hút bọn họ vì vẻ đẹp của mình.

Liêu Thần Duệ nhìn qua người bên cạnh, chiếc váy trắng mà hắn đích thân lựa chọn lại tôn lên vẻ đẹp diễm lệ của cô.

Hắn luôn cảm thấy Ninh Thuần rất hợp với màu trắng.

Màu trắng tượng trưng cho sự thanh khiết nhưng khi ướm lên người cô lại trở nên gợi cảm hút hồn.

Vẻ đẹp của cô có thể đánh gục bất kỳ trái tim yếu ớt nào.

Liêu Thần Duệ vừa đứng một chút đã có nhiều người tìm đến bắt chuyện cùng hắn.

Tất cả đều là những vị giám đốc của các công ty có tiếng.

Cô chỉ lặng yên đứng bên cạnh, thỉnh thoảng đáp lại lời chào hỏi của đối phương.

Lục Ninh Thuần rốt cuộc cũng hiểu vì sao hắn cần đến mình.

Từ lúc bước vào đây, tất cả những phụ nữ trẻ đẹp trong căn phòng đều lén lút nhìn Liêu Thần Duệ, bọn họ rất muốn tiến tới nhưng vì thấy hắn đã có bạn tiệc bên cạnh nên không tiện đến quyến rũ hắn.

"Vị tiểu thư xinh đẹp này là..."

Vị giám đốc đầu hói liếc nhìn qua cô, có ý hỏi thăm.

Liêu Thần Duệ hơi cong môi, đột nhiên vòng tay qua eo cô đáp.

"Đây là bạn của tôi, họ Lục."

"Xin chào Lục tiểu thư, tôi mời cô một ly rượu thế cho Liêu tổng được chứ?"

Vị giám đốc cười cười, đưa ly rượu đến trước mặt cô.

"À...!Vâng."

Cô lịch sự đón lấy ly rượu.

Sau đó cụng ly cùng ông ta, chậm rãi uống hết ly rượu.

Đáng lẽ cô không muốn uống nhưng thấy Liêu Thần Duệ nãy giờ toàn bị ép uống rất nhiều nên cô đành đỡ hắn ly này.

"Lục tiểu thư xinh đẹp thật đấy, chẳng hay có muốn khiêu vũ cùng tôi hay không?"

Vị giám đốc không hề che giấu ý định gần gũi với cô hơn, đá mắt nhìn qua người đàn ông đối diện.

Ông ta nghe nói Liêu Thần Duệ không ngại chia sẻ phụ nữ cho các đối tác.

Nhìn ánh mắt ám muội của ông ta, Lục Ninh Thuần đương nhiên không muốn đồng ý.

Cô khó xử nhìn qua người bên cạnh nhưng hắn lại không nói gì.

"Tôi khiêu vũ không giỏi lắm đâu."

Ninh Thuần muốn tìm cái cớ.

Nhưng vị giám đốc kia lại xua tay.

"Không sao, tôi có thể dẫn cô."

Đang trong lúc cô không biết phải làm sao thì bất chợt cô cảm thấy bàn tay người đàn ông đặt bên eo mình siết chặt khiến cô có chút đau.

Ninh Thuần không biết hắn đang muốn cái gì.

Cô cảm thấy có chút chóng mặt.

Vị giám đốc họ Châu vẫn đợi câu trả lời của cô.

Ninh Thuần chần chừ một lúc lâu cuối cùng không biết làm gì khác ngoài đưa tay ra.

Bàn tay nhăn nheo của ông ta nắm lấy bàn tay mềm mại của cô kéo đi.

Nhưng vừa đi được vài bước, Ninh Thuần đột ngột bước đi loạng choạng.

"Cô làm sao vậy?"

Thấy vậy ông ta ngay lập tức lợi dụng thời cơ vòng tay qua eo cô đỡ lấy.

Cô lắc nhẹ đầu để vơi bớt sự chóng mặt.

Ninh Thuần cảm thấy trước mắt mình hình ảnh đồ vật một thì tự nhiên biến thành hai.

Bất thình lình, một bàn tay chộp lấy cổ tay vị giám đốc đó.

Ông ta xoay đầu liền nhìn thấy Liêu Thần Duệ.

"Liêu tổng, anh làm gì vậy?"

Liêu Thần Duệ gỡ tay ông ta ra khỏi eo cô, một tay còn lại đỡ lấy Ninh Thuần.

"Xin thứ lỗi nhưng Lục tiểu thư có vẻ không khoẻ, tôi sẽ đưa cô ấy về."

Tuy là một lời nói xin phép lịch sự nhưng ánh mắt hắn mang theo chút hàn khí, giọng điệu uy lực đáng sợ.

Tên giám đốc ngay lập tức e dè rút tay mình ra.

Liêu Thần Duệ lôi cô ra khỏi đám đông dự tiệc đến chỗ khuất người, để Ninh Thuần ngồi xuống ghế, gằn giọng hỏi.

"Cô đang làm cái gì vậy hả?"

Nhưng rồi hắn chợt phát hiện có điều gì đó bất bình thường.

Cô ngồi xuống ghế mà cứ nghiêng ngả không tỉnh táo.

Đột nhiên Ninh Thuần ngẩng đầu lên nhìn hắn, bật cười như một đứa trẻ để lộ lún đồng tiền xinh đẹp khiến người đàn ông sững sờ.

"Anh là ai vậy? Đẹp trai thật nha."

Liêu Thần Duệ cau mày.

Cuối cùng cũng nhận ra là cô đang say.

Người phụ nữ này chỉ mới uống một ly rượu thôi mà đã say không biết gì rồi sao.

Gương mặt xinh đẹp cũng từ từ ửng hồng lên.

Đang cười hi hi ha ha thì cô lại bất giác muốn đứng lên.

"Không được, sách còn chưa viết xong tôi phải trở về viết cho xong..."

Liêu Thần Duệ thấy vậy vội vàng giữ cô lại.

"Em đi đâu?"

Lục Ninh Thuần cứ như thế không có thăng bằng ngã vào lòng hắn, lại ngẩng đầu nhìn lên.

"Tôi muốn về mà...!Anh đưa tôi về đi.

Ở đây ồn quá...!Tại anh mà tôi phải ở đây..."

Trong giọng nói của cô mang theo ba phần trách móc, còn lại là nũng nịu.

Nhìn gương mặt ngây ngô như một đứa trẻ của cô lại thêm lời oán trách đáng thương khiến cặp lông mày anh tuấn hơi giãn ra, ánh mắt dịu nhẹ nhìn cô.

Đầu tiên hắn không biết nên phản ứng thế nào.

"Tôi đưa em về."

Giọng điệu chắc chắn của người đàn ông vang lên..