*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trên một thảo nguyên rộng lớn vắng vẻ, có một cục lông nho nhỏ màu trắng yên tĩnh nằm dưới bóng mát.

Đó là một con mèo nhỏ.

Toàn thân trắng như tuyết, bộ lông bóng mượt đến mức phản quang, chóp mũi đẹp đẽ màu hồng nhạt, đôi mắt màu xanh như biển sâu và trong suốt như ngọc thạch.

Con mèo này tên là Việt An.

Là do chủ nhân đầu tiên của cậu đặt cho.

Mèo trắng nằm an nhàn dưới bóng râm, nhàn nhã vẫy vẫy đuôi, sau đó ngồi dậy, cái đuôi tinh tế phía sau nhẹ nhàng run lên, đột nhiên trong không khí có vài cái đuôi trắng như tuyết xuất hiện nối liền với sau lưng đung đưa.

Mặt mèo hiện rõ vẻ vội vã cuống cuồng, quay đầu cẩn thận từng li từng tí một đếm đuôi của chính mình.

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám.

Tám cái!

Đếm đuôi xong mèo trắng liền hài lòng, cậu nhìn kỹ một chút liền phát hiện sau lưng toát ra một cái bóng nho nhỏ mờ mờ của cái đuôi thứ chín, thế là cậu cực kỳ cẩn thận liếm một chút.

Sau đó cậu giống như liếm được mà lộ ra biểu tình vô cùng thoả mãn, thậm chí còn thư thích grừ grừ mấy tiếng.

Việt An nhẹ nhàng quơ quơ tám cái đuôi có thật sau lưng, sau đó xoè đuôi ra rồi gộp giống như là thu quạt xếp, một lần nữa biến trở về một cái.

Theo truyền thuyết của tộc mèo yêu, mỗi lần tu luyện được hai mươi năm, liền có thể mọc thêm một cái đuôi, đợi đến lúc mọc được chín cái đuôi, coi như công đức viên mãn, tu thành chính quả, có thể thành tiên.

Nhưng ở thời điểm cái đuôi thứ chín sắp thành hình, mèo yêu sẽ phải chứng minh với ông trời, đi thỏa mãn nguyện vọng của một người, bất kỳ nguyện vọng nào cũng có thể.

Nhưng mà khi thỏa mãn nguyện vọng của con người thì sẽ bị rụng mất một cái đuôi, trở thành bát vĩ miêu như cũ, cũng không thể thành tiên được.

Việt An chỉ là một con mèo đạo hạnh chưa sâu, cậu chưa từng bị rụng đuôi, cũng không muốn bị rụng.

Mèo nhỏ trẻ trâu liền không muốn nhận mệnh, cậu thừa dịp người trông coi trong tộc không chú ý, trộm dùng trận pháp do cửu vĩ miêu duy nhất thành công thăng tiên để lại, truyền tống đến địa phương không có loài người tồn tại.

Việt An tính toán ngày một chút, có vẻ như cái đuôi thứ chín của cậu sắp thành hình rồi.

Mà nơi này, không có loài người!

Việt An cực kỳ cao hứng, cậu ngáp một cái, chậm rãi xoay người, đắc ý vẫy đuôi, chốc chốc lại liếm bộ lông mềm mại đẹp đẽ của mình.

Đây là một thiên đường chỉ có mỗi động vật mà thôi.

Đã gần đến cuối mùa khô, thảo nguyên sau một trận bị thiêu đốt bởi cái nóng sắp được nghênh đón những cơn mưa ngọt ngào.

Việt An ngửi được hơi nước nhỏ bé li ti trong không khí, mang đến một chút hơi lạnh cho thảo nguyên khô cằn, nóng nực.

Meo meo toàn thân trắng như tuyết duỗi người đứng dậy, run run lông, rồi nhảy lên tảng nham thạch mà cậu thường dùng để mài móng vuốt.

Thân thể be bé dựng thẳng, đầu ngẩng cao, ngực ưỡn ra, Việt An nhớ đến hình dáng của sư tử hung mãnh oai phong mà cậu thấy trên tivi, liền đắc ý học bộ dáng của chúa tể thảo nguyên, rống lớn một tiếng.

“—— Méo!!!”

Tiếng kêu phát ra mềm mại nhẹ nhàng như gãi ngứa, không thể hù được ai, ngay cả lũ chim tước ở gần đó cũng chỉ ngẩng đầu lên cao cảnh giác kẻ địch, không hề bị doạ chạy.

Việt An: “…”

Trẫm đây tức giận nha.

Các ngươi chờ trẫm thành tiên!

Trẫm kêu một tiếng liền có thể nổ bay mảnh thảo nguyên này méo!!!

Việt An bực mình cúi đầu nhìn móng nhỏ của cậu, vuốt nhọn xoè ra nhẹ nhàng cào cào tảng đá lớn dưới chân, nhìn thấy chỗ bị cào xuất hiện năm đường cào rất sâu, mới thoả mãn thu hồi móng vuốt.

Cậu từ trên tảng đá xuống, đuôi dựng thẳng, nghênh ngang đi tới lãnh địa bên cái ao của mình.

Việt An đã đến cái nơi khỉ ho cò gáy thiếu linh khí này mấy thập niên rồi, từ lúc cậu mới có năm cái đuôi thì đã ở đây, liền ở nơi mặt trời không bao giờ lặn này dựng ổ mèo đánh dấu lãnh địa.

Theo thực tế mà nói nơi này linh khí thiếu hụt đã là cân nhắc lắm rồi, xem như thời đại mạt pháp năm đó chỉ một số ít mèo có thể tiến hành tu luyện thức tỉnh linh trí, cũng không có ít linh khí như chỗ này.

Việt An ít nhiều gì cũng có thể đoán được cậu không còn ở Trái Đất.

Nơi này dưỡng khí mỏng manh, động vật ở đây đều nhỏ hơn vài vòng so với ở Trái Đất.

Bầu trời luôn có màu xám hồng, cảm giác khô nóng cũng không phải xuất phát từ mặt trời, mà từ dưới lòng đất.

Nhưng chuyện này không có quan hệ.

Chuyện cậu mọc đuôi không dính dáng gì nhiều với linh khí, chỉ cần còn sống liền có thể mọc đuôi, linh khí mỏng manh hay không, chỉ quan hệ đến việc uy lực phép thuật của cậu mạnh hay yếu mà thôi.

Chẳng hạn như năm đó một vuốt sấm sét đã có thể trực tiệp phá sập một bức tường, tại nơi linh khí gần như không có hiện tại, chỉ có thể dùng để… chụp cá.

Việt An nuôi mấy con cá béo trong ao, vào mùa khô thỉnh thoảng có những động vật nhỏ nhưng gan to bằng trời lén vào lãnh địa của cậu trộm đi vài con, Việt An đôi lúc phát hiện, cũng không để ý.

Cũng là vì sống sót mà thôi, chẳng qua người sống trong khắc nghiệt, còn cậu sống tương đối thoải mái mà thôi.

Chờ đến khi thành tiên càng thoải mái hơn!

Việt An ngậm một con cá bị đánh ngất, một bên tản bộ trở về hang ổ của mình, một bên ảo tưởng đến cao hứng.

Chờ khi thành tiên, cá tính là cái gì, trực tiếp ăn một con vứt một con, thích ăn gà cũng có thể ăn đến thoả mãn, chim sẻ nhỏ cũng không cần tóm, trực tiếp đi bắt Phượng Hoàng là được!

Mèo trắng nhỏ nhìn thoáng qua vẫn chưa thành niên cao hứng bước từng bước nhỏ, nếu không phải trong miệng còn ngậm cá, cậu thậm chí có thể hát to méo mèo meo rồi.

Hồ cá của Việt An cách ổ nhỏ có chút xa.

Trước khi Việt An trở thành miêu yêu, cậu là một con mèo nhà yếu ớt, chủ nhân đầu tiên mà cậu nhận thức là một cô gái nhỏ thích cười, sủng cậu sủng đến tận trời, nhưng đáng tiếc mẹ của cô bé mang thai lần thứ hai, đành đem Việt An đến quê nhà ở nông thôn.

Chính là lúc đó, Việt An mở ra linh trí, cũng là vào lúc ấy cậu bị tiền bối mèo yêu đang du đãng ở bên ngoài xách về trong tộc.

Cô gái nuôi Việt An hơn một năm, cậu liền dưỡng thành mấy thói quen nho nhỏ của cô.

Ví dụ như trong ổ không thể có mùi lạ, hoặc là lúc nào cũng phải bảo trì hình tượng xinh đẹp gọn gàng, hay là lúc ăn cơm phải chú ý đến bộ dáng, luôn luôn ung dung thong thả.

Việt An thậm chí dành ra cả một chỗ chuyên môn dùng làm phòng ăn cùng chôn đồ ăn thừa sau khi ăn xong.

Ở giữa ổ mèo và bờ ao cá, hơi chếch về phía bên phải, có một miếng đất không bị cỏ dại bao phủ lộ ra.

Đó chính là phòng ăn của Việt An.

Việt An đem miếng cá ngậm trong miệng thả xuống, chóp đuôi nhổng cao quơ quơ, thời điểm chuẩn bị cạp xuống, lỗ tai đột nhiên dựng lên, ngẩng đầu lên nhìn về hướng bên phải trước mặt.

Không hề có dự báo trước, thân thể cậu lùi về sau, chân sau giẫm một cái, sau đó thân thể đột nhiên lao ra ngoài, chỉ để loại một vệt sáng màu trắng!

Trong đám cỏ dại truyền ra tiếng loạt xoạt loạt xoạt, đợi đến khi Việt An lùn hơn cỏ dại hai đoạn xuất hiện, trong miệng cậu ngậm thêm một con chim giống như gà.

Con vật đã bị Việt An cắn chết, cậu thoải mái kéo con mồi lớn hơn bản thân gấp ba lần về phòng ăn, duỗi ra móng vuốt cực kỳ sắc bén, động tác phi thường thành thục đem bữa ăn tự đưa tới cửa lột da bỏ xương.

Sau đó cậu chầm chậm liếm móng vuốt và cơ thể dính vết máu khô ráo sạch sẽ, mới ung dung thong thả ăn cá cùng con mồi từ trên trời rơi xuống.

Mùi vị như thịt gà, nhưng so với thịt gà lại cứng hơn một chút, có thể dùng để mài mài răng chút ít, có còn hơn không.

Việt An chậm rãi hưởng thụ xong một bữa ăn, xong rồi liếm liếm móng vuốt dính máu và thu thập mặt đất sạch sẽ, sau đó bắt đầu đào ở bên cạnh, chuẩn bị đem xương còn dư lại đi chôn.

Lúc này chân trời đột nhiên nổ đùng một tiếng như tiếng sét.

Mèo trắng đang chuyên chú đào hầm đột nhiên bị cả kinh mà nhảy lên một cái, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời sương mù hồng mông lung.

Lúc này cậu không ngửi được không khí ướt át của mưa xuân.

Thời điểm này không có sét mới đúng.

Việt An đã nghĩ như vậy, nhưng sau tiếng sấm bầu trời yên lặng mấy giây, sau đó không hề có điềm báo trước phóng ra một mảng ánh lửa chói mắt.

Ánh sáng của ngọn lửa kia càng ngày càng sáng hơn, cuối cùng xuyên qua bầu trời phủ đầy sương mù, tựa như một sao chổi đi qua tầng khí quyển, kéo một vệt đuôi thật dài, mang theo khí thế huỷ thiên diệt địa đập xuống mảnh đất hoang vu này.

Việt An nhìn thứ giống như sao chổi thật thật giả giả càng ngày càng gần mình, cuối cùng từ bầu trời xẹt qua trên đầu cậu, kèm theo một trận động đất kịch liệt, cuối cùng rơi xuống…

???

Nhà nhỏ của trẫm!!!

Xương đầu cá Việt An vẫn ngậm trong miệng “lạch cạch” một tiếng rơi xuống đất, mặt mèo đáng yêu hiện ra mấy phần mờ mịt, oan ức cùng mấy phần khiếp sợ.

Lông cả người cậu đều dựng lên, không hề để ý đến việc phải chôn đồ ăn thừa mà quay đầu, vung bốn chân lao nhanh về ổ mèo của mình.

Đáng tiếc chính là, kết cục đã định.

Việt An ngồi xổm bên cạnh phi thuyền khổng lồ hình bầu dục màu xám đen đang tản ra nhiệt độ kinh người, nhìn ngôi nhà vài chục năm mà bản thân vất vả xây tốt bị phá sập, khổ sở đến muốn rơi nước mắt.

Mèo trắng dính than đen đầy người không thèm để ý đến, cậu vòng qua cái cục đen thui kia, cuối cùng ủ rũ giẫm giẫm chân dừng lại, thanh âm mềm mại kêu meo mẻo vài tiếng, oan ức không chịu được.

Uỷ khuất không đến vài giây, mèo nhỏ tức giận xoè móng vuốt liều mạng cào lên cái thứ đen đen đập sập nhà cậu.

Việt An là một yêu quái.

Sức chiến đấu của yêu quái tất nhiên là kinh người —— tố chất thân thể cũng vô cùng đáng sợ.

Cậu phẫn nộ quào cái phi thuyền đã bị thiêu đốt khi đi qua tầng khí quyển, cái cục đen này cứng rắn đến đáng sợ, lại bị cào nát một cách đơn giản như cào một tờ giấy.

Không biết Việt An cào bao lâu, chỉ cảm thấy cảm xúc dưới móng vuốt biến đổi, phảng phất như chạm vào một thứ gì đó khác.

Sau đó bên trong bên trong cục than đen truyền đến âm thanh «răng rắc » vô cùng nhẹ.

Lỗ tai Việt An run run, cảnh giác dựng thẳng lên, mắt nhìn thấy ở giữa cái cục đen thui nứt ra một cái khe.

Chân Việt An co rụt lại, lùi về sau vài bước, tiếp theo trong chớp mắt, liền thấy diện mạo thật của đồ vật bên trong phi thuyền.

Đó là một thứ toả ra ánh sáng nhè nhẹ màu trắng sữa, thoạt nhìn giống như quả trứng —— mà nó cũng không phải là trứng, bởi vì nó đang mở ra từng chút một, lộ ra đồ vật được bảo vệ ở bên trong.

Đó là một con người.

Quần áo rách rưới, trên bụng bị thủng vài lỗ, vết máu loang lổ cả người làm người xem muốn ngừng thở.

Người này thế mà vẫn còn vài tia khí tức, thậm chí dùng ý chí cực kỳ mạnh mẽ, chầm chậm mở mắt ra.

CON NGƯỜI!!!

Cảnh báo trong lòng Việt An bỗng nhiên kéo vang, sau khi nhìn rõ vật bên trong cái trứng kia là thứ gì, cậu không chút do dự quay đầu bỏ chạy.

Nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi.

Cái đuôi mèo thứ chín sắp thành hình vào thời khắc này cảm nhận được thử thách của trời, không thể tránh khỏi nghe được nguyện vọng đầy mãnh liệt từ con người cơ hồ một giây sau liền tắt thở kia.

… Tôi muốn tiếp tục sống.

Tôi muốn sống sót.

Việt An làm bộ không nghe, liều mạng vung móng vuốt chạy, chạy chạy một lát liền cảm giác được sau mông nhẹ đi, vừa quay đầu lại liền thấy một cái đuôi nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.

Bước chân của Việt An ngừng lại, cậu run rẩy xoè ra toàn bộ đuôi của mình, không thể tin mà đếm đếm, đếm xong liền cực kỳ bi phẫn mà ngao một tiếng, nhìn xuống cái đuôi đã rụng xuống cùng với vết thương của người kia đang khép lại với tốc độ mắt thường cũng nhìn thấy được, cậu liền cảm thấy hai mắt tối sầm lại.

Trẫm…

Trẫm mụ nội nó xxx anh!!
Lời editor: bản gốc để là ta, nhưng tui vẫn để An bệ hạ xưng trẫm mỗi lần bùng cháy nhé:))