Chương 57 Nhà họ Thôi sẽ không sụp đố

“Ba, con vừa nhận được tin Lâm Ngụy Đông bị bắt rồi!”

“Cái gì?” Hai con mắt của Thôi Hải Phong sắp bắn ra khỏi tròng mắt, chết lặng người nhìn Thôi Thiên Tứ.

Thôi Thiên Tứ lại nói tiếp: “Còn có cả Hoàng Kha nữa”

“Hai người bọn họ cùng bị bắt giữ ở văn phòng!”

“Nghe nói Hoàng Kha đút lót tiền cho chủ nhiệm Lâm, bị người chấp pháp bắt ngay tại trận”

“Ba nói giờ phải làm sao? Bình thường chúng ta cũng tặng không ít quà cho chủ nhiệm Lâm đó.”

“Có khi nào ông ta cũng khai ra chúng ta không?”

Điếu thuốc Hoàng Hạc Lâu trong tay Thôi Hải Phong đã rơi từ kẽ hai ngón tay xuống không biết từ lúc nào.

Ông ta sững sờ nhìn Thôi Thiên Tứ, cho đến khi đầu lọc thuốc cháy xuyên qua quần âu phục, cháy da ông ta.

Lúc này mới kêu lên một tiếng “á”đau đớn, rồi vội giãy lên.

“Ba, bây giờ chúng ta phải làm gì?”

Thôi Hải Phong nghĩ mãi, cuối cùng nhả ra một chữ: “Đợi!”

“Đợi cái gì?”

“Đợi bà nội con hồi âm!”

“Chỉ cần bà ở đây thì nhà họ Thôi chúng ta sẽ không sụp đổi”

Nhờ sự cố gắng của Hoàng Chấn mà cuối cùng cũng đưa được em trai của ông ta ra ngoài.

Hoàng Kha vừa bước vào cửa nhà liền quỳ xuống trước mặt Hoàng Chấn.

“Anh, em làm việc không ra gì, em có lỗi với gia tộc chúng ta!”

Hoàng Chấn đưa tay võ nhẹ lên vai Hoàng Kha: “Việc này không trách em được, có trách thì trách kẻ địch của chúng ta quá giảo hoạt.”

“Anh, anh yên tâm, em lập tức tập trung nhân mã đến Ninh Châu.”

“Lần này em nhất định sẽ mang đầu tên Hứa Hiếu Dương quay về!”

Lúc này Hoàng Chấn lại lắc đầu: “Em chắc chắn phải đi Ninh Châu.”

“Nhưng lần này không phải cùng sống mái với bọn họ”

“Mà là đưa Quảng Nhi đi tìm bác sĩ.”

“Tìm bác sĩ?”

Hoàng Chấn trầm giọng nói: “Anh đã tìm khắp các danh y ở tỉnh thành chúng ta, bọn họ đều bất lực bó tay với tình trạng cái chân của Quảng Nhi rồi.”

“Nhưng, viện trưởng bệnh việ anh nói.”

tỉnh gọi điện thoại cho.

“Hai ngày nữa có một chuyên gia nước Mỹ đến Ninh Châu, ông ta có thể chữa khỏi bệnh cho Quảng Nhi.”

“Hai ngày này em ổn định cảm xúc của mình trước đi đã”

“Đợi bệnh tình của Quảng Nhi được chữa xong, anh sẽ đích thân ra tay đối phó tập đoàn Ninh Châu này!”

Trong ánh mắt Hoàng Chấn lộ ra sát khí lạnh lẽo.

Hoàng Kha bất giác thầm giật mình.

Đã bao nhiêu năm hắn không nhìn thấy đại ca lộ ra cảm xúc này rồi.

Hắn biết rằng đợi khi chân của cháu trai chữa lành, tập đoàn Lăng Tiêu cùng với cả nhà Hứa Hiếu Dương chết chắc không còn nghỉ ngờ gì nữa!

Thôi Hải Phong còn chưa đợi được Hoàng Lạp Mai tỉnh dậy thì đã nhận được điện thoại của Hoàng Kha.

“Lão đệ à, cậu có nghe được tin tức có một chuyên gia về xương khớp đến từ nước Mỹ sắp đến bệnh viện thành phố chỗ cậu khám bệnh không?”

Thôi Hải Phong khom lưng gật đầu qua điện thoại: “Có nghe qua, có nghe qua.”

“Hiện giờ khắp Ninh Châu, người nào hễ có vấn đề về xương đều đang xếp hàng đợi vị chuyên gia này.”

“Nghe nói vị chuyên gia này có thân phận rất cao ở nước ngoài, ngay cả Tổng Thống muốn gặp ông ta cũng phải hẹn trước!”

Người nhà họ Hoàng gọi điện thoại đến lúc này, có thể nói là “Gió đông” mang đến một trận “mưa kịp thời”

“Cậu giúp tôi kết nối chỗ bệnh viện với, cháu trai tôi phải xếp đầu tiên.”

“Nếu làm xong việc, anh trai tôi sẽ trực tiếp giao một công ty ở tỉnh thành cho tập đoàn của cậu.”

“Vâng, vâng!”

Thôi Hải Phong cúp máy, kích động siết chặt tay.

Bình thường ông ta đều kêu Thôi Thiên Tứ đi làm việc.

Lần này để an toàn hơn, ông ta đích thân ra tay vội vã đi đến bệnh viện thành phố.

Lúc này, trong nhà Hứa Hiếu Dương ở tiểu khu Dương Quang.

Cho dù Hứa Hiếu Dương bây giờ là chủ tịch tập đoàn, Hứa Mộc Tình là tổng giám đốc.

Nhưng cả nhà vẫn ở trong tiểu khu ngập tràn sự ấm áp này.

Không gian trong nhà tuy không rộng lớn, nhưng mỗi người đều có vị trí của mình.

Càng quan trọng hơn là Hứa Hiếu Dương và Hứa Mộc: Tình đều cảm thấy tập đoàn này hoàn toàn dựa vào một mình Lý Hàng dựng lên.

Cha con họ nhận nhiều cảm thấy hổ thẹn, nên sẽ càng không tùy tiện dùng đến tiền của Lý Hàng.

Cũng chính vì có suy nghĩ như vậy mà cha con họ liều mạng cố gắng làm việc.

Chỉ trong một thời gian ngắn tập đoàn Lăng Tiêu đã bộc lộ tài năng ở thành phố Ninh Châu.

“Mẹ, ăn cơm thôi!”

Hứa Hạo Nhiên nhìn Liễu Ngọc Phần đang chọn quần áo trong phòng khách.

Nghe thấy tiếng gọi, Hứa Hiếu Dương từ trong phòng bước ra.

Ông nhìn thất Liễu Ngọc Phần rất hiếm có dịp trang điểm như vậy, bất giác hỏi: “Sắp tới có ngày lễ quan trọng nào à?”