Edit: Windchime

Beta: Phương Phan

Lúc báo cho Lâm Trúc biết việc tiến cung thưởng mẫu đơn thì A Kết chỉ dặn muội muội ăn mặc thanh lịch chút chứ cũng không nói gì thêm, hơn nữa nàng ẩn ẩn cảm thấy, muội muội từ trước đến giờ đều thích trang điểm, khó có dịp được tiến cung, nói không chừng muội muội sẽ cố ý trang điểm đẹp mắt. Trước đây khi ở Đăng Châu, mỗi lần trong nhà dì mời khách, muội muội vẫn luôn rất thích ăn mặc đẹp.

Triệu Trầm nói với nàng chuyện tứ hoàng tử, A Kết không chút để bụng. Thứ nhất, nàng cảm thấy Hoàng Thượng và Hoàng Hậu hẳn sẽ không chọn muội muội nhà mình, thứ hai, nàng đã quyết định thời thời khắc khắc đều để muội muội đi theo bên cạnh, không cho muội ấy chạy loạn, bởi vậy, dù cho muội muội ăn mặc đẹp chút cũng sẽ không lọt vào mắt ai.

Nhưng A Kết không thể ngờ tới là lúc đến Lâm gia đón người lại nhìn thấy muội muội mặc áo xanh cùng với váy dài màu trắng. Quần áo đều được may bằng chất liệu tốt, trang sức trên đầu dù đơn giản cũng là đồ tốt, mặc cho ai nhìn thấy cũng không thể xem thường, chỉ là, mặc đồ này thật sự quá mức khiêm tốn.

"Đại tỷ nhìn cái gì vậy?" Website đăng truyện chính thức: Lên xe ngựa, Lâm Trúc ôm cháu gái đặt lên chân của mình chơi đùa, dỗ một lát liền phát hiện trưởng tỷ đang nhìn mình chằm chằm, ra vẻ không hiểu hỏi, mắt đào hoa linh động giảo hoạt, rõ ràng biết rõ có chuyện gì.

"Nhìn dì!" Nghe được dì nói chuyện, Xán Xán nhìn mẫu thân, sau đó ngửa đầu nói cho dì nghe.

"Xán Xán thật thông minh." Lâm Trúc cười hôn tiểu nha đầu một cái, Xán Xán tựa vào trong ngực dì, cao hứng nhìn mẫu thân.

Hai người đều là người nàng yêu thương, A Kết kìm lòng không đậu mà bật cười, cầm tay nhỏ nữ nhi khen bé, lúc này mới hỏi Lâm Trúc: "Sao lại ăn mặc thế này?" Muội muội ăn mặc như thế nào nàng đều không nói gì, chỉ có chút tò mò muốn biết suy nghĩ của muội muội. Hai năm qua hai tỷ muội không sống cùng nhau, tình cảm vẫn như vậy, chẳng qua nàng càng ngày càng không hiểu được tâm tư của A Trúc.

Lâm Trúc cũng không thừa nước đục thả câu, nhìn ngoài cửa sổ nói: "Có thể đi vào trong cung đều là các tiểu thư nhà huân quý, đại quan gia, dù muội có mặc đẹp, trong mắt các nàng vẫn chỉ là một cô nương từ nông thôn đến, một khi đã như vậy, cớ gì phải trang điểm quá phận chọc những người đó nói ra những lời đàm tiếu? Hơn nữa nhà chúng ta quả thật cũng không có tiền, nếu không phải sợ làm mất mặt đại tỷ cùng tỷ phu, ta còn tính toán mặc đồ làm từ vải thường đấy." Nàng quay sang, hoạt bát nháy mắt với trưởng Tỷ.

"Có phải muội không muốn tiến cung không?" A Kết có chút bận tâm hỏi. Muội muội suy nghĩ như vậy nhất định là do lúc trước đi dự tiệc bị người ta nói lời lạnh nhạt, có lẽ không muốn vào cung giao tiếp với những người đó luôn đúng không?

Lâm Trúc lắc đầu, không hiểu vì sao trưởng tỷ lại liên tưởng đến chuyện đó: "Sao lại không muốn chứ, lúc còn ở Đăng Châu, muội chỉ muốn đến kinh thành nhìn xem, đến kinh thành rồi, đặc biệt nghe Bảo Châu nói đến những chuyện khi trước nàng tiến cung, muội cũng muốn vào trong hoàng cung xem thử. Đại tỷ đừng phân vân nữa, muội muốn bên tai thanh tịnh mới mặc như vậy, không phải là sợ các nàng."

Thấy cô nương gia kiêu ngạo nhíu mày, A Kết nhịn không được mà bật cười. Nói cũng đúng, nàng chưa từng thấy muội muội sợ ai, khi còn nhỏ ba tỷ muội đi ra ngoài chơi, gặp được cô nương cùng thôn kiếm chuyện cãi nhau, muội muội luôn luôn khiến người bên ngoài tức giận đến dậm chân.

"Được rồi, sau khi tiến cung nhớ thành thành thật thật đi theo bên cạnh ta, chúng ta yên lặng ngắm hoa, nghe nói mẫu đơn trong cung nở lớn lại rực rỡ, khẳng định sẽ rất đẹp mắt." A Kết ôm lấy nữ nhi, cười hỏi bé: "Xán Xán từng thấy hoa mẫu đơn chưa?"

Xán Xán lập tức cúi đầu, chỉ vào hoa mẫu đơn trên váy, nói: "Nơi này này!"

Nữ nhi thông minh, A Kết ôm lấy tiểu nha đầu hôn hôn. Vì hợp cảnh, nàng cố ý chọn cho nữ nhi váy thêu mẫu đơn, buổi sáng dạy bé nói mẫu đơn, bé liền nhớ.

Sau nửa canh giờ, tỷ muội hai người ôm Xán Xán đi theo sự hướng dẫn của cung nữ tới trước mặt Cảnh vương phi.

A Kết thuần thục làm lễ, sau đó ngồi chồm hổm xuống dỗ nữ nhi: "Xán Xán hành lễ với vương phi như thế nào?"

Xán Xán xấu hổ trốn vào trong ngực mẫu thân, Cảnh vương phi khom lưng đùa bé, cuối cùng Xán Xán cũng đi lên trước, một tay còn khoác lên trên đầu gối mẫu thân, có chút ngại ngùng nhìn Cảnh vương phi nói: "Vương phi nương nương... Đẹp mắt!" Nói xong cười hì hì trốn trở về trong ngực mẫu thân.

A Kết ngạc nhiên, vốn nàng không hề dạy bé như vậy mà.

Cảnh vương phi hiển nhiên cũng đoán ra đây là tiểu nha đầu tự cải biên, cố tình một đứa bé không được người lớn chỉ bảo mà khen nàng như vậy càng khiến nàng cảm thấy vui vẻ. Windchimelqd Đưa tay kéo Xán Xán đến trong lòng mình, Cảnh vương phi ôm tiểu nha đầu dỗ nói: "Xán Xán cũng đẹp mắt, vậy con nói cho ta biết, ta với mẫu thân con ai đẹp mắt hơn?"

Xán Xán không chút do dự chỉ về phía mẫu thân.

Cảnh vương phi lại hỏi nàng và Lâm Trúc ai xinh đẹp hơn.

Xán Xán cũng không chút do dự chỉ hướng dì.

"Hóa ra người nhà Xán Xán đều dễ nhìn hơn ta có phải không?" Cảnh vương phi giả vờ thương tâm nói, sau đó kéo nhi tử vẫn một mực đúng bên cạnh lại, hỏi Xán Xán: "Còn nhớ rõ ca ca không?"

Xán Xán nghiêng đầu nhìn nhìn Phúc ca nhi, quen thuộc mà dựa vào trong ngực Cảnh vương phi, lắc đầu: "Không nhớ rõ."

Phúc ca nhi giương mắt nhìn nàng.

Kỳ thật đứa nhóc quá nhỏ, Cảnh vương phi cũng không dám khẳng định rốt cuộc nhi tử có nhớ Xán Xán hay không, nhưng nhi tử bình thường lúc tự chơi đùa miệng vẫn thường nói hai chữ "Muội muội", hiển nhiên là cậu nhớ rõ là cậu rất thích muội muội từng chơi chung. Hiện tại thấy trong mắt Phúc ca nhi biểu lộ ra thất vọng rõ rệt, thất vọng đó có thể là bởi vì muội muội không nhớ rõ cậu, cũng có thể là bởi vì muội muội không thích cậu như vậy, Cảnh vương phi cười, hỏi Xán Xán: "Vậy Xán Xán nói xem, là ca ca đẹp mắt hay là ta đẹp mắt?"

Lần này Xán Xán lại chỉ hướng về phía Cảnh vương phi.

Miệng nhỏ của Phúc ca nhi hơi nhấp nhấp.

Cảnh vương phi buồn cười, trái lại hỏi nhi tử: "Phúc ca nhi nói xem, là ta đẹp mắt hay là muội muội đẹp mắt?"

Xán Xán vốn đang sờ hoa văn trên quần áo Cảnh vương phi, nghe xong lời này liền ngẩng đầu, chờ mong nhìn chằm chằm Phúc ca nhi.

Phúc ca nhi nhìn đôi mắt đen lúng liếng của muội muội, chậm rãi nói: "Đều đẹp mắt."

Xán Xán chớp chớp mắt, quay đầu không để ý tới cậu, tiếp tục sờ quần áo vương phi. Phúc ca nhi ngửa đầu nhìn mẫu thân, giống như có chút ý tứ nhờ vả, Cảnh vương phi sờ sờ đầu cậu, chỉ vào một gốc Ngụy tử (mẫu đơn bụi) cách đó không xa, hỏi: "Vậy hoa đẹp mắt, hay là muội muội đẹp mắt hơn?"

Tiếng nói vừa dứt, Xán Xán lại quay đầu nhìn về phía Phúc ca nhi.

Lần này Phúc ca nhi không chút do dự nói muội muội đẹp mắt.

Xán Xán cười, đi qua nắm tay Phúc ca nhi, lại chỉ chỉ hoa bên kia, sau đó lôi kéo cậu cùng đi. Phúc ca nhi rất vui vẻ, lập tức đổi khách thành chủ, chững chạc dắt muội muội đi. Hai đứa nhỏ tuy rằng hơn kém nhau năm tháng nhưng chênh lệch chiều cao không nhiều, Xán Xán thậm chí còn béo hơn Phúc ca nhi một chút, sóng vai đi cùng một chỗ đặc biệt khả ái.

Cảnh vương phi thật vui mừng, nói với A Kết và Lâm Trúc: "Đi thôi, chúng ta cũng đi theo bọn chúng ngắm hoa đi."

A Kết cũng thích nhìn nữ nhi chơi cùng với bạn đồng tuổi, lúc này nữ nhi sẽ làm ra rất nhiều chuyện mà ở trước mặt người lớn bé không làm. A Kết khẽ liếc Lâm Trúc ý bảo nàng ấy đi theo tụi nhỏ, sau đó liền tiến lên trò chuyện cùng Cảnh vương phi.

Trong vườn hoa mẫu đơn chỉ có hai đứa nhỏ, một người trong đó trước mắt là hoàng tôn duy nhất, tiếng nói tiếng cười rôm rả dần dần lôi kéo các nữ quyến đang ngắm hoa khắp nơi lại gần. Thụy vương phi dẫn đầu, bên người là Gia Nhu công chúa, nhóm người An vương phi đi theo phía sau, đằng sau các nàng là những nữ quyến khác. Vừa vặn Quách phu nhân cùng Quý lão thái thái và Quách Bảo Châu cũng đến, nhìn thấy A Kết liền từ một bên khác đi tới.

A Kết có chút bận tâm, Cảnh vương phi nắm tay nàng, cười nhẹ.

A Kết biết trước mặt nhiều người như vậy Gia Nhu công chúa không có khả năng gây ra chuyện gì nhưng vẫn nhịn không được chú ý đến nữ nhi.

Xán Xán tính tình hoạt bát, mới bắt đầu thấy chung quanh có thật nhiều người cũng có chút khẩn trương, sau này thấy các nàng đều đang nhìn mình mỉm cười, bé lại không sợ, thấy Phúc ca nhi xị khuôn mặt nhỏ nhắn đứng ở đằng kia, bé vỗ vỗ vai cậu, ý bảo cậu xem một đóa hoa to màu vàng nhạt, lại chỉ vào chính mình.

"Muội muội đẹp mắt." Phúc ca nhi nhẹ nhàng nói.

Xán Xán nhếch miệng cười, lại lôi kéo đến chỗ một bông hoa có màu khác, hiển nhiên là bé rất thích chơi trò so sánh với hoa xem ai đẹp hơn rồi.

Dáng vẻ hai đứa bé đều trắng ngần lại thông minh khả ái, đám người lớn không tự chủ được đều đi theo.

Quách Bảo Châu rất thích cháu gái, nhưng nàng không thích ở cùng nhiều người như vậy, hơn nữa có vài người là thật tâm khen, có vài người lại là dối trá qua loa có lệ, nghe qua liền không thoải mái, hơn nữa các loại son phấn hương khí trộn lẫn khiến nàng nhịn không được túm lấy Lâm Trúc, hất cằm ra hiệu.

Lâm Trúc nhẹ nhàng gật đầu, vì thế hai người lặng lẽ chen ra khỏi đám người, Quách Bảo Châu lôi kéo Lâm Trúc chạy ra rất xa mới trốn đến sau một đám hoa mẫu đơn, thở ra một hơi: "Từng người từng người chỉ biết nịnh nọt, xông chết ta rồi, thiếu chút nữa là muốn ói.”

Lâm Trúc phì cười, ranh mãnh sờ bụng nàng: "Muốn ói? Có phải có rồi không?"

"Muội mới có!" Mặt Quách Bảo Châu ửng hồng, làm bộ muốn đánh Lâm Trúc: "Đại cô nương gia nói loại lời này, cẩn thận ta nói cho tẩu tử đó!"

"Nhìn tỷ xem, mới gả cho người ta chưa được nửa tháng liền trở nên đoan trang hiền thục như thế, xem ra Quý Chiêu thật là có bản lĩnh!"

Lâm Trúc nhấc váy trốn vào trong khóm hoa mẫu đơn, vừa cẩn thận không để cành hoa đụng vào áo váy vừa đề phòng Quách Bảo Châu bắt được, còn không quên tiếp tục chế nhạo tỷ muội tốt, nàng chỉ lo chạy nên không nhìn đường, thình lình từ sau bụi hoa bỗng xuất hiện một bóng người. Dieendaanleequuydonn Lâm Trúc kinh hãi, muốn dừng lại thì đã không kịp, mắt thấy chuẩn bị đụng phải người ta, đối phương đã lắc mình đi qua một bên, đáng tiếc là lại mất đà, lưng người ấy đụng vào một gốc ngự y hoàng (Hoa anh đào Nhật Bản) tươi tốt, lập tức ngã xuống.

Lâm Trúc vốn rất sợ, nhưng vừa thấy rõ tư thế người nọ ngã sấp xuống, không khỏi nghiêng người cười trộm.

Thì ra khi thiếu niên té ngã, đầu áp vào một đóa hoa mẫu đơn, nằm ở đằng kia thì thật giống như đang cài hoa.

Lâm Trúc có thể khắc chế được, còn Quách Bảo Châu sau khi chạy tới nhìn thấy một cảnh này, lập tức không phúc hậu cười ra tiếng.

"Đừng cười..." Lâm Trúc đúng lúc túm lấy, lôi kéo nàng muốn rời đi. Vườn mẫu đơn hôm nay là Hoàng Hậu mở tiệc chiêu đãi nữ khách địa phương, nam nhân không có việc gì lại chạy đến bên này, khẳng định không phải người tốt lành gì.

"Khoan đã!" Thiếu niên mặc áo lam nhảy lên một cái, vừa phủi áo bào vừa chạy đến chắn trước người Lâm Trúc.

Hắn cao hơn nàng một cái đầu, Lâm Trúc cảnh giác lui về phía sau một bước: "Vị công tử này có ý gì? Vừa mới rồi là chính ngươi tự ngã sấp xuống, không phải là ta đụng."

"Chính là ngươi, ngươi đừng nghĩ đến chuyện đổ tội cho người khác!" Quách Bảo Châu ở một bên hung hăng hùa theo.

Hai cô nương đều trừng mắt nhìn mình khiến thiếu niên áo lam có chút xấu hổ, khuôn mặt trắng nõn từ từ đỏ lên, nhưng mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Trúc: “Ngươi, ngươi…”

Thoạt nhìn hắn cũng không giống như muốn khởi binh vấn tội, Lâm Trúc thu lại phòng bị, tò mò chờ hắn mở miệng.

Quách Bảo Châu lại không nhịn được: "Ngươi cái gì ngươi, nhanh rời khỏi nơi này đi, bằng không ngươi chờ coi!" Nói xong lôi Lâm Trúc đi về phía trước.

Lâm Trúc không mạnh như nàng, bị kéo đi một đoạn mới ổn định, quay đầu, thấy thiếu niên áo lam vẫn còn đứng tại chỗ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, thiếu niên giống như có lời muốn nói nhưng lại chậm chạp không mở miệng. Lâm Trúc cảm thấy người này thật là kỳ quái, cuối cùng nhìn hắn một cái, đi theo Quách Bảo Châu.

Tiếng bước chân dần xa, thiếu niên áo lam ảo não siết tay thành nắm đấm.

Cách nơi này không xa, trong ngự hoa viên, tiểu thái giám bên cạnh Thụy vương bí mật đến gần chủ tử, nhỏ giọng bẩm báo.

Thụy vương cười quét mắt nhìn về phía vườn mẫu đơn, khẽ vuốt cằm.

Ở phía sau Đường Văn đế, Quách Tử Kính vẫn chú ý Thụy vương bên kia, thấy vậy âm thầm nhíu mày.

Tác giả có lời muốn nói: 

Phúc ca nhi: Ai làm hỏng ngự y hoàng của ta? Không biết vườn mẫu đơn này đều đã bị ta bao sao?

Xán Xán: Đúng vậy! Ta không thể so sánh sự đẹp mắt với khóm mẫu đơn này...

Phúc ca nhi: không khóc, không cần so cũng là ngươi đẹp mắt!

Triệu Hôi Hôi: Cút, trả nữ nhi cho ta!