Chương 95 Sáng sớm hôm sau.

Đêm qua Hứa Mộc Tình đi vào giấc ngủ trong tiếng hát của Lý Hàng, vốn dĩ tinh thần khoan khoái tràn đầy năng lượng, định tập trung vào công việc, kết quả phát hiện tập đoàn của mình đã bị người ta công kích.

Một đống công việc như thủy triều ập đến!

Người nhà họ Hoàng phát động tổng tấn công tập đoàn Lăng Tiêu.

Bọn họ chặn đứng hết các kênh tiêu thụ của các nhà máy dưới trướng tập đoàn Lăng Tiêu.

Khiến cho các nhà cung cấp đồng loạt đến đòi nợ.

Đồng thời, bọn họ dùng đủ các thủ đoạn hạ đẳng khiến rất nhiều dự án hợp tác của tập đoàn Lăng Tiêu bị hủy bỏ.

Tập đoàn Lăng Tiêu vừa mới chớm nảy mầm đã bị đẩy thẳng xuống vực sâu vạn trượng.

Cũng trong lúc này, chủ nhân nhà họ Hoàng là Hoàng Chấn đang uống trà trò chuyện cùng với Quan Hữu Kỳ – Chánh văn phòng Liên minh ngân hàng tỉnh.

Quan Hữu Kỳ vỗ ngực thể với Hoàng Chấn: “Chủ tịch Hoàng cứ yên tâm đi, việc này giao cho tôi xử lý”

“Tôi lập tức cho tất cả các ngân hàng cắt đứt hợp tác.

kinh doanh với tập đoàn Lăng Tiêu.”

“Hôm nay tôi không chỉ rút toàn bộ vốn, đóng băng tài khoản của bọn họ”

“Mà còn đích thân đưa người đến tận nơi đòi nợ bọn họ”

Hoàng Chấn và Quan Hữu Kỳ hàn huyên vài câu, rồi đích thân tiễn Quan Hữu Kỳ ra ngoài.

Quan Hữu Kỳ vừa rời khỏi, Hoàng Chấn liền gọi thư ký đến.

“Bên Ninh Châu tiến hành đến đâu rồi?”

Thư ký nói: dặn của ng: “Nhị đương gia đã hoàn toàn làm theo căn rồi ạ.”

“Bây giờ tập đoàn Lăng Tiêu đã bị tấn công tứ phía, bọn họ đã cùng đường bí lối rồi ạ”

“Chỉ cần Chánh văn phòng liên minh ngân hàng đến Ninh Châu, đóng băng tài khoản của bọn họ.”

“Thì người của chúng ta có thể xông thẳng vào trụ sở tập đoàn của họ, công chiếm toàn bộ tập đoàn Lăng Tiêu.”

“Đến lúc đó, bắt cả nhà Hứa Hiếu Dương đều phải quỳ xuống tạ tội trước mặt Lão gia.”

Hoàng Chấn cười ngang ngược, ông ta ngẩng đầu nói: “Chỉ một tập đoàn Lăng Tiêu lại dám đối đầu với ta, đúng là tự tìm cái chết mà!”

“Nghe cái thằng tên Thôi Thiên Tứ đó nói, con gái Hứa Hiếu Dương rất xinh đẹp.”

“Tối nay cậu cho người đến Ninh Châu đặt một phòng, tôi muốn đích thân đi Ninh Châu một chuyến”

Thư ký tiếp lời: “Lão gia, Ninh Châu nhỏ bé này đâu cần người phải đích thân ra tay ạ?”

Nét mặt Hoàng Chấn lộ ra ý cười lạnh lẽo: “Nếu bọn chúng đã dám biến con trai ta thành con gái”

“Vậy thì ta sẽ khiến con gái của Hứa Hiếu Dương sinh thêm cho ta một đứa con trail”

Hứa Mộc Tình bận rộn mệt mỏi suốt một buổi sáng.

Hứa Hiếu Dương vừa chữa lành chân, vẫn đang trong thời gian hồi phục cũng chạy đông chạy tây.

Cho dù chân đau đến mức trán vã mồ hôi lạnh, Hứa Hiếu Dương cũng vẫn kiên trì.

Chỉ là những lúc như thế này, các ông chủ ngày thường quan hệ khá tốt với họ đều đóng cửa không gặp.

Gọi điện thoại thì hoặc là trực tiếp cúp máy, hoặc là tắt nguồn luôn.

Hai cha con Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc Tình tiều tụy ủ rũ ngồi trong văn phòng chủ tịch.

Lúc này, Lý Hàng xách một bình giữ nhiệt đi vào.

Anh rót một ly nước đường vừa mới nấu xong cho Hứa Mộc Tình và Hứa Hiếu Dương.

“Gặp phải chuyện gì cũng đừng lo lắng, uống một ly nước đường hạ sốc đã”

Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn Lý Hàng, càng những lúc cấp bách như thế này, Hứa Mộc Tình càng không thể mở miệng nhờ Lý Hàng trợ giúp.

Tuy cô biết nếu lúc này cô nhờ Lý Hàng giúp đỡ, với bản lĩnh thần thông quảng đại của anh, chắc chắn có thể dễ dàng giải quyết.

Dấu sao thì bây giờ Lý Hàng vẫn đang cười hi hi, vừa nhìn là biết anh không coi khó khăn trước mắt là chuyện lớn.

Lúc này Trương Hiểu Bình vội vã chạy vào nói: “Chủ tịch, tổng giám đốc, anh rể, lớn chuyện rồi!”

“Liên minh ngân hàng ban đầu hứa cho chúng ta vay vốn, bây giờ đột nhiên thu hồi rồi: “Hơn nữa bọn họ còn đóng băng tài khoản của chúng tai”

‘Vốn dĩ khoản vay của ngân hàng là nhành rơm cứu mạng cuối cùng của tập đoàn Lăng Tiêu.

Chỉ cần khoản vay của ngân hàng có thể bù vào, thì họ có thể hạn chế tổn thất đến mức thấp nhất.

Và trong khoảng thời gian ngán khiến cả tập đoàn quay trở lại quỹ đạo chính.

Nhưng bây giờ ngân hàng lại như vậy, đồng nghĩa với rút củi đáy nồi, tập đoàn Lăng Tiêu tiêu rồi!

Lý Hàng vẫn cười toe đưa một chén nước đường cho Hứa Mộc Tình: “Bà xã, có cần ông xã giúp đỡ không?”