Chương 59 Người phụ nữ hạnh phúe nhất,

“Tôi nói Hứa Hiếu Dương này, anh dù gì cũng đường đường là một chủ tịch, sao có thể để cho bác sĩ mèo quào trong nước làm phẫu thuật cho ông chứ?”

“Ngộ nhỡ bác sĩ họ Trương này không chữa khỏi chân cho ông, ngược lại chữa lợn lành thành lợn què, phế luôn cái chân của ông thì phải làm sao?”

“Chỗ quen biết, bây giờ ông cầu xin tôi, có lẽ tôi còn có thể đại phát từ bi.”

“Kêu vị bác sĩ tôi mời từ nước ngoài về giữ một chỗ trống cho ông”

Hứa Hiếu Dương ngẩng đầu đối mặt với Thôi Hải Phong.

Sắc mặt ông ta lạnh lùng.

“Việc của tôi, tự tôi giải quyết!”

“Chủ tịch Thôi, ông hãy tự lau mắt và làm tốt việc của mình đi”

Nói xong, nhóm người Lý Hàng đẩy Hứa Hiếu Dương rời đi.

Nhìn bóng lưng cả nhà Hứa Hiếu Dương dần xa.

Thôi Hải Phong cười khinh bỉ.

Đợi chân của Hoàng Du Quảng chữa lành rồi.

Ông ta sẽ bỏ Ninh Châu đến tỉnh thành phát triển.

Đến lúc đó Hứa Hiếu Dương, Lưu Đức Luân là cái đinh gì?

Đợi khi bọn họ từ tỉnh thành trở về, những người này đều chỉ là con kiến mà thôi.

Chỉ cần một lời đàm tiếu của Thôi hải Phong là có thể khiến bọn họ tan thành tro bụi!

Cửa phòng phẫu thuật số hai.

Một anh chàng ngoại quốc đẹp trai mắt xanh tóc vàng mặc áo blouse trắng đang đứng trước cửa phòng.

Anh ta vừa nhìn thấy Lý Hàng lập tức vội vã bước đến.

Anh ta vốn định hành lễ với Lý Hàng, nhưng ánh mắt của Lý Hàng khiến anh ta lập tức ý thức được vấn đề.

Vội vã sửa thành một cái ôm chặt.

“Yo, Hàng, lâu quá không gặp, nhớ quá đi mất!”

Vị bác sĩ nước ngoài này nói tiếng Trung rất lưu loát.

Lúc cả nhà Hứa Mộc Tình nhìn thấy vị bác sĩ nước ngoài này đều sửng sốt.

Ban đầu khi nghe Lý Hàng nói vị bác sĩ này họ Trương.

Theo phản xạ có điều kiện họ đều cho rằng anh ta nên là người Trung Quốc hoặc là một Hoa Kiều.

Kết quả không ngờ lại là một người phương Tây thứ thiệt.

bác sĩ người nước ngoài quay sang chào hỏi mấy người nhà Hứa Hiếu Dương: “Chào cô chú, cháu tên là Trương Thúy Sơn, cháu và Lý Hàng là bạn thân cùng chung chí hướng!”

Hứa Mộc Tình giơ tay kéo tay áo Lý Hàng hỏi nhỏ.

“Phẫu thuật lần này không phải là anh làm à?”

Lý Hàng cười nói: “Đương nhiên là anh làm rồi.”

“Vậy anh mời bác sĩ nước ngoài này đến làm gì?”

Lý Hàng cười một cách thần bí: đó cậu ấy vô cùng chuyên nghiệp.”

“Một số lĩnh vực nào đó?” Hứa Mộc Tình ngẩn người.

Ngoài ra, Lý Hàng lúc đầu còn nói với Hứa Mộc Tình rằng vị bác sĩ này và anh từ nhỏ đã quen biết, hai người từng cùng nhau lưu lạc cùng nhau xin ăn.

Lúc này Hứa Mộc Tình lại kéo tay áo Lý Hàng hỏi nhỏ.

“Chẳng phải anh từng nói hai người cùng nhau lưu lạc?”

“Lẽ nào anh lại còn đi lưu lạc ra tận nước ngoài ư?”

Lý Hàng còn chưa mở miệng thì Trương Thúy Sơn đã chủ động giải thích.

“Có thể cô chú sẽ cảm thấy thắc mắc là hai đứa bọn cháu quen biết nhau thế nào?”

“Đó là một ngày gió thổi tuyết rơi đầy trời, vừa đói vừa rét”

“Hôm đó, bầu trời xám xịt, mặt đất trắng xóa”“

“Hai chúng cháu trốn vào một góc run cầm cập, cậu ấy cho cháu một viên socola…”

“Được rồi, được rồi, đừng nói vớ vẩn nữa, mau làm phẫu thuật đi!”

Lý Hàng trừng mắt, Trương Thúy Sơn vội vã rụt cổ lại, nuốt ngược lại những lời phía sau.

Nhìn Hứa Hiếu Dương được các nhân viên y tế đẩy vào phòng phẫu thuật, Lý Hàng cũng rảo bước vào trong.

Sau khi cánh cửa phòng phẫu thuật từ từ đóng lại, Hứa Mộc Tình quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt.

Lầm bầm nói một câu: “Đồ ba xạo”

Trương Thúy Sơn vẫn đứng đó, nhìn Hứa Mộc Tình bằng ánh mắt kỳ lạ.

“Sao vậy bác sĩ Trương?” Hứa Mộc Tình hỏi với vẻ khó hiểu.

Trương Thúy Sơn cười nói: “Hứa tiểu thư, cô đúng là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này”