Chương 45 Ngươi thử động vào bà đây xem

Khi Lý Hàng đứng đối diện với Nhạc Thiếu Thu, đầu hắn đã cúi xuống.

Cùng khom xuống còn có đôi chân của hắn!

Trước mặt Lý Hàng, hắn không cách nào đứng thẳng được.

Sức ép mạnh mẽ khiến Nhạc Thế Thu cảm thấy đau đớn, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng nhục nhã.

Hắn đột nhiên hét lên!

“AII”

Nhạc Thiếu Thu dồn hết sức mạnh của thân lên nắm đấm, vung tay giáng một cú đấm mãnh liệt nhất vào Lý Hàng.

“BịchỊ”

Không ai nhìn rõ Lý Hàng ra tay như thế nào.

Tất cả chỉ nhìn thấy Nhạc Thế Thu bị đánh bay lên trong tích tắc.

Cơ thể hắn phóng ra như đại bác, đập mạnh vào một thân cây lớn cách đó vài chục mét.

“Rắc!”

Thân cây lớn đứt gãy ngay lập tứ!

c Cơ thể của Nhạc Thế Thu không dừng lại mà rơi vào trong rừng cây tối đen.

Sống chết không rõ!

Mười mấy tên sát thủ tay cầm mã tấu nhìn thấy Nhạc Thế Thu lợi hại như vậy mà bị một cú đấm của Lý Hàng đánh bay, vội vã quay người bỏ chạy.

Lý Hàng quay người đi về phía Lưu Đức Luân.

Khi lướt ngang qua Lôi Phi Phi, cô ta còn cứng họng nói với Lý Hằng!

nói cho anh biết, đừng tưởng anh cứu tôi một mạng thì tôi sẽ cảm kích anh, tôi..”

“Cô ta giao cho cậu đấy.”

Lý Hàng hoàn toàn không thèm để ý đến Lôi Phi Phi, lôi theo Lưu Đức Luân rồi trực tiếp lên xe.

Chiếc Rolls Royce lao vun vút đi.

Chỉ còn lại Lôi Phi Phi đang ngồi dưới mặt đất lộn xộn và Lý Nhị Ngưu ngỡ ngàng không biết xảy ra chuyện gì.

Một lúc sau, Lý Nhị Ngưu mới cúi đầu nhìn xuống Lôi Phi Phi đang ngồi dưới đất.

Tuy Lôi Phi Phi đã hơn ba mươi lăm tuổi, nhưng vóc.

dáng vẫn rất đẹp.

Vì được chăm sóc đúng cách nên nhìn không hề thua kém các cô gái trẻ tuổi.

Lúc nãy khi chạy thoát thân, quần áo trên người cô ta bị rách khá nhiều chỗ, bộ phận nhạy cảm của phụ nữ lúc ẩn lúc hiện.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa cẩn thận bà đây móc mắt anh..”

Lôi Phi Phi nói lời độc địa, nhưng chưa kịp nói xong.

Lý Nhị Ngưu đã cởi áo khoác ngoài của hản khoác lên người cô ta.

Tiếp đó, Lý Nhị Ngưu không nói gì, ôm lấy Lôi Phi Phi.

Trong ruộng lập tức vang lên tiếng chửi rủa của Lôi Phi Phi.

“Khốn kiếp! Con mẹ anh chứ dám đụng vào bà đây à!

Anh có biết bà đây là ai không?”

Trong ruộng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chửi rủa của Lôi Phi Phi.

Cũng trong lúc này, trong một khu suối nước nóng sang trọng ở Ninh Châu.

Trương Toàn Vũ đang ngâm mình trong nước ấm, trên lưng hắn xăm một con hổ dáng vẻ hung dữ.

Lúc này, Trương Toàn Vũ hơi hé mắt nhìn hai người đàn ông quỳ trước mặt hắn.

“Vâng!” Một trong bọn họ run lẩy bẩy nói, “Giữa đường xuất hiện vài tên không quen biết cứu con đàn bà kia đi rồi”

“Nhạc đại sư đâu?”

Trương Toàn Vũ vẫn rất bình tĩnh, chỉ có điều giọng nói của hắn ngày càng lạnh lùng.

“Nhạc đại sư bị đánh gấy mười ba cái xương sườn, bị nội thương rất nặng, chúng em đã đưa anh ấy đến bệnh viện rồi.”

Giọng người đàn ông càng lúc càng run rẩy.

“Anh Vũ, người đàn ông đó thật sự quá lợi hại.”

“Hắn chỉ dùng có một chiêu đã đánh Nhạc đại sư bay ra”

Trương Toàn Vũ khẽ quay đầu nhìn sang một người đàn ông trung niên để râu dưới mũi cũng đang ngâm suối nước nóng bên cạnh hỏi: “Lâm đại sư, ông thấy việc này thế nào?”

“Trước khi đến tôi có nghe nói Ninh Châu ngọa hổ tàng long, không ngờ nhanh như vậy đã gặp phải cao thủ rồi.

Lâm đại sư bất giác cười lạnh tiếp tục nói: “Nhạc Thế Thu có một điểm chí mạng”

“Hán trước giờ làm gì cũng tự đánh giá cao bản thân, lúc ra tay đều giữ lại chỗ trống”

“Nếu tôi đoán không nhầm thì chắc người đàn ông kia đã ra tay trước.”

“Và Nhạc Thiếu Thu ỷ mình là tiền bối, ra tay chậm một chút nên mới bị trúng chiêu”

“Nếu đổi lại là tôi, không quá hai chiêu tôi sẽ đánh gấy tay chân của đối phương.”

“Sau đó từ từ hành hạ hắn đến chết.”