"Ding Dong...!Ding Dong..."
Tiếng chuông cửa vang lên trong căn hộ yên tĩnh.
Lục Ninh Thần vốn đang tắm ngay lập tức tắt nước, mặc áo choàng tắm chạy ra ngoài.
Tiếng chuông càng lúc càng reo nhanh biểu thị sự nóng nảy của người bên ngoài.
"Tới liền, tới liền đây."
Không biết ai lại đến vào giờ này nhỉ.
Ninh Thần vừa mở cửa liền nhìn thấy Tô An bên ngoài cửa.
"Chị, sao chị lại đến đây?"
Đứng bên ngoài là người phụ nữ chạc chừng ba mươi.
"Chị có tin vui muốn báo cho em đây."
Tô An nhìn thấy cô thì không kiềm nổi sự hào hứng.
Cô nhíu mày hiếu kỳ.
"Là tin vui gì?"
"Chúng ta vào nhà trước đi rồi chị sẽ nói cho em biết."
Chị ta chủ động đóng cửa lại, đẩy cô vào trong phòng khách, kéo cô ngồi xuống sofa với mình.
Trong khi Ninh Thuần còn chưa định hình được chuyện gì đang xảy ra.
"Rốt cuộc là chuyện gì mà chị vui đến như vậy?"
Cô tò mò đến chết đi được.
"Em biết Liêu Thần Duệ chứ?"
Tô An hỏi cô.
Lục Ninh Thuần ngu ngơ lắc đầu.
"Không biết, ai vậy chị?"
Người bên cạnh không hề vui với câu trả lời của cô liền phàn nàn.
"Cô bé à, Liêu Thần Duệ mà em cũng không biết sao? Em nên xem nhiều tin tức và đọc báo đi.
Làm nhà văn như em thì chết rồi."
Từ trong túi xách của mình, Tô An lôi ra một cuốn tạp chí kinh tế thời đại, lật nhanh ra một trang chính giữa, đặt ra trước mặt cô.
Lục Ninh Thuần nhìn thấy trêи báo là hình ảnh của một người đàn ông anh tuấn, ngũ qua như được điêu khắc qua, sắc xảo góc cạnh.
Bộ âu phục đắt tiền trêи người khiến cho hắn càng thêm uy quyền.
Cặp môi mỏng không nở lấy một nụ cười nhưng lại thu hút ánh mắt của người khác.
"Anh ta chính là Liêu Thần Duệ, là một trong những tỷ phú trẻ nhất Châu Á, là tài phiệt đời thứ ba.
Hiện nay đang nắm giữ chiếc ghế tổng giám đốc của Liêu thị.
Và là người sáng lập thương hiệu xe hơi điện Puissant."
Thân thế nghe qua đã khiến người ta nặng tai.
"Nhưng mà anh ta thì có liên quan gì đến tin vui chị muốn nói với em?"
Cô vẫn chưa hiểu lắm.
"Trợ lý của anh ấy đã liên lạc với chị nói rằng muốn mời nhà văn Violet chấp bút cho cuốn tự truyện sắp tới của Liêu tổng."
Tô An là người quản lý mà cô đã thuê cách đây hai tháng.
"Tự truyện? Nhưng em chưa viết bao giờ cả."
Đôi lông mày xinh đẹp lại cau lại.
"Em chưa viết thì bây giờ hãy viết.
Ninh Thuần à, đây là một cơ hội cực tốt đó, số tiền em thu được từ công việc này có khi còn nhiều hơn khi em viết tiểu thuyết nữa đó."
Tô An hào hứng giảng giải cho cô.
Trêи gương mặt xinh đẹp của Lục Ninh Thuần hiện lên vẻ e dè, chưa muốn chấp thuận.
"Nhưng mà viết tự truyện sẽ dễ làm mất cảm hứng viết tiểu thuyết lắm, em nghe nói thế."
Thấy cô không hề hào hứng với tin vui này, Tô An ngay lập tức cau có.
"Con bé này, em nhìn xem một năm qua em có viết được cuốn sách nên hồn không, nhà xuất bản còn mặt nặng mày nhẹ kìa, em còn làm giá? Nghệ thuật thì cũng cần cơm ăn chứ?"
Lần đầu tiên cô mới thấy Tô An thẳng thắn mắng cô như vậy.
Nhưng mà chị ta cũng có ý đúng của mình.
Nhà văn Violet nổi lên nhờ hai quyển tiểu thuyết ăn khách, Mây Trôi Bên Gió và Đỉnh Cao Danh Vọng, đã làm mưa làm gió khắp mạng xã hội, phá vỡ kỷ lục doanh thu gần hai năm trước.
Nhưng một năm trở lại đây, cô không ra được một quyển tiểu thuyết nào ra hồn cả.
Lục Ninh Thuần đành hạ giọng.
"Thì ít nhất chị cũng nên cho em thời gian suy nghĩ đã chứ?"
Tô An nghe cô nói cũng không muốn thúc ép cô quá nên liền thuận theo Ninh Thuần.
*****************
Lục Ninh Thuần ghét nhất là ngày đầu tuần.
Càng ghét phải ra đường vào sáng thứ hai.
Vậy mà sáng sớm hôm nay, Tô An đã đến và dựng đầu cô dậy, còn nói.
"Hôm nay là thứ hai sẽ kẹt xe chúng ta phải đi sớm."
Và rất nhanh cô đã bị bưng lên xe.
Một tiếng sau, Lục Ninh Thuần đứng trước một toà khổng lồ có biển hiệu phía trước.
Liêu thị.
Đúng vậy cô đã đồng ý chấp bút viết tự truyện cho người đàn ông quyền lực kia.
Tuy Tô An nói là sẽ để cô suy nghĩ nhưng cứ thử cô không đồng ý xem.
Còn lâu mới yên thân với chị ta.
Trợ lý của Liêu tổng trực tiếp xuống cổng đón hai người lên.
Hai người được dẫn vào một phòng họp loại nhỏ.
Sau khi ba người ngồi xuống, trợ lý Trương Luân đem đến cho người bản hợp đồng.
"Trong bản hợp đồng này đã ghi rõ các điều khoản, hai người hãy đọc kỹ lần nữa.
Có gì thắc mắc cứ hỏi tôi.
Sau khi xuất bản ngoài tiền thù lao tác giả Violet nhận được sẽ có 15% tiền hoa hồng trêи doanh số bán ra."
Trương Luân thấp giọng nói.
Đừng nói đến tiền hoa hồng, chỉ cần nhìn số tiền thù lao trêи giấy thôi cũng đủ làm người ta quỳ xuống tạ ơn đức mẹ, thiên chúa, đức phật rồi.
"Mỗi tuần, Liêu tổng sẽ dành cho cô sáng chủ nhật để trò chuyện cùng ngài ấy ngay tại văn phòng làm việc và sẽ có hai ngày bất kỳ trong tuần, cô phải đi làm cùng Liêu tổng."
Anh ta lại hướng về cô nói.
Lục Ninh Thuần có hơi kinh ngạc.
"Tôi phải đi làm cùng Liêu tổng?"
Trương Luân cẩn thận giải thích.
"Liêu tổng muốn cô có một trải nghiệm thực tế.
Để viết được một cuốn tự truyện hay thì tác giả phải đồng cảm với nhân vật chính mà phải không? Tận mắt chứng kiến những gì mà nhân vật chính trải qua thường ngày sẽ tốt hơn cho việc viết sách của cô.
Đó sẽ là một trải nghiệm tốt."
Lời của người trợ lý quả thực rất thuyết phục cô.
Anh ta nói cũng rất đúng mà.
Cô lại cúi xuống đọc lại bản hợp đồng một lần nữa.
"Nhưng mà, hôm nay Liêu tổng không đến gặp chúng tôi sao?"
Tô An bất chợt thấy lạ hỏi.
"À...! Xin thứ lỗi, sáng hôm nay Liêu tổng có lịch trình quan trọng nên không thể đến gặp nhà văn Violet đây.
Mong hai người thông cảm."
Trương Luân nhẹ giọng nói.
"À vậy à."
Tô An có chút thất vọng.
Hợp đồng rất nhanh được ký kết, cô giữ một bản bên kia sẽ giữ một bản.
******************
Sau khi ký hợp đồng, Lục Ninh Thuần tách ra khỏi Tô An đi tới một nhà sách gần đó.
Đi qua một loạt quầy sách, cô liền nhìn thấy những tiểu thuyết của mình đang được bày bán trêи kệ.
Đúng lúc có hai nữ sinh đang đứng gần đó, họ cũng đang lựa sách của nhà văn Violet.
"Nè, cậu đọc cuốn này chưa? Đây là quyển sách yêu thích của mình đó."
Một trong hai nữ sinh vừa nói vừa cầm lấy cuốn Mây Trôi Bên Gió.
"Của nhà văn Violet phải không? Nghe nói quyển này hay lắm."
Lục Ninh Thuần đứng ngay bên cạnh gõ gõ ngón tay lên kệ sách.
Hai nữ sinh bàn luận sôi nổi về nội dung của quyển sách mà không hề hay biết tác giả đang đứng ở bên cạnh họ.
Vốn dĩ Lục Ninh Thuần chưa từng xuất hiện trước truyền thông, ngay cả fansign cũng không có tổ chức.
Đột nhiên điện thoại trong túi của cô rung lên.
Lục Ninh Thuần nhìn màn hình điện thoại nhấp nháy, chậm chạp trượt điện thoại.
"Tôi nghe đây."
"Rảnh không?"
"Có chuyện gì vậy?"
Cô hỏi.
"Muốn chơi cờ với tôi không?"
Giọng bên kia đầy khiêu khích.
"Rất sẵn lòng.".