Editor: ChieuNinh

Trước khi tiến vào tháng chạp, rốt cuộc cả nhà Vương Phúc Nhi dọn vào nhà mới có bốn gian phòng gạch mộc, sau đó cũng chuyển đồ từ nhà cũ vào. Đinh thị và Mã thị chạy tới nhìn nhìn, nói với Thích thị: "Tam đệ muội lại là thâm tàng bất lộ há, nhanh như vậy trong mấy huynh đệ là người đầu tiên xây nhà, còn khí phách như vậy. Trước kia cha và nương còn nói ngươi thành thật, kỳ thật ngươi đều ngầm cất giấu đồ đạc đi."

Thích thị bình tĩnh nói: "Lời này của đại tẩu và nhị tẩu lại nói sai rồi, trong tay ta làm sao có tiền chứ, đây đều là nhị muội và nương ta cho ta mượn. Nếu không có bọn họ, hiện tại ta còn không biết làm sao bây giờ đấy. Vốn cũng muốn hỏi mượn đại tẩu và nhị tẩu, chỉ là đại tẩu và nhị tẩu bên kia cũng không cần phải nói tới. Hiện tại trong nhà trống rỗng, cũng phải có tiền đặt mua, vừa vặn, các ngươi đã hỏi, không bằng đại tẩu và nhị tẩu cũng cho ta mượn chút bạc, ta cam đoan sẽ trả lại." Buổi nói chuyện này nói tới đây thì hai người lập tức tìm lấy cớ chạy mất, kêu các nàng cho vay tiền, so với cắt thịt các nàng cũng còn đau hơn.

Trương thẩm sang đây thấy Đinh thị và Mã thị bỏ chạy giống như có sói đuổi theo phía sau, không khỏi cười hỏi: "Sao vậy? Hai trục lý (chị em dâu) của chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ."

Thích thị và Trương thẩm có giao tình tốt, có cái gì cần nói thì cũng không dối gạt, nên đã nói: "Ta đang muốn mượn chút tiền của bọn họ mua ít bàn ghế, thì các nàng đã như vậy rồi."

Trương thẩm nghe xong thì cười ha ha, chỉ vào Thích thị nói: "Ngươi đó ngươi đó, thật đúng là, khó trách bọn họ chạy trốn nhanh như vậy. Như bây giờ thật tốt, ngươi cũng không cần phải sợ bọn họ, tự mình sống cuộc sống của mình. Nay hai nhà chúng ta cũng thành hàng xóm, trong lòng ta rất cao hứng, không phải ngươi muốn mua bàn ghế gì sao? Trong tay ta còn có chút tiền nhàn rỗi, ngươi cầm lấy dùng trước đi."

Thích thị vội khoát tay: "Đó là ta hù dọa các nàng thôi, cũng tại các nàng nói chuyện không dễ nghe, nói ta là trên mặt thì thành thật, ngầm ẩn ác ý. Kỳ thật cái bàn cái ghế này, cha sấp nhỏ có thể tự mình làm một chút, cũng có thể tiết kiệm không ít tiền."

"Đúng vậy, Đồng Tỏa khéo tay, bện rổ trúc đều tốt hơn so với người khác, làm mấy thứ này cũng không thành vấn đề, ba khuê nữ của nhà ngươi đâu?"

Thích thị nói: "Các nàng đi bờ sông rửa rau rồi, ngay tại đằng kia." Thích thị chỉ vào sông Lương Hà cách đó không xa nói.

Ở đây thật là tốt, trước mặt không xa chính là sông Lương Hà, phía sau dựa vào núi, đến lúc đó đi lên núi hái đồ cũng thuận tiện.

"Ba khuê nữ này của ngươi, thật sự còn tốt hơn so với ba tiểu tử, ta thật sự rất yêu thích, về sau ngươi cứ chờ hưởng phúc đi."

Mùng hai tháng chạp, là ngày cả nhà Vương Đồng Tỏa mở tiệc chiêu đãi bạn tốt và thân thích. Xây cất nhà xong hẳn là nên mời khách, sáng sớm ngày đó Trương thẩm đã tới đây hỗ trợ, Thích Gia An đã sớm tặng mấy con gà rừng, cho nên bữa tiệc này thật ra lại không thiếu thịt để ăn. Vương Cúc Nhi lại đi tới Trương gia bán đậu hủ trong thôn mua mười khối đậu hủ, sau đó cộng thêm cá Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi đã sớm chuẩn bị trước đó, nên thức ăn mời khách thật ra lại không khó coi.

Vương lão đầu và Triệu thị, còn có Thích Lão Hán và Hồ thị đều ngồi ở bàn trên, nghe người khác khen tặng con trai nữ nhi của mình có tiền đồ, lần đầu tiên Triệu thị không có giận dỗi, đắc ý tiếp nhận người khác khen tặng. Trong lòng Hồ thị cũng rất buồn cười, Triệu thị này, thật đúng là, quả nhiên tự cho là mình rất cao, cũng không biết nhà cửa của con trai mình, bà ta ra bao nhiêu lực. Dù sao bà cũng biết được, Triệu thị này cũng không có tới đây giúp làm việc dù chỉ một lần, ngược lại còn tới đây tìm nữ nhi nữ tế của mình đòi một trăm văn tiền, thật sự là người chỉ biết cho bản thân mình, thật đúng là chướng mắt.

Nhị nữ nhi Hồ thị là Thích Gia Mẫn nói với Triệu thị: "Thẩm thân gia (bác gái), tỷ tỷ và tỷ phu của ta có thể có hôm nay, thật đúng là nhờ vào ngươi, ta phải thay tỷ của ta cám ơn ngươi thật nhiều."

Triệu thị cười đắc ý: "Ngươi ở trấn trên nói chuyện chính là dễ nghe."

"Ha ha, chỉ cần ngươi không ghét bỏ tỷ của ta chỉ sinh nữ oa tử (con gái), ta còn có thể nói càng dễ nghe hơn ấy." Lời kia vừa thốt ra, thật nhiều người ở đó đều cười thầm, ai chẳng biết Triệu thị này há mồm ngậm miệng nói ra chính là Thích thị chỉ biết sinh ra hàng đền tiền, hiện tại bị muội muội Thích thị nói ra, xem Triệu thị còn có mặt mũi gì mà đắc ý.

Quả nhiên mặt Triệu thị trở nên thực có ý tứ, Hồ thị cho Thích Gia Mẫn một ánh mắt, ý tứ là để cho nàng có chừng có mực. Đây chính là tiệc rượu nhà tỷ tỷ của nàng, cũng không thể để cho làm hỏng. Thích Gia Mẫn tự nhiên không nói tiếp nữa, ngược lại nói là mình nói sai, dù sao đã đạt tới mục đích làm cho Triệu thị không còn mặt mũi rồi, vậy cũng không thể không biết chừng mực. Xem ở trên phần mặt mũi của em dâu và đại tỷ phu, tạm tha cho Triệu thị.

Bên kia Đinh thị và Mã thị cũng là toàn thân không thoải mái, người khác cũng đặc biệt kiếm chuyện hỏi mà các nàng cảm thấy không thể nào trả lời bọn họ. Ví dụ như nói, nhà này của tam đệ và Tam đệ muội ngươi mượn không ít tiền đi, các ngươi làm đại tẩu và nhị tẩu thì cho mượn bao nhiêu. Còn nói ví dụ như, sao từ khi bắt đầu cất nhà, cho đến lúc hoàn thành rồi, tới hôm nay vào lúc này mới thấy các ngươi qua đây vậy? Bình thường thời điểm nấu cơm, các ngươi trốn đi đâu? Tuy rằng chỉ là nói giỡn nói đùa thôi, nhưng mà nói tới mặt của hai người này lộ ra biểu tình thật đặc sắc. Mà hai người còn muốn chạy, lại luyến tiếc một bàn đầy đồ ăn, chỉ có thể chịu đựng.

Tiệc rượu qua đi, cuộc sống của cả nhà mới chính thức bắt đầu, nhà mới có bốn phòng, kỳ thật còn có một căn phòng nhỏ dùng làm phòng bếp, so với bốn phòng kia thì diện tích nhỏ hơn. Vương Đồng Tỏa và Thích thị ở một gian (phòng), Vương Cúc Nhi đã lớn, cũng một mình ở một gian, Vương Hoa Nhi và Vương Phúc Nhi hai người ở một gian, còn lại một gian trở thành phòng chứa tạp vật và lương thực.

Căn phòng hai vợ chồng Vương Đồng Tỏa ở là lớn nhất, chia làm trước sau hai gian, phía trước làm thành nhà chính, về sau thì ăn cơm ở trong này. Trong nhà chính Vương Đồng Tỏa tự mình làm một cái bàn bát tiên giản dị, phía trên không có quét qua một chút nước sơn gì cả, giữ nguyên bản chất ban đầu. Hắn lại dùng gỗ còn thừa lại làm ra sáu cái ghế ngồi, này xem như là vật dụng cơ bản trong nhà.

Của hồi môn của Thích thị còn có được một cái gương gỗ, đặt bên trong thì quần áo và số lượng tiền không nhiều lắm của đám người Thích thị, đều là Thích thị bảo quản. Có thể nói là nhà chỉ có bốn bức tường cũng không quá đáng, nhưng mà về sau sẽ rất tốt. Vương Phúc Nhi nghĩ, ít nhất hiện tại vẫn tốt hơn nhiều so với ở trong nhà cũ, ba đứa bé đều đói bụng trên một cái giường nhỏ, cũng không cần chen lấn nhau mà ngủ.

Chỗ này không thịnh hành dùng kháng, nếu trời lạnh, trực tiếp nhóm chậu lửa, kiếm khúc gỗ to mà đốt là có thể sưởi ấm. Bình thường có một loại than được hình thành từ củi đốt cháy trong phòng kín, hộ nông dân người ta nếu không muốn đốt trực tiếp, vẫn hay dùng loại than này. Nhưng mà loại than này có một chỗ không tốt, chính là cháy nhanh, cũng không dùng lâu được, cho nên phần lớn mọi người vẫn là đốt cháy gỗ phiền phức, thật nhiều nhà đã bị khói đen bám đầy phòng. Phía trên (bếp than) treo thịt heo ở một bên, đến lúc đó liền thành thịt khô. Coi như là đặc sắc dân quê.

Hiện tại đã bước vào tháng chạp, sau khi cả nhà Vương Phúc Nhi xây nhà ở, trong tay còn thừa lại một lượng bạc, về sau đây chính là vốn ban đầu của nhà mình, cũng không thể xài loạn. Sau khi vào xuân, sẽ nói cho cha cất cái chuồng heo, sau đó còn muốn nuôi gà, còn muốn... ai nha còn nhiều chuyện lắm. Đúng rồi, còn có tiểu đệ đệ sắp ra đời, đây vẫn là khoản chi tiêu đứng đầu, Vương Phúc Nhi cảm thấy tiền này xa xa là không đủ dùng. Một tháng còn đưa cho bà nội bên kia một trăm văn tiền nữa, thật sự là đòi mạng.

Kiếm tiền kiếm tiền, trong lòng Vương Phúc Nhi tràn ngập ý chí chiến đấu, đúng là không có tiền làm gì cũng không được.

Vương Phúc Nhi khổ sở suy nghĩ nửa ngày, quyết định vẫn là làm xong túi lưới trước, ít nhất đến lúc đó có thể bán được mấy chục văn tiền. Từ lần trước ở cửa hàng châm tuyến nhìn thấy túi lưới phức tạp có thể bán được nhiều tiền, khi trở về nàng liền quấn quít lấy Thích thị dạy cho nàng. Cũng may tay của Vương Phúc Nhi không tính là vụng về, học xong làm cũng nhanh, ngay cả Vương Cúc Nhi cũng nói là Vương Phúc Nhi tay chân nhanh nhẹn. Cho nên bình thường Vương Hoa Nhi làm được hai cái túi lưới, thì Vương Phúc Nhi đã có thể làm xong ba cái, tốc độ này, làm cho Vương Hoa Nhi ghen tị quá.

Đến khi lại đi hợp chợ một lần nữa, châm tuyến của Vương Phúc Nhi và người trong nhà lại bán được một trăm văn tiền, trước đi tiệm lương thực mua chút gạo, sau đó liền cực kì kích động về nhà